Những người có thể ở lại bên cạnh anh chắc chắn đã phải trải qua rất nhiều vòng khảo nghiệm. Việc này càng có thể chứng minh một điều rằng, Kinh Tử Sâm thật sự rất coi trọng người thân.
Vì các con mà thậm chí anh đã đưa cả cô về vịnh Phỉ Thúy trong khi chưa kịp điều tra rõ ràng bất cứ thông tin gì.
“Mẹ, chúng ta trở về thôn Đông Mai đi! Con muốn nói lời chào với Diệu Hàm! Con cũng muốn trở về để gặp anh Vĩnh Thụy nữa!”
“Mẹ, con cũng muốn quay về! Con đã thu dọn hết đồ đạc rồi!”
Lê Mạn Nhu thấy bọn trẻ hào hứng chạy xuống tầng, đi đến chỗ cô và liên tục năn nỉ.
Thời tiết hôm nay cũng đẹp, nên nếu hai đứa nó muốn đi thì đi thôi! Dù sao hôm đó rời đi vội quá, đến nỗi còn chưa kịp nói lời chào hẳn hoi với người dân trong làng nữa.
“Mợ chủ, cô có cần một chiếc ô tô không?”
“Không, không cần đâu, tôi gọi taxi là được rồi, không cần phải phô trương quá.
Giữa trưa.
Điện thoại bàn trong phòng khách ở vịnh Phỉ Thúy reo lên, quản gia Thẩm đi tới nhấc ống nghe và nói: “Vâng, cậu Kinh.
“Hai đứa nhỏ đang làm gì? Đã ăn cơm chưa?" Kinh Tử Sâm vốn đang rất bận rộn hỏi với vẻ quan tâm.
Quản gia trả lời: “Mợ chủ đã dẫn hai người họ về thôn thăm bạn cũ, không ở nhà ăn cơm trưa ạ.”
“Cái gì?” Giọng của Kinh Tử Sâm trở nên lạnh lùng: “Bọn họ trở về thôn sao?”
“Đúng vậy ạ.
Chỉ một lát sau, tại thôn Đông Mai, Lê Mạn Nhu đang rửa sạch thảo dược với Lâm Vĩnh Thụy thì điện thoại chợt vang lên.
Cô lấy nó ra, thấy cuộc gọi đến từ Kinh Tử Sâm.
“Tôi đi nhận điện thoại đã nhé”
Cô vừa ấn vào nút chấp nhận, giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông đã truyền đến: “Ai cho phép cô dẫn hai đứa nó quay về? Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây?”
“Bọn trẻ ở cùng tôi sáu năm cũng không gặp phải chuyện gì, chỉ quay về đây một lúc thôi thì có thể làm sao chứ?”
“Tình hình bây giờ có thể giống trước kia không?" Kinh Tử Sâm trầm giọng nói: “Truyền thông đã đưa tin chúng là con của tôi rồi. Cô có thể lường trước được hết những yếu tố không chắc chắn được không?”
“... Cô không còn lời nào để nói.
“Ở yên đó chờ đi, tôi đã cho người đi đón ba người rồi. Sau này không nhận được sự cho phép của tôi, cô không được tự tiện dẫn bọn nhỏ đi đâu như thế!”
“Này, hai đứa nó cũng là con của tôi mà!”
Lê Mạn Nhu vừa định phản bác mấy câu nhưng đầu điện thoại bên kia đã phát ra âm thanh tút tút.
Một khoảng thời gian ngắn sau, một chiếc ô tô sang trọng đi vào thôn, rẽ vào và đậu lại ở trong sân. Sau khi cửa xe mở ra, quản gia Thẩm bước xuống xe.
“Mợ chủ, tôi được cậu Kinh ra lệnh đến đây đưa cô và cô cậu chủ về thành phố ạ. Quản gia cung kính cúi người chào.
Có thể anh lo rằng cô sẽ phản kháng nên lần này còn có cả mấy vệ sĩ đi cùng.
Cứ như vậy, Lê Mạn Nhu và hai đứa nhỏ chào tạm biệt Lâm Vĩnh Thụy rồi bước lên xe theo quản gia.
“Sư phụ. Trong đôi mắt Lâm Vĩnh Thụy ngập tràn sự không cam lòng, cuộc sống của cô hiệ giờ không hề tốt chút nào!
Vì sao anh ta lại có cảm giác cô không có một chút tự do nào vậy?
Khóe môi Lê Mạn Nhu hơi cong lên, cô duỗi tay xoa đầu anh ta và bảo: “Ngày mai tôi sẽ lại đến đây. Hôm nay tôi phải đưa hai đứa nhỏ về trước đã"
“Sư phụ còn có thể ra ngoài không ạ?” Lâm Vĩnh Thụy hỏi với vẻ lo lắng.
“Có thể mà”
Trên đường trở về, Lê Mạn Nhu nghĩ đi nghĩ lại, rồi cô đưa mắt nhìn quản gia Thẩm, hỏi: “Anh ta tức giận à?”
“Cậu Kinh thực sự rất lo lắng đến sự an toàn của mọi người. Quản gia hy vọng cô có thể thông cảm cho anh: “Thân phận của cậu chủ Minh Triết và cô chủ Bảo Ngọc rất cao quý. Sau này mỗi khi đi ra ngoài cần phải có vệ sĩ đi theo, và bắt buộc phải thông báo trước cho cậu Kinh ạ.
Quản gia lại nói tiếp: “Cậu Kinh cũng chỉ quan tâm đến an nguy của hai đứa trẻ thôi”
Chiếc ô tô đã đỗ lại ở trong sân biệt thự ở vịnh Phỉ Thúy.
Sau khi Lê Mạn Nhu xuống xe, không ngờ cô lại nhìn thấy chiếc Lamborghini đang đậu cách đó không xa, anh đã về rồi à?
Vừa đặt chân vào phòng khách, cô đã nhận thấy được bầu không khí áp lực, không có cảm giác tức giận nhưng khiến người ta phải sợ.
Kinh Tử Sâm ngồi trên sô pha, hai chân bắt chéo. Đôi mắt giống như mắt ưng kia nhìn cô chằm chằm, cứ như cô đã gây ra tội ác tày đình gì vậy.
Thấy tình hình có vẻ không ổn, thím Chu nhanh chóng đưa bọn trẻ lên tầng.
Lê Mạn Nhu đứng yên ở phòng khách, dùng thái độ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh đàng hoàng đón cái nhìn của Kinh Tử Sâm. Việc nhỏ như vậy mà cũng khiến anh ta đến mức phải bỏ công việc chạy về nhà để xử lý à?
“Hành động của cô hôm nay rất nguy hiểm. Mặt Kinh Tử Sâm đầy vẻ không vui, hai mắt sắc như mắt đại bàng: “Cô có biết không?”
Lê Mạn Nhu trả lời: “Tôi không cảm thấy chuyện ngày hôm nay có gì nguy hiểm cả. Hai đứa nhỏ đã lớn lên ở thôn Đông Mai, còn sống ở nơi đó sáu năm. Đó cũng không phải nơi hỗn tạp hay phức tạp gì. Việc đưa chúng quay lại để tạm biệt bạn bè cũng hết sức bình thường thôi.
Kinh Tử Sâm đứng lên, khuôn mặt hơi cau có, hai đôi mắt chợt nhen lên ngọn lửa tức giận.
Lê Mạn Nhu không muốn tranh cãi cùng anh, bèn sửa lời: “Tôi hiểu ý của anh. Về sau tôi sẽ chú ý hơn.
Mà Kinh Tử Sâm nhìn chằm chằm cô với ánh mắt sâu thẳm, đi từng bước một về phía cô: “Cô có nghe rõ không?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất