“Tôi thấy việc cần làm lúc này là sửa chữa hệ thống, xem xem dữ liệu của chúng ta có mất hay không”
“Đúng vậy, nhanh lên.
Tóm lại, trụ sở chính của tập đoàn R-Alan đã loạn cào cào, nếu dữ liệu bị mất thì họ sẽ tổn thất một khoản khổng lồ.
Ánh nắng ấm áp chiếu xuống bãi cỏ, Kinh Tử Sâm thấy hai đứa trẻ đều ổn cả rồi bèn chào tạm biệt đám nhóc, quay về công ty.
Sau khi Minh Triết phát hiện có người thăm dò vị trí của mình, cậu bé cười lạnh, lấy điện thoại ra rồi từ tốn bố trí phòng vệ.
Cậu bé cầm ipad ngồi chơi một mình trên bãi cỏ đã thu hút sự chú ý của cô Vân Diễm.
Cô giáo đi đến gần cậu bé: “Minh Triết, tại sao em không chơi cùng những bạn khác.
“Em không thích chơi đâu ạ, ấu trĩ quá. Cậu nhóc ngẩng đầu và nói: “Em đến nhà trẻ là vì muốn bảo vệ em gái chứ không phải để đi học. Vô cùng thẳng thắn.
Cô Vân Diễm cười xấu hổ nhưng không hỏi nhiều, dù sao đây cũng là con trai của tổng giám đốc Kinh.
Cô ấy nhìn màn hình ipad của Minh Triết, không hiểu những chữ số nhảy loạn trên đó là gì, cô ấy còn tưởng cậu bé đang chơi trò chơi.
Tập đoàn Kinh Thị.
Tòa nhà tập đoàn cao mấy chục tầng, vươn thẳng vào mây, logo chiếu sáng rực rỡ, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Những tòa nhà phụ thuộc đứng sừng sững giữa trung tâm thành phố phồn hoa, như những cung điện dan sát nhau dưới ánh mặt trời, không thể chạm đến.
Phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng hai mươi hai, căn phòng hơn ba trăm mét xuông, màu chủ đạo là trắng, xám và đen, theo phong cách đơn giản và
sang trọng.
Kinh Tử Sâm đứng chắp tay sau lưng gần cửa sổ sát đất, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn ra cửa sổ, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Một loạt tiếng bước chân truyền đến, anh ngưng suy nghĩ nhưng không ngoái đầu nhìn ra ngoài.
“Kinh Tử Sâm, đến uống một tách cà phê đi nào.
Ngọc Tịnh Thi nhoẻn miệng cười xinh đẹp, giọng điệu dịu dàng nên thơ.
Kinh Tử Sâm thoáng lướt nhìn vào gương mặt cô ta, sau đó chuyển dời sang tách cà phê nóng hôi hổi trong tay cô ta, mãi không nhận lấy.
“Em muốn ôn lại chuyện cũ với anh” Cô gái nhẹ nhàng lên tiếng: “Hai năm không gặp, mấy hôm nay ai ai cũng bận nên chưa nói với nhau được mấy câu.
“Bây giờ là giờ làm việc. Thái độ của anh rất lạnh nhạt.
Ấy vật mà Ngọc Tịnh Thi vẫn cười ấm áp: “Em biết nhưng anh tan tầm phải quay về bên con thơ. Nãy giờ em tập trung thiết kế suốt hai tiếng nên mắt hơi mỏi, vì vậy mới đi thư giãn một tí, anh tan làm nhưng em còn phải tăng ca.
Cô ta kiên nhẫn bưng tách cà phê đến trước mặt anh, kiên nhẫn mỉm cười với anh, hy vọng anh hãy uống nó.
Kinh Tử Sâm nhìn cô ta, hai giây sau anh bèn nhận lấy cà phê, sau đó dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ: “Cô còn muốn nói gì nữa không?”
Thấy anh đã hớp một ngụm cà phê, Ngọc Tịnh Thi mừng rỡ như được mùa, lòng thầm ngọt ngào còn hơn cả mật.
“Hai năm qua, Thẩm Tư Trung đã chữa hết bệnh dạ dày cho anh chưa?” Cô ta bắt đầu quan tâm đến sức khỏe của anh: “Anh vẫn không thể ăn uống gì được
u?"
Anh không trả lời.
Ngọc Tịnh Thi khẽ thở dài, nhìn đô thị phồn hoa quen thuộc trước mặt, lòng bắt đầu chùng xuống: “Khi ở nước ngoài, em đã quen biết một bác sĩ nổi tiếng, bác sĩ đó là chuyên gia chữa trị các bệnh liên quan đến bao tử. Em đã hẹn bác sĩ cuối tuần này đến Ninh Hải, anh có thể dành ra hai tiếng để bác sĩ đó khám cho
anh không?”
“Thôi khỏi” Kinh Tử Sâm khẽ mấp máy môi: “Cô vẫn nên tập trung vào chuyên môn thiết kế của mình.
“Nhưng em đã hẹn với người ta rồi, muốn hẹn với bác sĩ đó rất khó, tại sao anh không chịu nhận tấm lòng của em?" Ngọc Tịnh Thi rất buồn: “Dì Kinh rất lo cho
anh”
“Tôi đã bảo không cần rồi mà. Anh nhìn cô, hơi thở thoáng lạnh dần: “Cô không hiểu à?"
“” Ngọc Tịnh Thi không ngờ anh sẽ tức giận.
Cô ta nhanh chóng chuyển chủ đề: “Thật ra... Anh đừng ghét em đến vậy, những gì em làm cũng đều muốn tốt cho anh
Kinh Tử Sâm nhấp một ngụm cà phê, bóng dáng của Lê Mạn Nhu bất ngờ hiện lên trong đầu. Không biết bây giờ cô đang làm gì nhỉ?
Lúc này cô ta chỉ đành xoay người rời đi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất