“Tất nhiên không phải. Kinh Tử Sâm cứng miệng cãi lại, lưng thẳng tắp, không nhìn cô nữa.
“Vậy anh đến đây làm gì?” Cô nhìn vào mặt anh: “Hay là nhớ tôi mới đến?”
“Thế lại càng không.
Cô bật cười, duỗi lưng một cái: “Ôi chao, mì sợi nấu xong đã nguội mất rồi, nảy giờ tôi vẫn xử lý vết thương cho chú Lý” Dứt lời, cô đi đến phòng bếp: “Phụ nữ mà, dù bận cách mấy cũng phải ăn cơm đúng hạn, không được ngược đãi dạ dày của mình. Tôi lấp đầy bụng trước, anh muốn làm gì thì làm đi
Kinh Tử Sâm xoay người đuổi theo bước chân của cô, thấy cô bưng bát lên nuốt từng ngụm một, hoàn toàn không còn hình tượng gì cả.
Cảnh tượng này khiến anh không kìm được bèn nuốt nước bọt.
Kể từ lúc nếm thử thức ăn do cô nấu, Kinh Tử Sâm bỗng cảm thấy bài xích dịch dinh dưỡng hơn bao giờ hết, anh tan làm sớm cũng chỉ vì muốn ăn bữa cơm do cô nấu.
Lê Mạn Nhu bưng bát đi đến gần anh, vừa ăn vừa hỏi: “Rốt cuộc anh tìm tôi làm gì vậy?”
Không ngờ Kinh Tử Sâm dành lấy bát đũa trong tay cô, không màng gì cả bắt đầu ăn tới tấp.
Nhưng Lê Mạn Nhu vừa mới cắn sợi mì đã ngây ra như phỗng, trợn mắt há mồm nhìn anh.
Không phải người này có bệnh thích sạch sẽ cấp độ nặng ư?
Tại sao anh không gớm nước bọt của cô?
Lúc này Kinh Tử Sâm không còn là tổng giám đốc một tay che trời của tập đoàn nữa.
Anh vừa lùa chừng hai ngụm thì đã nhíu này, sau đó bèn nôn vào trong thùng rác bên cạnh.
“Này!” Lê Mạn Nhu giật nảy mình: “Anh có sao không?” Cô nhanh tay nhận lấy bát đũa của anh rồi đặt xuống, rút khăn giấy qua, rót nước cho anh uống.
Dạ dày Kinh Tử Sâm như đánh lộn với nhau, vô cùng khó chịu.
Mì sợi vừa được phun ra... Dường như có độc.
Lê Mạn Nhu bưng cốc nước, thấy anh như vậy lòng cô rất khó chịu: “Đây đây đây, anh súc miệng trước đã. Tại sao giờ anh yếu ớt đến vậy?
Kinh Tử Sâm nhận lấy cốc nước rồi súc miệng, anh hít sâu một hơi, cố gắng ổn định cảm xúc.
Lê Mạn Nhu nhìn anh và hỏi: “Anh bị sao thế? Tại sao phản ứng dữ dội quá vậy?”
“Mì sợi không phải do cô nấu ư?” Anh lạnh lùng hỏi ngược lại, đôi mắt tĩnh lặng dâng lên một lớp sương mỏng.
“Lâm Vĩnh Thụy nấu đó” Cô bật cười thành tiếng: “Tôi lấy thời gian đâu ra để nấu mì? Tôi vẫn luôn khâu vết thương cho chú Lý kia mà”
Kinh Tử Sâm nghe vậy bèn trợn mắt.
Lê Mạn Nhu nhớ quản gia Thẩm từng nói, Kinh Tử Sâm không thích ăn bất cứ món ăn do người nào nấu ngoài cô...
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, nhìn đến khi nụ cười trên môi cô tắt ngúm.
“Anh chờ một chút” Lê Mạn Nhu nghiêm mặt, sau đó xoay người tiến vào phòng bếp.
Anh theo sau nhìn cô bận bịu chạy tới chạy lui...
Nào là nấu nước, cắt cà chua, nấu mì sợi....
Ngắm nhìn mái tóc dài đen mượt như thác đổ tới tận eo của cô gái, đuôi tóc hơi cong lên khiến cô trông đơn thuần làm sao.
Cô đang nấu mì sợi cho anh, điều này khiến lòng anh ấm áp khó tả, cảm động chưa từng có.
Lê Mạn Nhu nhanh chóng bưng hai bát mì lên, đưa cho anh một đôi đũa.
“Ngồi đi, chúng ta cùng ăn nào, chỗ của tôi tuy đơn sơ nhưng lại rất sạch sẽ. Giọng nói của cô khiến người nghe rất dễ chịu: “Lúc tôi không ở đây, Lâm Vĩnh Thụy thường quét dọn vệ sinh nhà cửa giúp tôi mỗi ngày.”
Kinh Tử Sâm nhận lấy đũa, nhìn cô ngồi đối diện với mình, anh mới chầm chậm quan sát xung quanh. Căn phòng này lưu giữ đầy ắp dấu vết cuộc sống của họ... Sau năm, những sáu năm trời.
Mì sợi rất thơm, hợp với khẩu vị của Kinh Tử Sâm, anh ăn rất ngon miệng.
Lê Mạn Nhu trêu anh: “Anh không sợ tôi bỏ độc vào thức ăn à?”
Anh ngước lên nhìn cô, chẳng buồn trả lời câu hỏi ngớ ngẩn đó.
“Anh chủ động tìm tới tôi cơ mà, giờ lạnh lùng cho ai coi thế?” Cô cũng không cần, không nhìn anh nữa và tập trung xử lý phần mì của mình.
Sau đó Kinh Tử Sâm dạo một vòng trong phòng trúc, làm quen với môi trường sống của bọ trẻ.
Lê Mạn Nhu sắp xếp đống thuốc đã phơi khô hôm nay, phân loại số thuốc.
Lâm Vĩnh Thụy đưa chú Lý xong quay về, anh ta nhìn thấy chiếc Lamborghini ngừng trong sân, không vui dừng bước.
Hai vệ sĩ áo đen như thần giữ cửa đứng hai bên xe, khiến anh ta rất ghét.
“Tối nay cô có về không?” Kinh Tử Sâm quay người hỏi Lê Mạn Nhu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất