Lê Mạn Nhu dẫn bọn trẻ đi dạo trong sân, bọn trẻ kể cho mẹ nghe những gì mà mình thấy ở trường mẫu giáo mới hôm nay.
Sau khi về phòng của bọn trẻ, Lê Mạn Nhu kể chuyện cho hai đứa nghe, cuối cùng dỗ chúng ngủ.
Nhìn hai đứa bé nằm ngoan trên giường, cô thấy vui mừng khó tả, từ sau khi nhận ba, bọn trẻ cũng cười nhiều hơn.
Trước khi sang phòng ngủ chính, Lê Mạn Nhu hít sâu, đây là kết cục duy nhất của cô đêm nay.
Biệt thự rộng thế này mà không có phòng dành cho khách.
Cũng đúng, nào có ai được vinh dự qua đêm ở nơi này?
Sau khi đứng ở cửa một lát, Lê Mạn Nhu vươn tay đẩy cửa phòng khép hờ ra, bóng dáng cao ráo rắn rỏi của người đàn ông ở ngay gần, khiến cô loá cả mắt.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, cô có thể thấy rõ nụ cười khẽ, ánh mắt sáng ngời, thậm chí còn chứa đựng chút... dịu dàng khó tả.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh thế này, hơi giống gặp ảo giác.
Kinh Tử Sâm vươn tay ra, Lê Mạn Nhu vội tránh sang bên cạnh, nhưng anh lại đóng cửa phòng lại.
Cô tưởng anh định ôm cô.
Anh đã tắm, trên người thoang thoảng mùi sữa tắm, mặc áo ngủ tơ trắng, Lê Mạn Nhu cảm nhận được mùi đàn ông đang bay khắp phòng...
Phòng ngủ theo phong cách Baroque, giường trắng êm ái, trai đơn gái chiếc... Cô không dám nghĩ nữa.
Mãi đến khi người đàn ông lại vươn tay ra, cô lùi một bước, dựa vào tường, bàn tay kia chống lên vách tường cạnh tai cô, Lê Mạn Nhu được trải nghiệm kabedon rồi.
Tim cô đập thình thịch, kinh ngạc nhìn anh.
“Anh định làm gì?” Nhịp tim của cô hỗn loạn.
Kinh Tử Sâm ôm eo cô bằng tay khác, trong đôi mắt đang chăm chú nhìn cô chứa đựng sự mãnh liệt khó tả: “Đêm nay tôi muốn cô.
Thẳng thắn thật!
Sự hoảng sợ trong mắt cô gái càng rõ rệt hơn!
Trong mắt anh, cô đang ngước nhìn anh, sóng mắt ấy như đầm nước đêm xuân, khiến anh chỉ muốn đắm chìm.
“Giữa chúng ta không có tình cảm, chúng ta là vợ chồng giả, anh bỏ qua cho tôi được không?” Cô nhẹ nhàng khẩn cầu.
Anh quá khoẻ, cô vẫn chưa hồi phục.
“Cô đừng quên thân phận của mình, về mặt pháp lý, cô là vợ tôi” Kinh Tử Sâm không mỉm cười dịu dàng nữa, trong giọng nói bình thản của anh có ý cảnh cáo: “Nếu cô dám làm trái ý muốn của tôi, tôi sẽ mua lại thôn Đông Mai để phát triển, đuổi hết thôn dân đi, khiến họ không còn nhà để về.”
“Anh... Lê Mạn Nhu tức giận nhìn anh.
Anh lại cười khẽ, đôi môi mỏng tới gần, hôn lên môi cô, anh còn tiện tay tắt đèn.
Cô muốn chống cự, nhưng không dám chọc giận anh, chắc chắn anh không đùa, anh nói được làm được, anh là Kinh Tử Sâm, là thần thoại mà không ai dám trêu ở Ninh Hải.
Khi nhớ tới cảnh cô gái trong lòng và Lâm Vĩnh Thụy phối hợp ăn ý ở nhà trúc...
Nhớ tới ánh mắt khinh thường của Lâm Vĩnh Thụy khi nhìn mình, Kinh Tử Sâm thấy khó chịu, cắn vào môi cô!
Khiến cô xuýt xoa vì đau!
“Anh điên rồi à?” Cô giãy giụa.
“Đúng thế, tôi điên rồi.
Kinh Tử Sâm có ham muốn chinh phục, anh đã nắm được điểm yếu của cô gái này, đó là các thôn dân kia!
Sau này anh bắt thóp được cô rồi!
“Đáp lại tôi” Giọng Kinh Tử Sâm trầm và độc đoán, chẳng biết Lâm Vĩnh Thụy từng làm với cô chưa!
Lê Mạn Nhu nhắm mắt, ngượng ngùng đáp lại nụ hôn của anh....
Trên chiếc giường rộng và êm ái, cô đau đến mức ôm eo anh, tay cô trượt ra sao, vô tình chạm vào tấm lưng lồi lõm kia, từng nếp nhăn khiến cô hơi sửng sốt.
Nụ hôn của anh trút xuống như mưa, khiến đầu óc cô trống rỗng, không còn thời gian để suy nghĩ gì.
Kinh Tử Sâm lập tức nắm được bàn tay nhỏ nhắn đang định lướt trên lưng anh! Nụ hôn càng sâu hơn nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất