Giao Ba Tận Nhà, Mẹ Mau Nhận Hàng Nhé! Kinh Tử Sâm

 

Thật ra Kinh Tử Sâm cũng không nghĩ nhiều, chỉ là đêm nay kết thúc công việc thì ngày mai sẽ có thời gian đến công viên giải trí. 

Ngọc Tịnh Thi còn ở trong công ty, văn phòng lớn của phòng thiết kế vẫn sáng đèn. Màn đêm dần buông xuống, các nhà thiết kế lần lượt rời đi... 

“Tôi đi trước nhé, Ngọc tổng” 

“Ngọc tổng vẫn chưa về nữa à?” 

“Tạm biệt Ngọc tổng nhé.” 

“Tôi tan làm trước đây Ngọc tổng. 

Dần dần, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Ngọc Tịnh Thi 

Trợ lý Tô Uyển Đình cầm một tập tài liệu đi vào, hơi ngạc nhiên hỏi: “Chị định ở lại đây cả đêm đấy à, Ngọc tổng?” 

“Thời gian gấp rút, tôi không muốn lãng phí thời gian trên đường” Cô ta không dừng bút vẽ trong tay lại. Thẩm Tư Trung nói bệnh dạ dày của Kinh Tử Sâm đang chuyển biến tốt đẹp, cho nên tâm trạng của cô ta cực kỳ tốt. 

“Có giỏi đến mấy cũng phải nghỉ ngơi chứ ạ.” Tô Uyển Đình đau lòng: “Lỡ chị mệt quá cơ thể không chịu nổi thì phải làm sao?” 

“Em tan ca đi.” Ngọc Tịnh Thi tranh thủ nhìn cô ta một cái: “Đêm nay chị không về đâu, chị không buồn ngủ. 

“Chị mà cứ tiếp tục thế này thì sức khỏe chị sẽ gặp vấn đề đấy!” 

Ngọc Tịnh Thi cười: “Làm gì nghiêm trọng đến mức đó? Bao nhiêu năm qua chị vẫn đi ngủ lúc ba giờ sáng đã quen giấc rồi” 

Vịnh Phỉ Thúy. 

Trong phòng sách trên tầng, Kinh Tử Sâm cầm con chuột, nhìn chằm chằm vào từng nhóm số liệu trên màn hình. Ánh mắt sâu kín sắc bén và lạnh lẽo, cả người anh luôn tỏa ra hơi thở khó gần, chút lạnh lùng xen lẫn trong sự uy nghiêm. 

Ở tầng dưới, quản gia Thẩm đã tìm được bọn trẻ. 

Anh ta nhỏ giọng nói: “Cậu chủ Minh Triết, cô chủ Bảo Ngọc, các cháu có thể giúp tôi một việc được không?” 

“Bác quản gia nói đi ạ. 

Sau đó, quản gia Thẩm ghé vào tai bọn trẻ và thì thầm điều gì đó với chúng. 

Hai đứa bé chớp đôi mắt đen như quả nhỏ, nghiêm túc lắng nghe sau đó gật đầu đồng ý. 

“Đi!” Minh Triết kéo Bảo Ngọc xoay người lên tầng, tìm được Lê Mạn Nhu trong phòng thay đồ. 

“Mẹ, dạo này ba làm việc bận rộn quá, vẫn còn chưa ăn tối nữa!” Minh Triết kéo tay cô, ngước mắt lên nhìn cô, làm nũng nói: “Mẹ có thể nấu cho ba bát mì được không?” 

Bảo Ngọc cũng bắt đầu phụ họa: “Mẹ đồng ý nhé! Việc này dễ thôi mà! Con biết mẹ là tốt nhất rồi!” 

“Hai đứa quan tâm ba đến thế cơ à?” Lê Mạn Nhu hơi xúc động, cụp mắt nhìn hai đứa bé đáng yêu này: “Được, mẹ đồng ý!” Coi như để cô xây dựng hình tượng người mẹ hoàn hảo trong mắt các con đi. 

Bọn trẻ vui mừng nhảy cẫng lên. 

Quản gia Thẩm nhìn bóng dáng xuống tầng đi vào phòng bếp mà mừng ra mặt. 

Mãi đến khi Lê Mạn Nhu bê bát mì quay người, anh ta đã đứng ở cửa bếp: “Mợ chủ vất vả rồi. 

“Đúng lúc quá, anh mang lên cho anh ấy đi. Sắc mặt cô bình tĩnh: “Vất vả gì đâu mà. 

“Được” Quản gia cẩn thận đưa tay nhận lấy, nhìn cô cảm kích rồi quay người rời đi. 

Lê Mạn Nhu hơi thất thần, không khỏi nghĩ đến vết thương sau lưng Kinh Tử Sâm. Diện tích vết thương không nhỏ, anh không chữa trị kịp thời ư? Tại sao vết thương lại nhăn nheo đến thế? 

Trên thế giới này, có mấy người thực sự quan tâm Kinh Tử Sâm ngoại trừ quản gia Thẩm và thím Chu? 

Mẹ anh cũng chưa chắc đã quan tâm đâu nhỉ? 

Tất cả mọi người đều tôn sùng Kinh Tử Sâm như một huyền thoại, kính nể anh vài phần, chắc chắn người bày tỏ tình cảm với anh chỉ đếm được trên đầu ngón 

tay. 

"Mẹ qua đây đi, chúng con muốn nói cho mẹ biết một bí mật!” 

Bọn trẻ xuất hiện, giọng nói non nớt mềm mại kéo dòng suy nghĩ của Lê Mạn Nhu quay về. Cô bị hai đứa nắm tay ra khỏi phòng bếp: “Lại là bí mật gì vậy? Ở đâu ra mà nhiều bí mật thế?” 

Trước phòng sách tầng trên, quản gia Thẩm bưng mì gõ cửa phòng. 

“Mời vào. 

Kinh Tử Sâm ngước mắt, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy quản gia mang bát mì vào. 

“Cậu Kinh, đây là mì gà trứng cà chua mợ chủ đặc biệt nấu cho cậu. Dạo này cậu làm việc bận rộn, tranh thủ ăn chút khi còn nóng đi 

Cô nấu ư? 

eyJpdiI6IjY3UElFWVNqbWI4OTBja2NTNndsMGc9PSIsInZhbHVlIjoiM1wvcUEwWjBhNnRwUmw3RG5ub2lwazFTTVYwNmk3YmtNbE93dUhIWGJpeUZ2RncwQWpDbXo2TTJrdHg3TVg5RGh4a29zXC93Nk5QU0lFOHlqbU4zeDRXTVQrdHFzZ1ViZnVOOHZabTFYMHFKTGg5VXUwb0lyNWF4NGY1M05GWjFvMml1MXpCZnFZMjVTak1YVm9YK0c0b2k4ZWhZZFNhVk9lVVYzMkQ5M0lxSUFDUVpxWTZRXC9xbGk2RXdSY1Z6aXhoOFNvTjRHd2NZa0Y1QWpzQ2dOUXpzRkZNeDNsMzNIdDdKN1VDQjNRWDUwT0xJRFh6QXZjcFwvZHNNUnlNTkt1ZWVqVFhLS0x1RVFqUE1nMjBtVkRtd0x3PT0iLCJtYWMiOiJhMmU4OGZjOWY2ZTdkYTdjYTJlOTE1YjJjM2RjYTljODEzYjQxYzU4ZmI1ZTY3MDAwMjEwNTcyYWZiMWI5NDFlIn0=
eyJpdiI6IkxUUW1PWE56RmxDV1JBbmpYVHVBRFE9PSIsInZhbHVlIjoiVEhHanJcL01aNENZSEpKZ3RpTGRiSXFcL3pSMytPeUY5MjIzYlwvZDhcL0RDbnB4QWc1SkVSWXJHeXZXWGFuczRWYkZjQVlXTTlVa2NRM096WDNqTWI2eHNkamJEaEVqN09weDE2c1RWTDZuckdkS3Y4XC9tc0FPREIyYkxiUHpHaTVJSVBLWXdJYjZuOTJwYlE2SGxZRkNvU3A2QzFFVXdydjVsRktvTzJCb0dXeWN0VnBvWXVwWjV5bXRWRkU2cWl2aHVcLzdHZ0orK3Rtc2tVbEFMT3dHdHJLeGlUY1oxYUQrUE5MbTBseGl0UElsc0V3TDBaRWpzN1dxWkhWaHp5UHVOeW0zbHZaT1I1Y1lEbENOSmc2enhUT3RkTW1oMXpEa3FKYkFqdE94RkIwUVpka1BHQlwvSDVJOEw2WDc2NktcL1dxMVFmRG1uV0ROZWJrb0lUY1FoRXp4MUtuYXoyRVM0SlZoWll5YTFLZzg1Z1lzMzFncjJcL1VaY0dFb1piczRkVDc1IiwibWFjIjoiM2NlYjYwNjJmN2QyNDU4OTdiYzljZmMyMTYyOGQxNDBmZWI3Y2RkZmQ0ZTc3ZjgwYzY5ZjVlMzhmMTlkYmEyOSJ9

Không hiểu sao tâm trạng của Kinh Tử Sâm tốt hơn rất nhiều: “Tôi biết rồi, cảm ơn.

Ads
';
Advertisement