Tôi phải công nhận Vưu Thanh Thanh đúng là có cái miệng có thể đổi trắng thay đen đấy.
Tôi lười biếng nhìn mẹ Hứa Lũng: “Bác gái, bác đến tìm cháu, Vưu Thanh Thanh có biết không?”
“Con bé không biết, là tôi đã lén nó tới tìm cháu.”
Nghe vậy, tôi suýt bật cười thành tiếng.
Nếu như Vưu Thanh Thanh biết được cô ta bị mẹ Hứa Lũng bán đứng thế này, không biết sẽ có biểu cảm gì nhỉ?
“Bác gái à, đáng tiếc là lòng tốt của bác đã bị lợi dụng rồi.”
Ngón tay tôi gõ nhẹ từng nhịp lên bàn.
Cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy mạnh ra.
Một cô gái thở hổn hển bước vào.
"Mẹ! Sao mẹ lại đến tìm cô ta?"
Vưu Thanh Thanh chắc là đã dùng hết sức để chạy đến đây, hơi thở còn chưa kịp ổn định. Vừa nhìn thấy tôi, cô ta lập tức trừng mắt đầy oán hận. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đầy bối rối của mẹ Hứa Lũng thì lại bĩu môi, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
“Mẹ, trước khi mẹ đến tìm cô ta thì phải nói trước với con một tiếng chứ. Nếu như mẹ bị cô ta…”
Vưu Thanh Thanh ngừng lại giữa chừng, lấp lửng để cho mọi người tự suy đoán.
Mẹ Hứa Lũng lập tức hiểu ý, vỗ nhẹ vào lưng cô ta: "Con yên tâm đi, mẹ sẽ giúp con."
"Nhưng mà cũng không thể..."
Cô ta lại ngập ngừng, mặt đỏ bừng.
Tôi đoán Vưu Thanh Thanh định nói, ‘nhưng mà cũng không thể nào đưa tiền cho tôi được’.
Tôi mỉm cười nhẹ, hai ngón tay kẹp lấy thẻ ngân hàng, cẩn thận nhìn ngắm.
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ đợi mẹ Hứa Lũng nói xong thì sẽ ném trả lại thẻ cho bà ấy, cho đến khi tôi nghe được những lời cuối cùng, “Tấm thẻ này có hai triệu, cháu hãy cầm lấy và tránh xa con trai với con gái của tôi ra.”
Tôi: “...”
Quả là hào phóng đến mức không có tình người luôn nhỉ?
Bác gái, cháu thích bác rồi đấy.
Tôi nhận thẻ, “Cháu biết rồi, sau này cháu sẽ tránh xa con gái bác.”
Vưu Thanh Thanh ngạc nhiên đến mức suýt rớt cả cằm.
Khi mẹ Hứa Lũng cầm túi xách định rời đi, tôi cong mắt cười, ngăn bà ấy lại, "Bác gái, đợi một chút. Còn một người khác vẫn chưa đến."
Mẹ của Hứa Lũng ngạc nhiên: "Ai?"
Lúc này cửa lại mở, một dáng người cao ráo đứng ở đó. Tuy rằng cậu ta mặc áo khoác rộng thùng thình, nhưng tôi vẫn nhìn ra được đó là ai.
"Con trai, sao con lại đến đây?"
Tôi giả vờ không chú ý, vô tình đung đưa điện thoại trước mặt bà ấy, trên đó vẫn đang hiển thị cuộc gọi với Hứa Lũng.
Bà ấy loạng choạng bước một bước, căng thẳng đến mức suýt ngã, "Con trai, con hiểu lầm rồi, mẹ đến đây là muốn..."
"Muốn ép Dụ Du tránh xa con ra, phải không?"
Hứa Lũng đầy tức giận, "Mẹ không biết phân biệt đúng sai à? Mẹ làm như vậy, liệu có bao giờ suy nghĩ đến cảm xúc của con không?"
"Con..."
Hứa Lũng lấy điện thoại ra, ngón tay dài thon thả lướt qua vài lần: "Mẹ xem cái này đi."
Tôi lén nhìn trộm một cái.
Đó chính là bằng chứng tôi đã cãi nhau với Vưu Thanh Thanh, cùng với video cô ta ngược đãi con mèo.
Mẹ của Hứa Lũng càng xem càng hoảng sợ.
Tôi thì vẫn giữ vẻ bình tĩnh như mọi khi.
Chỉ có Vưu Thanh Thanh là hoàn toàn hoảng hốt: "Không phải đâu, mẹ hiểu lầm rồi..."
"Sao thế, cô định nói đây đều là giả à?"
Cô ta cắn môi: "Tôi..."
Tôi cảm thấy thật buồn cười: "Mọi người đều ở đây, vậy mà cô còn dám phủ nhận hay sao? Không sợ bị vả mặt à?"
Vưu Thanh Thanh liếc mắt nhìn quanh, rồi nghẹn ngào nói: "Đúng, tôi là con riêng, điều đó là không thể phủ nhận...nhưng tôi cũng đâu thể chọn nơi mình sinh ra, tôi còn biết làm gì nữa chứ?”
"Còn video ngược đãi mèo, đó là do có người cố tình cắt ghép để hãm hại tôi thôi…Hứa Lũng, anh tin em nhé?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất