KHI NỮ PHỤ TRỞ THÀNH NHÂN VẬT CHÍNH

Tôi đương nhiên biết, nếu không thì tôi đã không nói như vậy.

 

Ông ta tức giận đến mức không chịu nổi: "Em suy nghĩ kỹ lại đi, cho dù mẹ của Vưu Thanh Thanh có thật sự xem vào cuộc hôn nhân của ba mẹ em thì đã sao? Sai lầm của người lớn không thể đổ hết lên đầu của con cái được, lẽ nào em không hiểu sao? Bọn họ rõ ràng là hai người khác nhau!” 

 

“Sao em có thể dùng việc này làm lý do để tổn thương Vưu Thanh Thanh chứ?” 

 

Dù trước đó đã chuẩn bị sẵn tâm lý, thế nhưng tôi vẫn không khỏi sững sờ.

 

“Hơn nữa, em lại mang chuyện này…” Hiệu trưởng giơ tay xoa thái dương, dường như không thể tìm ra từ ngữ nào phù hợp để miêu tả, “...mang chuyện riêng tư này…công khai trước mặt mọi người, em có nghĩ đến ba em hay không? Nếu như ông ấy biết thì đau lòng đến mức nào?”

 

“Chuyện này mà lan ra ngoài, em có nghĩ đến danh tiếng của trường học hay không? Dụ Du, em quá thiếu suy nghĩ rồi!” 

 

Tôi im lặng.

 

Hiệu trưởng thở dài một hơi, giọng đầy nghiêm túc, vỗ vai tôi, “Dụ Du, suy nghĩ của em đang thật sự có vấn đề lớn đấy! Cuộc thi vật lý sắp tới, em để Vưu Thanh Thanh thay em tham gia đi, coi như là bồi thường cho em ấy.” 

 

“Em nghỉ ở nhà một tuần, suy ngẫm cho kỹ những lời thầy đã nói hôm nay đi, xem xem có đúng hay không.” 

 

Tôi ngẩng đầu nhìn ông ta bằng đôi mắt vô cảm, tự giễu một tiếng, “Được thôi, hiệu trưởng, em hiểu rồi!” 

 

Khi bước đến cửa, tôi nhẹ nhàng lên tiếng: "Hiệu trưởng, em vốn tưởng rằng, thầy là một người công bằng…"

 

Tôi từ từ nhắm mắt lại: "Nhưng bây giờ xem ra, không phải như vậy."

 

5.

 

Khi tôi ra ngoài, Hề Hề hỏi tôi: "Dụ Du, sao em không làm theo những gì chị nói?"

 

Trong tiểu thuyết, hiệu trưởng cũng hỏi tôi những câu này.

 

Khi đó, tôi thừa nhận bản thân đã bắt nạt nữ chính, nhưng thay vì nói ra lý do thật sự thì tôi chỉ bịa đại một cái ngẫu nhiên. 

 

Hiệu trưởng liền nổi cơn tức giận, quyết định đình chỉ tôi một tuần, đồng thời cũng tước luôn suất thi vật lý của tôi. 

 

Suất thi này là tôi đã vất vả lắm mới có thể giành được.

 

Nếu như không có nó, thì với khả năng của tôi, tôi sẽ không thể nào thi vào Đại học A mà mình mơ ước.

 

Kể từ ngày hôm đó, ánh sáng trong mắt tôi dần tắt ngúm.

 

Tôi càng căm ghét nữ chính hơn, không từ bất cứ thủ đoạn nào để đối phó với cô ta.

 

Nhờ vào việc thay thế vị trí của tôi mà Vưu Thanh Thanh và Hứa Lũng đã gặp gỡ nhau ở cuộc thi, sau đó bắt đầu gần gũi và dần dần nảy sinh tình cảm. 

 

Nếu như vừa rồi tôi phủ nhận mọi chuyện hoặc nói xin lỗi, thì có lẽ tôi đã giữ được suất tham gia thi đấu này. 

 

Tôi thở dài một hơi, “Tôi chưa bao giờ chối bỏ sự thật.” 

 

Tôi vốn dĩ chính là một con thiên nga trắng đầy tự tôn và kiêu hãnh, dù có sống thêm bao nhiêu lần nữa, thì tôi vẫn sẽ làm vậy.

 

Chuyện mình đã làm, tôi chắc chắn sẽ thừa nhận. Nhưng những chuyện gì chưa làm, có ch tôi cũng sẽ không cúi đầu. 

 

Có lẽ là vì chưa từng gặp qua ai cứng đầu như tôi, Hề Hề có chút thất vọng, mắng tôi: "Nhưng nếu làm vậy, em sẽ mất đi suất thi đấu đấy!"

 

Tôi xoay xoay chiếc vòng tay trên cổ tay mình.

 

Đây là món quà cuối cùng mà mẹ để lại cho tôi trước khi qua đời.

 

Sau một lúc im lặng, tôi lấy lại tinh thần: "Hề Hề, chị có từng nghĩ đến không? Đây là thế giới của nữ chính, vậy nên tất cả mọi người đều yêu mến cô ta.” 

 

“Còn tôi thì lại bị cô lập, không ai chịu giúp đỡ.”

 

Tôi tiếp tục nói, "Để thay đổi tương lai của mình, trước hết tôi phải khiến cô ta không được yêu thương, vậy nên xuất thân của Vưu Thanh Thanh phải được phơi bày với mọi người."

 

Đứa con gái ngoài giá thú, cái danh phận không thể xuất hiện trước ánh sáng này, đương nhiên sẽ bị mọi người chỉ trích. 

 

Có lẽ vì Hề Hề là thần thức của tôi, thế nên tôi có thể cảm nhận được sự buồn bã của chị ấy. 

 

Tôi mỉm cười an ủi Hề Hề, “Chị đừng lo, tôi có cách để lấy lại suất thi vật lý mà.”

 

Tôi duỗi lưng một cái, nói với vẻ thoải mái: "Dù sao thì tôi cũng là con gián không thể bị đánh ch mà."

 

 

"Em..." Hề Hề ngừng lại một chút, "Có thể đừng tiếp tục bắt nạt nữ chính nữa không? Hãy dừng lại đi..."

 

Tôi nhìn ra xa.

 

Nghe thấy chính mình nói: "Không thể. Dù sao Vưu Thanh Thanh cũng sẽ không tha cho tôi."

 

eyJpdiI6Ilk1cjkyUWlZUTJvUVdwV1F3bUpoc1E9PSIsInZhbHVlIjoiOVpRZThtN1RjNXdWa0hOR0JHV3psTldXaVdxWXR3S1IzWlRoVHZTbkVrRXBOaFYwVW5aMlp1WE91S2llbms5Mmk2QWtEK08zWUc2empHb2FqXC9OWnNqSHE1ZWZ0WVNLeDFPdjdXMkl2Z1wvdXpWS0JoNWJ6V1RNQmpUQzUxYlRsZ09DVDg3NUU1OWoxcnNtRFY5TVJENEZjMHNsTXBVSjJvZGJ5RkJUMzFkdmZcL3k5T05QUjRVa0FGanMzR21NWmh5bFBOT2VvM0NEdkVMZGFlZG5LQmY1Rm5mUUE0MVcydm1FaFVYeWJnWGdLdnNvYVI4T1JEejN0bDNNcXRxaVVDVyIsIm1hYyI6ImVkZjQyNzRjOWZlMjYyZjEyZjhlNDg5YTYxNWM5N2UyYmEyZTlmNTU1MjMzNDBkMTk2OWZmZjFjZjgyNTZlNmUifQ==
eyJpdiI6IjI4RXFIODR1TkcyVWxvNHc3MzdGcXc9PSIsInZhbHVlIjoiMGVqT1FmSDdERExIR3UxQjZEbnJGWkFjdjZ4dGFMb0FNZGVPZFJINzhMU2tWa2FSOUVVRGttQzR5ejZ6WGZUT3ZtZU15KzRjVDlZXC9LYk9CVk9kc1ZBPT0iLCJtYWMiOiJjYjBkYzZiMzQxNDc1NjU0ZDlhMDVmN2RmNzhlNDVjYmY5OThmNzhjNjZjYzcwNDk5MzdjMjkzNDM2YWFhMGI2In0=

 

Ads
';
Advertisement