Dưới sự chỉ huy của Cô Độc Vô Nhai, môn khách của phái hắn ta nhanh chóng chiếm được ưu thế. Mỗi lần nghe theo sự chỉ huy của Cô Độc Vô Nhai để xuất kiếm, hắn ta đều có thể nắm bắt được khuyết điểm của môn khách của phái Tiêu Trần, nhìn thấy môn khách của phái mình bị ép buộc phải rút lui, Tiêu Trần cuối cùng cũng phải lên tiếng.
“Dựng ngang kiếm chắn, vung kiếm tấn công.”
Nghe được những lời của Tiêu Trần, tên môn khách không hề do dự mà làm theo, đầu tiên là để ngang kiếm ở phía trước đỡ đòn tấn công của đối phương, sau đó lại theo lời của Tiêu Trần mà vung kiếm ra càn quét môn khách của Cô Độc Vô Nhai.
Đối mặt với đường kiếm đột ngột xuất hiện này, sắc mặt của môn khách phái Cô Độc Vô Nhai thay đổi rõ rệt, nhưng lúc này, giọng nói của Cô Độc Vô Nhai cũng được truyền đến rất đúng lúc.
“Lùi lại ba bước, vung kiếm ra bảy tấc.”
Vào thời khắc mấu chốt, lời chỉ huy của Cô Độc Vô Nhai đã khiến cho môn khách này tránh khỏi đòn tấn công của môn khách phái Tiêu Trần, thấy vậy Tiêu Trần cũng một lần nữa lên tiếng.
“Biến càn quét thành kích thích, chỉ thẳng mặt hắn.”
Hai đại Kiêu Vương lấy môn khách của mình để làm trung gian, cứ như vậy mà luận kiếm trước mặt mọi người, nhưng dưới sự chỉ huy của Tiêu Trần và Cô Độc Vô Nhai, những cuộc tấn công của hai tên Tuyệt thế thiên kiêu này cũng ngày càng trở nên khốc liệt hơn.
Đương nhiên, thu hoạch lớn nhất của trận chiến này nhất định phải thuộc về hai môn khách này, hai người họ vốn dĩ là kiếm tu, bản thân là Tuyệt thế thiên kiêu, bọn họ đều cảm thấy kiếm pháp của mình đã đạt đến hóa cảnh, nhưng dưới sự chỉ huy của Tiêu Trần và Cô Độc Vô Nhai, hai người họ đều phát hiện, hiểu biết của mình về kiếm pháp thật ra còn rất ít ỏi.
Hai người họ vừa nghe theo sự chỉ huy của Tiêu Trần và Cô Độc Vô Nhai vừa chiến đấu, nhưng trong cuộc chiến khốc liệt này, bọn họ cũng không ngừng tiến bộ, sau một trận chiến lớn, có thể nói rằng cả hai người họ đều đã nhận được sự chỉ bảo tận tình của Tiêu Trần và Cô Độc Vô Nhai.
Vậy mà kiếm thuật còn có thể sử dụng theo cách này, dường như lời chỉ bảo của Tiêu Trần và Cô Độc Vô Nhai đã mở ra một cánh cửa mới cho hai người họ.
Sau một vài trận chiến khốc liệt với hàng trăm chiêu thức, môn khách của Tiêu Trần đã nắm bắt được một sơ hở rất nhỏ, hạ gục đối thủ chỉ bằng một nhát kiếm, chiến thắng cuối cùng của trận chiến này thuộc về Tiêu Trần.
Hai đại Kiêu Vương luận kiếm cách nhau một bầu trời, lấy Tuyệt thế thiên kiêu làm trung gian. Cuối cùng, sau khi thắng thua đã được phân định, gương mặt của Cô Độc Vô Nhai khẽ nở một nụ cười, lần luận kiếm này mình đã thua, cuối cùng vẫn thua Tiêu Trần một chiêu.
“Không hổ danh là yêu nghiệt dùng kiếm, nếu chỉ luận riêng vể kiếm pháp, chỉ sợ rằng ta không phải là đối thủ của hắn ta.” Sau khi thua trận chiến, Cô Độc Vô Nhai không hề tức giận mà lại vô cùng thẳng thắn thừa nhận thất bại của mình, những trải qua lần thất bại này, Cô Độc Vô Nhai lại càng có hứng thú với Tiêu Trần hơn, đối với thế hệ trẻ ngày nay, e rằng chỉ có Tiêu Trần mới có thể cạnh tranh cao thấp với hắn ta trong giới kiếm đạo.
Cô Độc Vô Nhai nói xong bèn chậm rãi đứng dậy, nhìn về hướng Tiêu Trần ở đằng xa rồi nói: “Tiêu Trần huynh, không biết huynh có hứng thú với việc đích thân xuống đây luận kiếm một lát không?”
Có lẽ là vì trận chiến giữa hai môn khách vừa rồi, hoặc cũng có thể là vì sự am hiểu sâu sắc của Tiêu Trần về kiếm đạo đã khiến Cô Độc Vô Nhai dâng lên bầu nhiệt huyết hiếm thấy, một người luôn để mặt mọi chuyện trong lòng đã phải chủ động mời Tiêu Thần xuống giao chiến.
Nhìn thấy nụ cười nhạt trên mặt của Cô Độc Vô Nhai, An Nhiễm sư muội cũng khẽ nở một nụ cười, có thể thấy được lúc này trong lòng Cô Độc Vô Nhai đang vô cùng vui vẻ, đây là niềm vui khi gặp được đối thủ xứng tầm với mình.
Nghe thấy những lời của Cô Độc Vô Nhai, Tiêu Trần đứng dậy, đưa tay lên rồi nói: “Cô Độc huynh, mời.”
Không hề từ chối lời thách đấu của Cô Độc Vô Nhai, hai người họ nhanh chóng bước qua mặt nước, đến chủ đảo ở trung tâm.
Kiêu Vương ra tay rồi, nhìn Tiêu Trần và Cô Độc Vô Nhai đồng thời đến trung tâm đảo chính, tất cả mọi người có mặt ở đó đều tỏ ra phấn khích, cuối cùng họ cũng có thể tận mắt chứng kiến trận chiến giữa những Kiêu Vương rồi sao?
Lúc này, không chỉ những người bình thường, mà ngay cả những Kiêu Vương khác lúc này cũng gác lại những việc đang làm dở, từng người đều bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Nếu như nói cuộc chiến giữa những môn khách trước đây không được các Kiêu Vương coi trọng, vậy thì giờ đây Tiêu Trần và Cô Độc Vô Nhai sẽ đích thân ra tay, khiến cho các Kiêu Vương phải nghiêm túc xem xét lại.
“Hai tên này đúng là mất kiên nhẫn quá mà.” Nhìn hai người đang đối mặt nhau trên trung tâm hòn đảo chính, Ly Hỏa Kiêu Vương Phượng Lăng Dạ cười nói.
Từ khi hội Kiêu Vương ở Thiên Thần bắt đầu đến nay, dường như đã gần một ngày trôi qua, nhưng ngay lúc này, hội Kiêu Vương ở Thiên Thần cuối cùng cũng đón được trận cao trào cuối cùng, cuối cùng giữa những Kiêu Vương lớn đã xảy ra một cuộc va chạm trực diện rồi.
Dưới sự chú ý của vô số cặp mắt, Tiêu Trần và Cô Độc Vô Nhai đứng đối diện nhau, đây là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, đương nhiên cũng là lần đầu tiên giao đấu với nhau.
“Chỉ đấu kiếm pháp thôi, được không?” Cô Độc Vô Nhai nhìn về hướng Tiêu Trần, lên tiếng trước.
“Thật trùng hợp, ý của ta cũng là như vậy.” Tiêu Trần nghe những lời của Cô Độc Vô Nhai thì liền đáp lại.
Không nhất thiết phải liều mạng ở đây, mười Kiêu Vương mỗi người đều tinh thông một môn bí pháp kinh thiên động địa, giống như Thú hóa của Tiêu Trần vậy.
Vậy nên, nếu như mười Kiêu Vương muốn phân thắng bại thì nhất định cũng phải triển khai bí pháp, nhưng mà bây giờ không phải là lúc quyết định thắng bại cuối cùng, không nhất thiết phải triển khai bí pháp để liều mạng một phen, hơn nữa hai người Cô Độc Vô Nhai và Tiêu Trần đều là kiếm tu, đấu kiếm mới chính là cuộc chiến mà hai người họ hằng mong muốn.
Một tia sáng xẹt qua chiếc nhẫn trong tay, một thanh kiếm dài màu xanh da trời xuất hiện trong tay Cô Độc Vô Nhai, lưỡi kiếm không có vỏ bọc, một cảm giác lạnh như băng tỏa ra từ trong thanh kiếm.
“Tên của thanh kiếm này là Lam Nguyệt, cũng là do Vạn Binh Chúa Tể đặt cho, nó và Xích Phong kiếm của ngươi được biết đến như là hai thanh kiếm mạnh nhất của các địa binh. Mặc dù đều là do Vạn Binh Chúa Tể tạo ra nhưng vào lúc hai thanh kiếm này vừa được luyện ra, chúng dường như đã trở thành đối thủ của nhau, từ đầu đến cuối đều muốn phân chia thắng bại, đến hôm nay, cơ bản là đã có được một cơ hội.”
Cô Độc Vô Nhai vừa nói một cách chậm rãi, cơ thể cũng đột nhiên phát ra một luồng kiếm khí đáng sợ, đạt đến cấp độ đại viên mãn chỉ trong chốc lát, cảm nhận được luồng kiếm khí vô cùng lớn của Cô Độc Vô Nhai, Tiêu Trần cũng rút Xích Phong kiếm ra.
Dường như cảm nhận được sự tồn tại của Lam Nguyệt, ngay khi thanh Xích Phong kiếm được rút ra, nó rít lên từng tiếng kiếm, như thể nó đang nói với Tiêu Trần rằng hôm nay nó nhất định sẽ kết liễu Lam Nguyệt vậy.
Vốn dĩ sinh ra từ chung một gốc, nhưng trên cùng một ngọn núi thì không thể có hai con hổ, trong giới địa binh chỉ cần một thanh kiếm mạnh nhất là đủ rồi nên từ khi Xích Phong và Lam Nguyệt được luyện ra đến nay đã được định sẽ trở thành đối thủ của nhau.
Cảm nhận được tinh thần chiến đấu mạnh mẽ được truyền đến từ thanh Xích Phong kiếm, trên cơ thể của Tiêu Trần cũng xuất hiện một luồng kiếm khí cấp đại viên mãn, hắn bay lên trời.
Đối mặt với nhát kiếm của Cô Độc Vô Nhai, Tiêu Trần không hề lùi lại, cũng đâm ra một nhát như vậy, sau đó đầu kiếm của Xích Phong và Lam Nguyệt chạm mạnh vào nhau, hai kiếm tu trẻ tuổi và kiệt xuất nhất trên thế giới lúc bấy giờ đã bắt đầu trận chiến đầu tiên của họ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất