Kiếm Chủ Bát Hoang - Tiêu Trần

Lúc mọi người đều âm thầm vui mừng dưới đáy lòng thì Đại trưởng lão lại hết lời khuyên ngăn không cho Tiêu Trần rời khỏi Tiêu gia.  

             Nghe Đại trưởng lão khuyên can, Tiêu Phong cười lạnh nói: "Đại trưởng lão, ông đây là có ý gì vậy? Nếu như Tiêu Trần đã không còn chút tình cảm với Tiêu gia, thì hà tất phải níu kéo làm cái gì?”  

             Bây giờ Tiêu Trần muốn rời khỏi Tiêu gia, cái này đối với Tiêu Phong là một chuyện tốt. Cho nên hắn ta đương nhiên sẽ không để cho Đại trưởng lão phá hỏng chuyện tốt của hắn.  

             Sau khi Tiêu Phong vừa dứt lời, Tiêu Mạc ở một bên cũng tiếp lời nói: "Đúng vậy, dưa xanh hái không ngọt. Đại trưởng lão, nếu như Tiêu Trần đã không còn chút tình cảm gì với gia tộc, vậy thì cứ để cho hắn đi đi."  

             "Đúng vậy Đại trưởng lão, không cần cưỡng ép giữ bọn họ lại."  

             "Đúng, rời khỏi gia tộc đây vốn là chuyện đại nghịch bất đạo. Nếu như Tiêu Trần nhất quyết muốn đi, vậy thì để cho hắn đi đi."  

             Tiêu Phong và Tiêu Mạc lần lượt mở miệng, ngay lập tức tâm phúc của hai người bọn họ cũng nhao nhao mở miệng nói. Tiêu Trần này khó khăn lắm mới chủ động muốn rời khỏi Tiêu gia, bọn họ làm sao có thể cho hắn một cơ hội để trở về chứ.  

             Nhìn đám người mồm năm miệng mười này, trong mắt Tiêu Trần đều là tràn đầy vẻ châm chọc. Mà ngược lại không chỉ mình Đại trưởng lão mà cả bốn vị trưởng lão ngồi trên ghế kia cũng tức giận đến vung râu trợn mắt.  

             "Ngu Xuẩn! Đám các ngươi đúng là một lũ ngu xuẩn! Tất cả đều ngu đến như vậy. Ngu xuẩn ngu xuẩn!"  

             Ngũ Trưởng Lão nhịn không được mở miệng nói.  

             Sau khi Ngũ trưởng lão tức giận mắng người, bốn vị trưởng lão còn lại cũng mở miệng mắng: "Ngu không đến không chịu được, ngu không ai bằng mà. Quả thực không bằng cả heo!"  

             "Chuyện rõ ràng như ban ngày vậy mà các ngươi mãi không chịu hiểu. Thật là một đám giá áo túi cơm."  

             Năm vị trưởng lão lần lượt mở miệng mắng chửi. Nghe vậy, một vài người trong tộc đứng ở trung lập cũng mở miệng hỏi: "Trưởng Lão, các vị đây là làm sao vậy, không đến mức tức giận đến như vậy đi. Tiêu Trần rõ ràng nhất quyết muốn rời khỏi Tiêu gia, chuyện này là do hắn tự nguyện, không có ai cưỡng ép.”  

             Những thành viên trung lập trước nay vẫn không nghiêng về phía Tiêu Mạc và Tiêu Phong, chẳng qua bởi vì Tiêu Trần chủ động nói muốn rời khỏi Tiêu gia. Cái này khiến cho trong lòng bọn họ có chút khó chịu, Tiêu Trần làm vậy rõ ràng là không để Tiêu gia vào trong mắt. Mà Tiêu gia là đại gia tộc lớn như vậy, nào phải là chỗ muốn đến thì đến muốn đi thì đi. Nếu hắn đã muốn rời đi, vậy thì bọn họ cũng không giữ.  

             Chính là bởi vì trong lòng khó chịu, cho nên những người này cũng không đồng ý với hành động khuyên can của Ngũ Đại Trưởng Lão với Tiêu Trần. Tiêu gia lớn như vậy, chẳng lẽ lại phải cần một tiểu bối nhỏ bé này?  

             Tất cả mọi người ở đây dường như đều không đồng ý với sự khuyên can của Ngũ Đại Trưởng Lão. Thấy chuyện phát triển thành như thế này, trong lòng Tiêu Phong và Tiêu Mạc mừng rỡ như điên. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì Tiêu Trần khẳng định không có đường lui. Hôm nay cho dù hắn có không muốn đi thì cũng phải đi bằng được.   

             Mà một khi Tiêu Trần rời khỏi Tiêu gia, thì vị trí gia chủ kia sẽ về tay hai huynh đệ bọn họ. Đợi đến khi nắm được quyền lực của Tiêu Gia thì chính là nắm được quận thành Lĩnh Sơn trong tay. Cái này đồng nghĩa trở thành vương tộc một phương.  

             Trong lòng hắn ta còn đang ảo tưởng ngồi lên vị trí gia chủ. Nhưng giây sau Đại trưởng lão nói một câu khiến cho tất cả mọi người đều biến sắc. Giây trước còn đang kêu gào không thôi, giây sau đã im như thóc. Tất cả đều trầm mặc nghe Đại trưởng lão lớn tiếng quát mắng.  

             "Tất cả câm mồm hết cho ta! Một đám ngu xuẩn các ngươi, các ngươi nghĩ những thứ hiện giờ của Tiêu gia là được ai mang tới? Mỗi tháng các thế lực lớn ở Đông Dương vực cho Tiêu gia tài nguyên để tu luyện, cả quận thành Lĩnh Sơn này dựa vào sự bảo hộ từ các đại gia tộc, các ngươi nghĩ xem từ đâu mà ra, là ai mang đến cho các ngươi!"   

             "Hôm nay lão phu phải nói cho các ngươi biết, nếu như hôm nay Tiêu Trần rời khỏi Tiêu gia, tài nguyên tu luyện hàng tháng các thế lực lớn đưa cho Tiêu gia sẽ lập tức cắt bỏ. Mà quận thành Lĩnh Sơn cũng sẽ nhanh chóng bị hoàng thất Lăng Phong quốc thu hồi lại. Còn có những thế lực khắp nơi trên lục địa sẽ không bảo hộ Tiêu gia nữa, toàn bộ Tiêu gia sẽ ngay lập tức bị đánh trở lại hình dạng ban đầu, trở thành một gia tộc nho nhỏ chỉ có thể sống lay lắt."   

             Đại trưởng lão tức giận nói, tựa như một gáo nước lạnh dội xuống người bọn họ. Trong phút chốc khiến cho tất cả mọi người ở Tiêu gia tỉnh táo lại.   

             Đúng vậy, những thứ của Tiêu gia bây giờ đều là do một tay Tiêu Trần mang tới. Nếu như Tiêu Trần bây giờ rời khỏi gia tộc, thì tất cả mọi thứ sẽ lập tức tan biến, trở lại như ban đầu.  

             Đến lúc đó đừng nói là làm bá chủ một phương, ngay cả có thể bảo vệ quận thành Lĩnh Sơn được hay không cũng rất khó nói.   

             Không có Tiêu Trần, các thế lực lớn ở Đông Dương vực còn có thể tiếp tục giúp đỡ Tiêu gia sao? Hiển nhiên là không, mà hoàng thất Lăng Phong quốc còn có thể cung kính với Tiêu gia như hiện tại sao? Tất nhiên là không.  

             Mọi người vốn đang tranh cãi dữ dội, nhưng hiện tại lại như bị ai bóp chặt cổ, im lặng không một tiếng động.  

             Mọi người hai mặt nhìn nhau, cho đến lúc này bọn họ mới phản ứng lại chuyện Tiêu Trần có ý nghĩa như thế nào đối với Tiêu gia. Nói không ngoa nhưng thật sự là nhờ vào Tiêu Trần, Tiêu gia mới có thể hưng thịnh như bây giờ. Mà cái này cũng đồng nghĩa với việc nếu không có Tiêu Trần, Tiêu gia cũng sẽ sụp đổ.  

             Bởi vì Tiêu Trần ở đây cho nên Tiêu gia mới có thể phát triển thịnh vượng như bây giờ. Nhưng nếu như Tiêu Trần không còn, Tiêu gia không bằng cục cứt chó.  

             Tiêu Trần không để ý sắc mặt xanh xám của mọi người, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Kình với vẻ mặt phức tạp, sau đó thản nhiên nói: "Phụ thân, đi thôi, hôm nay con dẫn mọi người đi Trung Thổ thần vực. Sau này không quay trở lại đây nữa, gia tộc như vậy thì không cần cũng không sao."  

             Sau khi nói xong Tiêu Trần chuẩn bị rời đi. Thấy thế tất cả mọi người ở hiện trường đều biến sắc, ngay cả những người ủng hộ Tiêu Mạc và Tiêu Phong cũng không ngoại lệ.  

             Đùa cái gì vậy chứ, Tiêu Trần làm sao có thể đi, bây giờ hắn mà rời đi thì Tiêu gia phải làm sao chứ? Một gia tộc không có thế lực, một vị trí gia chủ không hề có quyền lực, có rồi thì cũng để làm gì đâu?  

             "Đại trưởng lão nói rất đúng, chúng ta thật sự quá ngu xuẩn, vậy mà còn vọng tưởng tranh đoạt vị trí gia chủ."  

             Một người đứng về phía Tiêu Mạc và Tiêu Phong buồn bực nói.   

             Toàn bộ chuyện này ngay từ đầu là do bọn họ tự lừa mình dối người. Vị trí gia chủ kia, vì sao vị trí gia chủ Tiêu gia lại có nhiều người tranh đoạt như thế, đó là bởi vì có Tiêu Trần ở đâu. Nếu không có hắn, thì vị trí gia chủ Tiêu gia kia hoàn toàn không đáng để nhắc đến.   

             "Trần Nhi..."  

             Những người ở hiện trường chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Trần rời đi, còn có người nhịn không được muốn gọi hắn lại, muốn hắn niệm tình mà ở lại. Nhưng mà đối với Tiêu Trần, những thứ như này căn bản không đáng để hắn để ý đến.   

             Thấy Tiêu Trần quyết tâm muốn rời khỏi Tiêu gia, mọi người đã bắt đầu sốt ruột, một vị thúc phụ trung niên cắn răng một cái, trực tiếp quỳ rạp trong đại sảnh, vẻ mặt hối hận mà nói.  

             "Trần Nhi, thúc phụ sai rồi, Tiêu gia nhờ có ngươi mới có vinh quang như ngày hôm nay. Vậy mà chúng ta lại bị quyền lực che mờ mắt, mù quáng gây ra những việc này. Chúng ta sai rồi, xin ngươi hãy ở lại, Tiêu gia không thể không có ngươi, Trần Nhi."  

eyJpdiI6IlBqRnRkZUJPV1BoR0F0Y2JQck1qcHc9PSIsInZhbHVlIjoiSUVIVWdYN0JwUUIwWW5wR0pwTWw5Sk9WWG84aThYelF5eW40V2R5c3o5NjlrR3ZQb1VzUVBiS2tBcXlCdzdHM00xTjlKVjBNeUhYcVN0emFaTnRRVHYrdkJHOFwvR284MFpDcFZzeE9FK2ZZdTVNRFVqeW80Zk1BUkw5SXVMMWp1TzhXNXhqZnBCRVwvVUp6bXB1WjcyUUIrNUF3ZnRDa3puUktQR1R5SUtwWHV5S2JvQlVzMWp1ZDRkOGdXTm9jSTM4THdkalVzRFVmaFFEQWFZcEREb1BNSHF5YWZiT3FXY2hPWmlaak44b2RzNnVlS3JBSll6QWRvNTZhNURvZ0htV0szOUVYbStmU0pUNTRadTBBVGEzdzNETXB1NmlsRkhwK0RcL1BFazZ2MUl1a1A4bFRtdmV5T2hhK283bWJLdysrZlNnMnNVaWhVRVF3Q2ZmbHJvcTJXeDR4K2dWQndNUjAwd2pMZnBsWEYrRzJQaEY4bjhDTzNcL3hCXC9DaTFibWVQM2dMRkx1XC9saDJMXC9mR0pWc2FFOUI1UVk1YnU2Vm14blZ6UUx5NFlYZDNHRzVTaDJUWGZLV3U0bXVNcm9DbEk0YmNiZjNnR3ExOVBcL3BpaExkSjloWU9tdlRtbGJqcDA1VHRmd1BVdG9tZXdtaTlLV3BDMERSZ082c251VDBteERcL1NIRlBlRTJrY3poOGpcL1M0eHk2b1l4amxVd3pBcFZKbUh2eEo2dlhWMUNKVE0rb01hMWhrZGx6TDgwWmtYRndjYlRxSlVtczJvTmZ6ajQ2dlA4XC9RRWtPU0N5VHBSeGswTEg0UWVLcThpYkZCRnhzYTBkUFJwWkRNWlBLWkdKMTFBWUN2NTloQ09wZGtiQTlZZ2lhSVI2XC90WE1VTkQzdXZMajh0QlNOT2hmMjl1a1owaTl3ejE3MHd2dDJZYmx0ajhJZ2g4RmpVRUp1YU5ncjRUVVwvdGZrQndRXC9cL21jekdwK2VGVzlTYzE0YlRUTVVaanhsT2Q0dkRzOWN1YTdWIiwibWFjIjoiNjI5ZDQyM2RiOGQ1ZDQ1OTRhMDA0MTgxNDM4MGQyNzBkZTYwMTA1NmM4OTE2YmM5ZDY0ODAxOWVlMjhhNDRjYSJ9
eyJpdiI6Im51VE9OS3RcL1A5eUJlUGd5NERDbTl3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkNtNFB0SHpFWXFJdE5lN2M4YzQ0VVlWejJuSlR3K003UnFZVWJDQnh1TTZrWWg2ODVwMzh1RjFOVXl1MEVcLzN4Rkc2WkZzNk92WlNUQ29vcFY3UFwvZ3QzU1owWHpDUGN2dHJicytKZksyS1JhU3c4S0V5Tk9iR3FYditjKzUyaHNXVkZJT3g2RVJsYUkwZGY4aWhZU2hHd2NsXC9yWWxxcjB1SjQ5RUluTEV2d0c4TkNDXC9CdkduNWtGZkt1dXFnMllxNXdsNW85ZkVRR0NOdzNSemhXQVJveFpEWnlLSkxWeG1sa3FQQ0hGNzZ6WFozWWVHZmFNWWtCakFKMEpMYW53cU55VGNRcDl1Z0FSV3JMaVJUdm9kbUxkQm1LNmd3QWtiZ1JZN0xwM1VoMm1MRjhOUGVKT3UwS3JqZElvNlB5aW85cUg1RDNyNk1YdDJvOEJyZXJvcktLVGdXNTRMUUM0TW5xNG5uK3BSdExcLzkweVVhU2VOblhPOFVmd2tYXC9UaFRXbGpZWUd5dm9yWmw2WGVDMXZQc2NDZlVETndwNUhldUNjM0RBVmVlVmhrSEpxeG41QWptU05CczRHTnRYdTFcL1h1RlV1Um4xUzlXSjVacThGcnNVODNwMERZMG5scTE5TGk1YmJTY3BZd3Z0N3dlTVlnU1ZRRCtxRDB4KythdEV0WDhKWUxLdlZzXC93cGZYVXpxeHFialZFVitZZzByWEpYZ3BxRmVNbXNrbmE4WEVYTVZnVndmV2l3Ymh0R29xeXdFc1o2bWdkWlFzVlNEMU90alJRRGgwdTk4VUlkSHJjN1F3NTh1U1NwQ21PSDJ1TDRRb2RyQmdBOE9xRW41eE1cLzRZQVROR1wvRUdEKzRqV211M1hNY0xPM0xkb0hVbDFKTjVOTjJvTEdoU3R3VUxDXC93Zk44MWpYQkZ3MFh4WUxqdWh3dHNqVldhdnd2Z042cUt0OHVcL1JHNzA0YVpUWDBPVnRRWkk3VzN2cE9qQnhEZklSQmM0RytnWHpLNWF6T1wvbFBEZitwTk9tSFNDYTVWV09DOEo4eFwvc3ZpWm9IS2J2dVB0dEJnTlJ2eDVIckJsdkhmVnF2ako0cnRDRFhYV0F2WEJ1UU95KzlyU1IzYzVIeXkxMkx3cnhPRXpSSjRFNytNNVlmRVdwSmRUb0Q5TVhUa3hUemhkM2lSRWlYWkFibllUcVBweVZrckVlVTNrM2Z6cWxWaWJZQzJQWEVUd29sVXlhcGVneUhHZThlRnpaQjJ4M3lYcGFodCt3d2FWRDFvTVFcL201dzBiRys3aU1IbEN5b090dWdwZ0piS01NR2QreHVJY3E0dk13bEljWTZTZVRxdzZWSDh4TkJ2SmhlWnJhM3BiZXNpdjlyS3JaV2FucGtWYThPcnpmWGtqMWRUMFVHR2l0MUM2QWFpZ3RtZ3l3M1F0NDBNZnlWeDFKR1pLT0ZGR0tYcVJzZXhxMnZjbzdBcXZzTDFGOGZwOXpnTUhFZDUrR2huejdqOWZhVVNvRVdDT245VnlWWndtUVhnakhtOXRLMmVvMHN0azZmdFl5SkFEUE5MSlRZY1phT1hNalk0XC84UGtQcTNENEl3S0NIWkRNUHFaRGxSRGN0bUJWaXQ0Z3FZNGRnbGdGRFpNM0oydz09IiwibWFjIjoiN2E5MDRkN2I5N2RhYmMwNzRiZGI3Y2FkOTBmYjNjNzcwZWM2YzVmY2E0NDA4MDc2ZjlhNDYwYjc3MDg2OTY4YyJ9

             Những người khác quỳ xuống, Tiêu Trần có thể không quan tâm, nhưng mà Ngũ Đại Trưởng Lão mà Tiêu Trần vô cùng cung kính thì khác. Hắn xoay người bước nhanh đến trước Đại trưởng lão, tự mình đỡ ông ta đứng dậy, nói: "Thúc công, các ngài là đang làm gì vậy."

Ads
';
Advertisement