1.
Mở mắt ra lần nữa, tôi phát hiện mình quay về năm lớp 11!
Lúc này, tôi đang đứng trên sân thể dục, trước mặt là thanh mai trúc mã.
Cậu ấy đỏ mặt, tay cứ xoa xoa, trông như con nhím dựng hết gai lên.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy cậu ấy bất ngờ lao tới, nhét mạnh một tấm thiệp màu xanh nhạt vào tay tôi, rồi chẳng nói một lời, quay đầu chạy biến, nhanh như tàu điện vừa báo chuông đã lao đi.
Tôi sững sờ mở tấm thiệp ra.
Trên đó, từng nét chữ ngay ngắn viết: "Tớ thích cậu."
Đây lẽ ra phải là khoảnh khắc tim đập loạn nhịp.
Nhưng tôi chỉ thấy sống lưng lạnh buốt, mồ hôi túa đầy trán.
2.
Ký ức kiếp trước ập đến như cơn sóng dữ—
Khi nhìn thấy tấm thiệp, tôi vừa bất ngờ vừa vui sướng. Không chút do dự, tôi đồng ý ở bên thanh mai trúc mã, chẳng thèm nghĩ đến việc đây là giai đoạn quan trọng trước kỳ thi đại học.
Rồi anh trai kế của tôi—người trước giờ luôn tỏ ra chán ghét tôi—lại quyết định nhập ngũ ngay sau khi biết chuyện.
Tôi không lấy làm ngạc nhiên. Dù sao thì anh ấy cũng ghét tôi và bạn bè tôi, chuyện này hoàn toàn dễ hiểu.
Nhưng người khiến tôi thật sự sốc lại chính là thanh mai trúc mã của tôi.
Rõ ràng là cậu ta chủ động theo đuổi tôi trước. Là người nói thích tôi. Là người muốn ở bên tôi.
Thế mà ba tháng sau, cậu ta lại nói với tôi—
Cậu ta yêu người khác rồi?!
Và người đó lại chính là con gái ruột của ba mẹ tôi?!
Tôi ngẩn người. Không lẽ tôi là nhân vật nữ phụ ác độc trong một cuốn tiểu thuyết nào đó? Hoặc là nhân vật phụ vô danh số mấy, chỉ tồn tại để làm nền?
Nếu không thì tại sao tôi lại gặp phải một kịch bản cẩu huyết thế này?!
Nhưng không—
Đây chính là cuộc đời thật của tôi.
Và điều khiến tôi giận sôi hơn nữa là—
Cô ta chỉ mới chuyển vào lớp tôi một tháng trước.
Trong khi tôi và thanh mai trúc mã đã quen biết nhau suốt mười năm!
Vậy mà cậu ta lại nói thích cô ta?!
Chẳng lẽ đây chính là "thanh mai không đấu lại sét đánh" trong truyền thuyết?
Tôi đau lòng chất vấn cậu ta.
Nhưng cậu ta chỉ nhìn tôi, ánh mắt có chút áy náy nhưng giọng nói lại rất kiên định: "Ôn Nhã, tớ từng nghĩ tình cảm dành cho cậu là đặc biệt. Nhưng khi gặp Nam Khê, tớ mới hiểu thế nào là rung động thật sự! Với cậu... tớ chỉ xem như em gái thôi..."
"Cmn, Hà Đồ! Em gái?!"
Tôi bị chọc tức đến mức bật ra một tràng chửi mắng!
"Cậu không chỉ biết nói bằng miệng, mà m.ô.n.g cũng biết nói đấy! Mau lau sạch đi, đừng để bốc mùi!"
"Giỏi ghê! Đi vệ sinh mà tiện tay xả luôn cả não à?"
"Hay thực ra từ đầu mẹ cậu chỉ sinh ra cái nhau thai thôi?!"
Tôi chửi đến mức đỏ cả mặt, dốc hết vốn từ.
Hà Đồ sững sờ, ngón tay run rẩy chỉ vào tôi, "Cậu cậu cậu..." mãi mà không nói được câu nào!
Nhưng chỉ chửi thôi thì sao đủ hả giận?
Tôi thật sự muốn tát cho cậu ta hai cái!
Lúc sau, cậu ta nhắn tin WeChat, bảo muốn "nói chuyện".
Tôi đến.
Lần này là để chia tay.
Nhưng trước khi cậu ta kịp mở miệng, tôi đã nói trước.
Cậu ta trông có chút kinh ngạc, rồi lại như trút được gánh nặng, nhẹ nhõm nói: "Vậy nhé, Ôn Nhã! Cậu không được hối hận đâu đấy!"
Sau đó, cậu ta liếc đồng hồ, vẻ mặt gấp gáp: "Ôi! Tớ còn có việc, phải đi trước đây! Cậu cứ về từ từ nhé!"
Cứ thế, cậu ta bỏ tôi lại giữa con hẻm nhỏ.
Tôi chửi cậu ta cả trăm lần trong lòng.
Là tôi mắt mù sao? Hay tôi vốn dĩ chưa từng nhìn rõ bộ mặt thật của cậu ta?
Tôi tức giận đi về phía trước.
Lúc sắp ra khỏi hẻm, bỗng nhiên có tiếng kêu cứu vang lên sau lưng.
Tôi ngoảnh lại, thấy một nam sinh đang ôm bụng ngồi thụp xuống đất, đau đớn rên rỉ.
Tôi ngập ngừng một chút rồi bước đến hỏi: "Cậu sao thế? Trông không ổn lắm."
Cậu ta không trả lời.
Tôi đành chạy đến gần hơn, định giúp một tay.
Nhưng ngay khoảnh khắc tôi đứng trước mặt cậu ta—
Cậu ta đột ngột bật dậy!
Ánh mắt lóe lên vẻ hung tợn!
Tôi lập tức nhận ra tình hình không đúng, quay người bỏ chạy.
Nhưng tôi vừa quay đi chưa được hai bước đã bị kéo lại!
Tiếp theo đó—
Lưỡi d.a.o lạnh lẽo xuyên thẳng vào n.g.ự.c tôi!
Trước khi gục xuống, tôi nghe thấy giọng nói đầy căm hận của cậu ta: "Đồ giả mạo đáng ch*t! Cô không nên tồn tại! Chính vì cô mà Nam Khê mới phải chịu bao nhiêu ấm ức! Cô ấy là ngôi sao sáng nhất, sao có thể bị tổn thương chứ..."
3.
Khi hoàn hồn lại, tôi đã đứng trước cửa nhà.
Vừa định đưa tay ra để quét vân tay mở cửa—
Cửa bỗng nhiên mở ra.
Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là một góc áo trắng tinh.
Tôi hơi ngạc nhiên.
Kiếp trước, người đầu tiên tôi nhìn thấy khi về nhà rõ ràng là anh trai kế mới đúng!
Nhưng anh ấy vốn cực kỳ ghét màu trắng kia mà.
Chẳng lẽ vì tôi trọng sinh, nên đã tạo ra hiệu ứng cánh bướm?
Đang nghi hoặc, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi sững sờ nhìn chàng trai trước mặt.
Dáng người cao ráo, ngũ quan tinh xảo, trông như tiên nhân giáng trần.
Chỉ tiếc là trên người lại mang một luồng khí lạnh lẽo âm trầm.
"Em về rồi?"
Những sợi tóc lòa xòa trước trán che khuất đôi mắt anh ta. Ánh sáng từ phía sau khiến tôi không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt ấy.
Nhưng tôi cảm thấy như bị quỷ bắt lấy, cả người cứng đờ.
Thậm chí có chút hoảng hốt...
Giang Yển lại chủ động chào hỏi tôi trước sao?!
Phải biết rằng, kiếp trước kể từ khi ba tôi và mẹ anh ấy kết hôn—
Cho đến tận lúc tôi ch*t đi—
Anh ấy chưa từng chủ động nói với tôi một chữ nào!
Thế mà bây giờ, anh ấy lại chủ động lên tiếng?
Tôi thực sự không thể không kinh ngạc.
Nhưng nghĩ đến những chuyện anh ấy làm sau khi tôi ch*t kiếp trước—
"Vâng! Em về rồi!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất