LIVESTREAM ĐOÁN MỆNH CHO NGƯỜI HỮU DUYÊN

Bên kế toán Vương Miêu Miêu đang sứt đầu mẻ trán. Chẳng qua buổi biểu diễn đã diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Không thể không nói, đám trẻ thật sự đáng yêu, thậm chí những đứa trẻ tàn tật cũng lên biểu diễn tiết mục.

Tần Dược nhìn lướt qua, khẽ nhíu mày khi chú ý tới một cô bé hóa trang thành cây lớn.

Cô bé này không giống với những đứa trẻ khác.

Cô bé có vẻ trầm lặng, tình trạng giống với Trình Kiều trước đó.

Bệnh tự kỷ hay trầm cảm?

Cho dù ở khoảng cách rất xa, nhưng cô bé này vẫn cho Tần Dược một cảm giác lạnh như băng.

Cảm giác này rất không thích hợp.

Tần Dược tập trung linh khí vào trong mắt và nhìn lên người cô bé, nhất thời hít sâu một hơi.

Không ngờ có hai hồn phách đang đứng ở sau lưng của cô bé này.

Một người trong đó mặc bộ vest màu đen, gương mặt tươi cười dịu dàng.

Một người mặc váy đỏ, ánh mắt như muốn g.i.ế.c người.

Đó là một nam quỷ và một nữ quỷ.

Bọn họ đều có quan hệ ràng buộc chặt chẽ với cô bé.

Chỉ nhìn gương mặt, Tần Dược đã biết hai quỷ hồn này là ba mẹ của cô bé.

Lúc này, cô bé giang hai tay, nhìn như đang đóng vai cây lớn có cành.

Trên thực tế, hai tay cô bé bị mỗi người nắm một bên.

Nếu để người khác nhìn thấy cảnh tượng này, tuyệt đối sẽ cảm thấy khủng bố và kỳ quái.

Nhưng hắn không can thiệp, tính chờ sau khi buổi biểu diễn kết thúc mới tới hỏi thăm tình hình.

Hai giờ trôi qua rất nhanh.

Hiệu trưởng cũng tuyên bố buổi biểu diễn kết thúc mỹ mãn.

Chỉ riêng số tiền thưởng trong phòng livestream của Tần Dược chuyển vào tài khoản của hắn là ba trăm nghìn.

Đây là do trong quá trình đó, dân mạng không muốn bắt Tần Dược phải mất quá nhiều tiền, nên gọi thẳng cho cô nhi viện.

Tần Dược mở ra giao diện quyên góp ngay trước mặt mọi người, tặng sáu trăm nghìn ngay tại hiện trường.

“Hôm nay tạm thời dừng livestream ở đây thôi.” Tần Dược đóng nền tảng livestream, sau đó rời đi.

Ban đầu, tiếp sau còn có một phần đóng góp của các doanh nghiệp khác.

Chẳng qua Tần Dược chắc chắn sẽ không xem.

Những doanh nghiệp này cũng đã tới, chỉ có thể kiên trì làm tiếp.

“Các ngài, tôi vừa thấy các ngài quyên góp, các ngài có thể cho tôi phỏng vấn một lát không?”

Người dẫn chương trình tin tức ngoài hiện trường của thành phố Hàng chặn mấy người lại.

Chẳng qua những người này đều nhìn về Tần Dược.

Bọn họ có thể thực hiện phỏng vấn sau nhưng không thể không đón tiếp Tần đại sư chu đáo được.

“Có lẽ chúng tôi hơi bận. Hay chúng tôi hẹn phỏng vấn vào lúc khác vậy?” Dương Văn Sơn nói xong, nhìn về phía Tần Dược. “Tôi có đặt một phòng ở khách sạn Thánh Hào bên cạnh. Trưa nay chúng ta cùng ăn một bữa cơm chứ?”

“Vừa khéo, tôi cũng đặt!” Trình Tướng Quốc nói.

Tằng Cường cười gượng: “Tuyệt thật, tôi cũng đặt, còn đúng ở khách sạn đó nữa.”

Tuy bọn họ nói là bên cạnh nhưng vẫn phải lái xe hết nửa giờ mới tới được khách sạn sang trọng gần đây nhất.

Ba người đều không định tiếp nhận phỏng vấn.

Chẳng qua lúc này Tần Dược lại nói: “Tôi thấy một cô bé chắc hẳn có duyên với tôi. Các anh có thể tiếp nhận phỏng vấn trước.”

Dương Văn Sơn nghe vậy thì nhất thời vui mừng. “Được.”

“Vậy cũng được.”

Ba người có thời gian rảnh để tiếp nhận phỏng vấn, những người khác tất nhiên đi theo Tần Dược.

“Tần đại sư, vậy chúng tôi đi cùng anh tới gặp đứa bé kia nhé!”

“Tần đại sư coi trọng đứa bé nào vậy?”

“Cô bé đóng công chúa Bạch Tuyết lúc trước rất đáng yêu, không có ai nhận nuôi cô bé à?”

Mấy người thảo luận, sau đó tìm một giáo viên để hỏi thăm.

Tần Dược miêu tả sơ qua, giáo viên kia lập tức hiểu được.

“Anh muốn tìm Tiểu Yến à? Đám nhỏ phải về lớp, sau đó còn ăn cơm nữa.”

“Nhưng Tiểu Yến rất ít khi ăn cơm. Tôi cảm giác đứa bé này chỉ uống gió tây bắc để lớn lên.”

“Cô bé không ăn được bao nhiêu, ăn vào cũng sẽ nôn ra.”

“Cô bé bị bệnh trầm cảm và tự kỷ rất nghiêm trọng, đồng thời…”

Giáo viên này ngập ngừng như muốn nói, sau đó lại thôi. Cô ta dẫn mọi người đi tới lớp học của Tiểu Yến.

Thật ra cô ta đã nhận ra, trong những người này chắc chắn có người muốn nhận nuôi Tiểu Yến.

Nhưng tình trạng của Tiểu Yến khiến cô ta không quá lạc quan.

Mọi người nhanh chóng tới khu phòng học.

Có thể nói nơi này được bố trí vô cùng ấm áp, nhưng mỗi lần đi ngang qua một lớp học, bọn họ đều thấy được những đứa trẻ tàn tật và không bình thường.

Điều này rõ ràng có chênh lệch với báo cáo trong buổi diễn xuất.

Tỷ lệ 90% tàn tật khiến tâm trạng của những người này trở nên nặng nề.

Chẳng bao lâu, mọi người đã đến lớp học của Tiểu Yến.

“Cô này là chủ nhiệm lớp của Tiểu Yến. Cô Trần Phương, mấy vị đây muốn tới tìm hiểu tình hình của Tiểu Yến.”

“À!” Cô chủ nhiệm hơi ngây người rồi gật đầu. “Được rồi!”

Mọi người nhìn qua cửa sổ, có thể thấy được cảnh tượng trong phòng.

Đám trẻ được giáo viên sinh hoạt chăm sóc, bắt đầu ăn cơm.

Ngược lại Tiểu Yến ngồi trên ghế nhìn bàn ăn trước mắt.

Cô bé há to miệng, sau đó ngậm lại, má phồng lên như đang nhai thứ gì đó.

Sau đó, cô bé lại há to miệng giống như đang ăn cơm.

Nhưng tay cô bé không hề động đậy, cũng không động tới đồ ăn bày trên bàn trước mặt.

Đồng thời, không có giáo viên nào tới đút cho cô bé ăn. Cảnh tượng này thật kỳ quái.

Chẳng qua trong mắt Tần Dược lại nhìn thấy nữ quỷ áo đỏ phía sau Tiểu Yến cầm thìa đút từng miếng cho Tiểu Yến ăn.

Gương mặt cô ta vô cùng hạnh phúc.

Nhưng lúc này, nam tử áo đen kia vô cùng phẫn nộ, dường như đang tức giận mắng gì đó.

Chẳng qua anh ta không làm được gì cả. Tần Dược hít sâu một hơi.

“Cô giáo, tôi có thể vào gặp Tiểu Yến không?” Tần Dược hỏi.

“Thật ra cũng được, nhưng anh đừng chạm vào Tiểu Yến, cũng đừng ngồi bên cạnh cô bé.” Cô giáo nói với ánh mắt phức tạp.

“Không sao, tôi biết rồi!” Tần Dược nói.

Chủ nhiệm lớp vội vàng cản Tần Dược lại và nói: “Thật ra không được đâu. Tình trạng của Tiểu Yến không bình thường.”

Cô ta quay đầu nhìn Tiểu Yến, sau đó đóng cửa lại.

“Tiểu Yến được đưa tới đâu vào năm ngoái. Mẹ cô bé bị thần kinh có tính di truyền, sau khi sinh xong thì bị trầm cảm rất lâu, bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng. Sau đó căn cứ theo lời hàng xóm nói, bởi vì chút mâu thuẫn nhỏ, mẹ cô bé đã g.i.ế.c ba cô bé.”

Cô ta vừa nói xong, mọi người ở đây đều rùng mình. “Cô ta dùng d.a.o phân thây ngay trước mặt Tiểu Yến.”

eyJpdiI6IkZKRHVzczRPUlkzVGN6RzM5MGtIWUE9PSIsInZhbHVlIjoiQzRsQkkrWlwvN1l1V1hDRVJhK1FFT3MybEhhb25vWWRwVUdMcjZFNkNqZlBxUGdQeUtvNUhlTkpJMmtMeGczaGFRUzZnYjZrSFU4NCtTZFdtTUN0WlA2eDFHUGh6Mkl4NFZ0M0xcL1FNaFhhTVgza1N3N1FIRERmUnZockFkV2haRWJvaGg1RTRaNkkzNVwvYnU5K2pxVW5DTWxsUUc0Nm9vYXQzZVFnd2UwSGlLd01PSjlFQ0NhbW1lMmQ4VGh6RERHNldEbjFYVHl2OWhQYld0eEx2bFBnSjBZalBZQ2pucHMrVDRPd0lCWWdrNmVXZHhZcXBqZzA4WjlmeFlrTHlWS3RGS1h6K0NFeUpjUGd0NFZyN2hRRTRZZnc2OXFxREtqWmUzenhZNmk3dGxiYyt3UHJEVmdkSlNqdnJcL3VlRDhLeFBiVmdrYzR6VkcyR1dzMlgrMm04RWprbmZzQ2VIV2N6VGxZcThTRlZFVUV2Y3hxMGpEb1ZcL2Q3OFQrM05KUDJ4UmQ0UWJ4UEQ0UklWdlY4Rmt5XC9YdkxcL2ROQ2pxeXFEOUhhYkFJcjlNRGFsZTc1NHdyQ1VSWlB3Q01tWnMzMHVkcFYrSk9ZXC9qdDllalBKOGJpTlk3cjlsN0J1bWgxY2FEYjM1MWZnNFdiaHJjZnNOaXZFeDEwTGphXC9oeGxJK1FIZmZFbTlcL3haS0dKN20wMWxQZjhtTDc1NzRlaVg5ZmJrcGZRUXZSZFJ0UT0iLCJtYWMiOiIxZDgyZDIyODcyZTUyYTU0NDdhMGY3MmVkN2RiMWYxYTE5ZmM3YjMzMGY1Y2FiMDZkZGM0NzdhMWNmNjdkMzhiIn0=
eyJpdiI6Ilpxd1Rtc1dId0dhbXpIWXE5K09pVFE9PSIsInZhbHVlIjoiNmwydFkwczRJdkt3dEx3VHJMQjF4QVo5M08wRnlNVzN2cVY2dnBER1VxNjBzNk9mQTFwb0VqZDdcLzFSbktlVkd1QVY0QTU5N3p3SXZQUDRSRE9CR2dNdDNhb3JhWTlMZkxsaVRVTGY5a0pBRnZFR21HVDVHeHVzSkNkd0hrNE5ZOTd2NENZck8wQWRFNzhEN2tcLzJyNHJkWlIzSFlcL28rcGl4S2VXcDNtd1hjPSIsIm1hYyI6IjY0MTI0ZDA5MjEwNzJjM2JiNzE3MDAwYzM2ZDk1MzU4NTU3YTQwZTQyZjRlNDE1NTkzYzFmMGFhOWRiNzA5MWUifQ==

Ads
';
Advertisement