Thứ này vừa xuất hiện thì một mùi thơm nồng nàn của nhân sâm bắt đầu tỏa ra.
Dù chỉ là ba hạt nhân sâm, nhưng lại vô cùng quý giá. Đây là thiên địa linh thảo.
Tuy Tần Dược nhận được truyền thừa, bản thân cũng thành thạo việc hấp thu và sử dụng linh khí, nhưng những món đồ tốt chân chính lại chẳng có bao nhiêu.
Đặc biệt là loại linh thảo này.
Nếu như đưa về trồng ở biệt thự của mình, thì linh khí trong trời đất sẽ càng thêm nồng đậm.
Sau khi trồng thành nhân sâm còn có thể dùng để luyện dược.
Đương nhiên, kiểu kỹ thuật này cũng chỉ mỗi Tần Dược mới làm được. Những người khác muốn trồng linh dược ở thời đại này thì đúng là người si nói mộng.
Cũng chẳng biết bọn họ lấy ba hạt Huyết Nhân Sâm này ở đâu ra.
“Tần đại sư, ngài xem cái này có đủ để ngài ra tay một lần hay không?” Phạm Dương hỏi.
Tần Dược nhận lấy hộp gỗ: “Có thể!”
Vốn dĩ Tần Dược không muốn dính vào vũng nước bẩn này, nhưng thật sự hết cách.
Đối phương cho nhiều quá.
Dù sao kẻ cầm đầu – Hà Thụy Kiệt cũng đã chết. Còn những người khác biết chuyện không báo, bao che tội phạm, chung tay làm việc ác.
Chỉ cần đánh đổi một số thứ là có thể làm dịu cơn phẫn nộ. Chuyện này cũng không khó giải quyết lắm.
Hiển nhiên, chuyện này đối với Tần Dược thì là đơn giản, nhưng đối với người khác lại không giống vậy.
“Vậy, Tần đại sư, ngài có thể đi ngay bây giờ không? Mỗi một người bị nữ quỷ để mắt tới đều phát bệnh vào đúng 12 giờ. Nếu đi bằng đường cao tốc vào lúc này, chắc tầm 2 giờ là có thể tới nơi.”
Bọn họ vội lắm đó. “Được chứ!”
Tần Dược không từ chối, hắn không có thói quen làm khó dễ người khác
Đương nhiên, đây chính là tật của rất nhiều đại sư giang hồ, bởi nó có thể giúp họ ra vẻ cao hơn một bậc, lại nhân tiện chào giá cao.
Nhưng mục đích của Tần Dược và bọn họ không giống nhau.
Hắn lấy sự tin cậy là gốc, lấy tiền làm việc.
Với sự đồng ý của Tần Dược, Ngụy Bân và Phạm Dương đều phấn khởi vô cùng.
Mà Phương Minh Húc bên này cũng hoàn thiện nét vẽ cuối cùng, hoàn thành một tấm phù lục.
“Đại sư, tôi làm được rồi, tôi làm được rồi!”
Là Tĩnh Tâm Phù, đã hoàn thành.
Phải biết rằng, Hút Bụi Phù hoàn toàn không giống với Tĩnh Tâm Phù. Cái đầu là lao động chân tay, còn cái sau là khảo nghiệm dựa trên tâm cảnh.
Có thể vẽ được Tĩnh Tâm Phù, cũng được coi như là có thiên phú.
“Không tệ, vẽ nhiều chút, sau này Tĩnh Tâm Phù liền dựa vào cậu!”
“Đi thôi!”
“Ừm, Tiểu Tử, Tiểu Yến, cùng đi nào!” Tần Dược lên tiếng.
“Vâng, ông chủ!” “Dạ, sư phụ.”
Phương Minh Húc ngơ người một lúc, sau đó mới hỏi: “Tần đại sư, mọi người tính đi đâu thế?”
“Là chúng tôi mời Tần đại sư đi giải quyết chuyện của Hà Thụy Kiệt.”
Phương Minh Húc suýt chút nữa đã nhảy dựng lên. “Tần đại sư, cho tôi theo với, cho tôi theo với!”
“Cậu là người bình thường, dẫn đi cùng có hơi nguy hiểm.”
“Tôi cam đoan là không làm vướng chân ngài đâu, à phải rồi, là phát sóng trực tiếp sao? Tôi có thể cầm máy quay trực tiếp giúp ngài.” Phương Minh Húc vội vàng nói.
“Cái này không tốt lắm đâu!” Phạm Dương tỏ vẻ hơi chần chờ rồi nói.
“Nếu Tần đại sư đồng ý thì không sao hết!” Ngụy Bân vội vàng lên tiếng.
Dường như Tần Dược rất thích phát sóng trực tiếp, Ngụy Bân vì sợ Tần Dược không vui nên đương nhiên sẽ nghe theo ý kiến của hắn.
“Dù không phát sóng trực tiếp thì tôi cũng muốn xem mà, đại sư, đưa tôi đi cùng đi!”
Nom Phương Minh Húc chẳng khác gì chú chó lớn vẫy đuôi liên tục để cầu xin được ra ngoài chơi.
“Được rồi, cậu mang theo bức tranh kia đi.” Tần Dược chỉ tấm Bạch Hổ trên vách tường.
Phương Minh Húc như mở cờ trong bụng ngay tức khắc.
Sau đó cậu ta bước tới phía trước Bạch Hổ, chắp tay trước ngực.
“Bạch Hổ huynh, tối nay nhờ hết vào huynh đấy, huynh cũng ra ngoài hít thở không khí chút đi.”
Bạch Hổ nằm rạp trên mặt đất, giống như đang l.i.ế.m móng vuốt.
Phương Minh Húc lấy bức tranh xuống một cách cẩn thận, sau đó cuộn lại rồi ôm vào lòng.
Xem ra, đây là toàn quân lên sàn.
Tần Dược để Tiểu Tử ôm la bàn, còn bản thân mang thêm một ít phù lục, xong xuôi mới đóng cửa tiệm.
Tần Dược không lái xe của mình, mà là ngồi chiếc xe 16 chỗ của Ngụy Bân. Chỗ ngồi phía sau lại rất xa hoa, ngồi cũng được mà nằm cũng được, hệt như một con RV.
Thậm chí bên trong chiếc tủ lạnh nho nhỏ còn có thức uống và một ít đồ ăn vặt.
Hơn nữa còn có một phần tài liệu.
“Tần đại sư, phần tài liệu này là toàn bộ thông tin về vụ án lần này.”
“Ừm!”
Tần Dược mở tài liệu ra. Đập vào mắt ngay lập tức là ảnh chụp của một cô gái.
“Sở Tịnh!”
Đây chính là tài liệu về nữ quỷ kia!
Sở Tịnh là bạn học của Hà Thụy Kiệt, đương nhiên là sẽ học cùng trường. Đây là một ngôi trường quý tộc, giáo viên toàn là những người ưu tú.
Nhưng học sinh kém ở trường học quý tộc cũng không phải ít, vì cứu vãn tỉ lệ lên lớp nên xuất hiện những học sinh giống Sở Tịnh.
Miễn phí học, thậm chí còn trợ cấp tiền ăn.
Hơn nữa, Sở Tịnh cũng là nhân vật cấp học bá ở cái trường học này. Người ngợm sáng sủa, vòng xã giao cũng không tệ.
Tận đến lúc Hà Thụy Kiệt chuyển trường tới nơi này.
Hà Thụy Kiệt vốn là du học sinh ở nước ngoài, nhưng do đắc tội người ta nên phải nhận mệnh quay về, chuyển đến ngôi trường này.
Cậu ta coi trọng Sở Tịnh, nhưng vị học bá này chỉ muốn học tập, không muốn chơi trò cũ kiểu cô bé lọ lem và phú nhị đại cùng cậu ta.
Cứ vậy mà hình thành nên mồi dẫn lửa.
Đoán chừng là ở nước ngoài phách lối đã quen, tên Hà Thụy Kiệt này tổ chức tụ hội, mang theo toàn đám bạn xấu xa giống nhau. Sau đó bọn họ còn lừa gạt Sở Tịnh, nói có một người bạn tổ chức sinh nhật nên mời cô đến chung vui.
Mà người nói tổ chức sinh nhật kia cũng chính là người đang bị Sở Tịnh quấn thân.
Tên là Đoàn Diệu Quân.
Tần Dược đọc hết tài liệu một lượt, sau đó buông xuống. “Kế tiếp tôi sẽ phát sóng trực tiếp!” Tần Dược lên tiếng. Chuyện này, nhất định phải phát sóng trực tiếp ra ngoài.
Nếu Thiên Đạo tiêu tán, Tiên Thần không tồn tại, không có cách nào giám sát chúng sinh, vậy hắn sẽ làm vị thần cai quản ấy.
Khiến người ta kính sợ, không dám làm điều ác. “Được!” Ngụy Bân gật đầu.
“Bây giờ Đoàn Diệu Quân đang ở biệt thự kế bên trại tạm giam à?” Tần Dược hỏi.
“Đúng thế.”
“Vậy hôm nay kêu toàn bộ những người liên quan đến sự kiện lần này đến biệt thự đó đi.”
“Được!”
Phạm Dương liên lạc ngay lập tức.
“Nhớ là phải đi hết đấy, nếu không tiễn đưa linh hồn Sở Tịnh thất bại thì đừng trách tôi không giúp đỡ. Tôi chỉ ra tay một lần, lần hai sẽ tăng giá!” Tần Dược nhắc nhở.
Phạm Dương chợt cảm thấy áp lực nặng nề, liền gật đầu một cách vội vàng: “Vâng, vâng!”
Chạy xe suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng nhóm người Tần Dược cũng tới Ninh Thành.
Chỉ có điều để tới trại tạm giam cũng phải tốn một tiếng nữa.
Sau khi xuống xe, Ngụy Bân đưa mấy người đi ăn cơm, kế đó mới đi tiếp đến trại tạm giam.
Đồng hồ đã điểm tám giờ tối.
Tần Dược gặp Đoàn Diệu Quân trước tiên. “Tần đại sư!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất