Chủ tịch đầu tư Hoa Thần, Thạch Trung Lỗi.
Trong ngành giải trí, người này không phải là chủ tịch công ty giải trí có tiếng tăm gì.
Nhưng ở trong giới, ông ta lại có thân phận là một nhà đầu tư có vốn lưu động lớn trong tay.
Tất cả những người làm dự án khởi nghiệp về phim điện ảnh, phim truyền hình, phim mạng đều muốn nịnh bợ ông ta nhất.
Chẳng qua ở chỗ của Tần Dược, ông ta chỉ là một khách hàng thôi.
Chẳng bao lâu, hai người thực hiện cuộc gọi video.
Một người đàn ông trung niên xuất hiện trong tầm mắt của Tần Dược, tình trạng sức khỏe và làn da đều được chăm sóc khá tốt.
Mục đích của cuộc gọi video này là để Tần Dược có thể thấy được tình trạng của đối phương, thuận tiện giới thiệu ngọc phù của mình.
“Ông chủ Thạch muốn loại ngọc phù nào?” Thạch Trung Lỗi tuyệt đối là nhân vật cấp tỷ phú. Nói chuyện cũng rất hào phóng.
“Ngọc phù cao cấp nhất là gì vậy?” Tần Dược cũng không khách sáo.
“Đó là phù lục hiệu quả đắt tiền nhất của tôi hiện nay là Hồi Xuân Phù, Cường Thể Phù, Bình An Phù, Tu Hành Phù!”
“Ông có thể tùy ý lựa chọn ba loại để đưa vào trong ngọc phù.”
“Đương nhiên, Tu Hành Phù không thích hợp với ông. Ông có thể lựa chọn Kiện Khí Phù và bất kỳ phù lục nào đều có cách phối hợp vạn năng.”
Thạch Trung Lỗi không ngờ Bình An Phù có hiệu quả nghịch thiên còn không phải là phù lục đắt tiền nhất trong tay Tần Dược.
“Hồi Xuân Phù và Cường Thể Phù có hiệu quả thế nào?” Tần Dược giải thích sơ qua.
“Hồi Xuân Phù thích hợp với người vừa bị bệnh nặng mới khỏi, hoặc là người bị bệnh nặng. Nó có thể giúp người bệnh nhanh chóng phục hồi khí huyết, tăng tốc độ hồi phục. Chẳng qua, một khi hết bệnh thì hiệu quả của Hồi Xuân Phù này cũng dừng lại.”
“Cường Thể Phù có thể tăng cường sức khỏe, làm thể chất của ông luôn được nâng cao. Ông đeo càng lâu thì hiệu quả càng rõ ràng. Về Bình An Phù, ông đã thấy qua rồi. Tu Hành Phù lại làm cho ông luôn trong trạng thái rèn luyện, chẳng qua không thể đeo lâu, cũng không thể không cung cấp dinh dưỡng đầy đủ, nếu không nó sẽ tạo thành gánh nặng cực lớn cho cơ thể ông.”
Thạch Trung Lỗi suy nghĩ một lát mới nói: “Vậy tôi lựa chọn ba loại hiệu quả là Cường Thể Phù, Bình An Phù, Kiện Khí Phù!”
“Được!”
“Tôi sẽ làm luôn rồi chuyển phát nhanh cho ông. Ông để lại địa chỉ cho tôi.”
“Được.”
Sau đó, Tần Dược lấy ra một miếng ngọc bài phỉ thúy màu xanh da trời, dùng bút lông chấm chu sa nhanh chóng vẽ lên.
Ngòi bút lưu loát như rồng bay. Tổng cộng ba lần.
Theo ba ngọc phù được rót vào trong đó.
Miếng phỉ thúy này lập tức trở nên trong suốt lấp lánh, hoàn mỹ không tỳ vết.
Thạch Trung Lỗi nhìn ngọc phù này, lập tức kinh ngạc nói: “Tần đại sư, chỉ riêng nguyên liệu này của cậu, sợ rằng phải tốn hơn trăm nghìn đấy!”
Tần Dược cười.
“Nhưng ngọc bài này có giá năm triệu! Ông chủ Thạch còn muốn không?”
“Đương nhiên có rồi!”
Giá trị thực sự không phải ở nguyên liệu của miếng ngọc bài này mà là tác dụng của nó.
Ông ta đã hoàn toàn chấn động trước chiêu thức này của Tần Dược.
“Cảm ơn Tần đại sư ra tay. Nếu có thời gian, tôi nhất định đi đích thân tới thăm hỏi.”
Thạch Trung Lỗi nói.
Ông ta đã thấy được sức mạnh phi thường từ Tần Dược.
Nếu lợi dụng tốt sức mạnh này, không nói ông ta sẽ giàu hơn, ít nhất tương lai sẽ thuận buồm xuôi gió.
Người giàu có sợ nhất là sống không lâu. Ngọc phù của Tần Dược có tác dụng quá lớn.
Chẳng qua, ông ta sẽ không phạm phải sai lầm ban đầu của Tằng Cường, cho nên không đòi hỏi nhiều ngọc phù hơn, chỉ nói là sau này sẽ đích mình tới thăm hỏi.
“Ông chủ Thạch khách sáo rồi. Sau khi nhận được ngọc phù, ông nhớ phải lấy m.á.u nhận chủ, như vậy ngọc phù rơi vào trong tay người khác, đối phương cũng không thể sử dụng được, đồng thời cũng sẽ không bị mất.”
“Được được!”
Hai người lại khách sáo thêm vài câu mới ngắt video. Đúng lúc đó.
Ở ngoài cửa hàng Thần Toán cũng vọng tới giọng nói của một nam một nữ.
“Là chỗ này à?”
“Không sai, Phương hội trưởng còn nói chỉ có người hữu duyên mới có thể bước vào. Xem ra chúng ta thật sự là người hữu duyên.”
Tiếng bước chân tới gần, hai bóng người đi đến.
Phương Minh Húc đang nâng sắt vận động ngẩng đầu nhìn lên, lập tức cảm thấy bất ngờ.
“Đàm Đan, Triệu Thần Thạc, sao các người tới đây?”
Trong hai người kia, nữ sinh là Đàm Đan, chính là thành viên trong Linh Dị Hội của Phương Minh Húc.
Hơn nữa, lần trước anh ta quay về trường thì Đàm Đan đã ở đó.
Mà Triệu Thần Thạc lại là bạn trai của Đàm Đan.
“Hội trưởng, lần trước anh nói nhìn thấy hai quỷ thai trên người một nữ sinh. Vậy anh có nhìn thấy gì trên người tôi không?”
Đàm Đan cay đắng nói.
Phương Minh Húc lập tức trợn tròn mắt, há hốc mồm. Anh ta nhìn Đàm Đan, tất nhiên không thấy gì cả.
Sau đó, anh ta nhìn sang Triệu Thần Thạc lại vô cùng kinh ngạc.
“Hai người ầm ĩ gây ra mạng người?”
Tất nhiên mạng người này không phải là g.i.ế.c người. Mà là tạo ra sinh mạng mới.
Chẳng qua sinh mạng mới đã bị bỏ. Triệu Thần Thạc gật đầu.
“Cho nên chúng tôi tới tìm Tần đại sư.” Tần Dược cũng đi tới.
“Hai vị ngồi đi. Tiểu Tử rót trà!”
Tiểu Tử đi qua rót trà cho hai người. Tất nhiên trà đây không phải là trà hạt giống nhân sâm, nhưng cũng là Đại Hồng Bào thượng hạng.
Chẳng qua hai người đều không có hứng thú, cũng không biết được trà này đắt tiền thế nào.
Phương Minh Húc ở bên cạnh, vò đầu bứt tai, sở thích hóng hớt đang cháy hừng hực.
Đến lúc này, hai người có thể tới đây cũng đã hạ quyết tâm, tất nhiên khai ra hết.
“Tần đại sư, thật ra hai chúng tôi đã đăng ký kết hôn từ mấy tháng trước, chẳng qua không nói với mọi người thôi.”
“Tôi ngất!” Phương Minh Húc cảm thấy mình bị show ân ái đập vào mặt.
Mình còn là cẩu độc thân đấy! Không ngờ hai người này đã kết hôn.
Triệu Thần Thạc nói tiếp: “Lúc đó Tiểu Đan đang mang thai, chúng tôi định sinh nó ra. Không ngờ sức khỏe của Tiểu Đan không tốt lắm nên đành phải bỏ nó.”
“Mấy ngày trước, hội trưởng trở về Linh Dị Hội, Tiểu Đan nghe được lời anh ấy nói lúc đó, sau khi về nhà không sao ngủ được.”
“Cô ấy còn mơ thấy đứa bé tìm tới cô ấy.”
“Cho nên hôm nay, chúng tôi cố ý tìm đến Tần đại sư tính xem.”
“Có cần làm một số biện pháp bù đắp không? Lúc đó, sau khi Tiểu Đan vào bệnh viện bỏ đứa bé, cũng không làm lễ tang gì đó.”
“Hơn nữa thai nhi lấy ra, bệnh viện hỏi chúng tôi xử lý thế nào? Muốn mang đi hay để lại, xem như rác thải trực tiếp xử lý.”
Triệu Thần Thạc hơi xấu hổ.
“Thật ra cũng tại tôi, tôi không bảo vệ tốt đứa trẻ này!” “Tần đại sư, hội trưởng, các anh không thấy gì thật à?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất