Hiển nhiên Tần Dược hiểu rõ hai người họ ngạc nhiên tới cỡ nào. Đồ tốt hay xấu, sờ cái là biết liền.
Ngọc phù mà Trần Mỹ Tịnh lấy ra là cổ vật, nhìn màu sắc là biết thường xuyên được ngắm nghía.
Mỗi một lần đưa ra quyết sách, Trần Mỹ Tịnh sẽ cầm ngọc phù này, tựa như vận khí sẽ tốt hơn đôi chút.
Nhưng nếu đem ra so sánh với ngọc phù của Tần Dược, quả thực người so với người tức muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn ném.
Tần Dược mỉm cười, mở miệng hỏi thăm: “Ngọc bài của tổ tiên thì hãy chú tâm bảo quản, ắt hẳn không dám đeo nhưng mà nên tìm người xem thử giá trị thế nào.”
“Đối phương ra giá bao nhiêu?”
Trần Mỹ Tịnh hơi lúng túng, dù sao bà ta luôn cho rằng đó là bảo vật gia truyền của mình thì hiển nhiên là cực kỳ quý giá.
Nào ngờ Tần Dược lấy ra hai tấm ngọc phù ngay tại chỗ, vả thẳng vào mặt bà ta.
Đã thế còn hỏi bà ta có đau hay không nữa.
Nhưng Tần Dược đã mở lời hỏi, bà ta lại không thể không trả lời. Nên chỉ đành đáp lại một cách lúng túng: “Quả thật có một đại sư ở Hồng Kông đã giám định quá khối ngọc này, nói đáng giá hàng triệu!”
Tần Dược gật đầu. “Quả nhiên!”
“Nhưng mà ngọc bài của tôi chỉ tầm một triệu thôi!” “Hai vị muốn mua một tấm không?”
Chỉ một triệu?
Hai người đều cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Tần Dược tiếp lời: “Chắc hẳn hai vị chưa hiểu rõ lắm về ngọc phù ở chỗ tôi, để tôi giới thiệu sơ qua vậy!”
Giọng điệu Tần Dược nhẹ nhàng, ngữ điệu rất êm tai, đối với phần lớn phái nữ mà nói thì đây chính là giọng tiêu chuẩn của nam thần.
Đã thế ngoại hình còn rất bắt mắt nữa.
Nếu như không biết nghề của hắn là gì thì khẳng định hai người đã kéo hắn vào làng giải trí rồi.
Sau khi giới thiệu một phen, hai người phụ nữ bắt đầu nổi hứng mua sắm. Bọn họ mua loại quý nhất mà không hề do dự chút nào.
Trần Mỹ Kỳ muốn Hồi Xuân Phù, Kiện Khí Phù và Dưỡng Nhan Phù
Trần Mỹ Tịnh lại muốn Cường Thể Phù, Kiện Khí Phù và Dưỡng Nhan Phù.
“Đại sư, tôi có thể mua nhiều Dưỡng Nhan Phù cùng một lúc để đem về không, cho các nghệ sĩ dưới trướng dùng ấy. Đương nhiên chúng tôi sẽ mua với giá cao và tặng miễn phí.”
“Có thể, nhưng mà Dưỡng Nhan Phù khan hàng lắm, tôi chỉ có thể đưa cho hai vị mười cái thôi!”
“Được, nếu những người khác vẫn muốn nữa thì để bọn họ tự mình tới!”
Tần Dược gật đầu, sau đó tạo ra ngọc phù cao cấp ngay tại chỗ.
Hai người phụ nữ cầm ngọc phù rời đi mà lòng như nở hoa.
Chỉ có điều hai người họ giống như quên mất cái gì, nhưng đến cuối vẫn không nhớ ra được.
Ngược lại là Phương Minh Húc, sau khi hai vị khách rời đi, cậu ta bắt đầu chửi bậy.
“Rốt cuộc hai bà lớn này đến đây làm cái quái gì thế? Thế mà lại muốn mời một đại sư như ngài tới làm cố vấn, đã thế còn tặng ngọc phù. Cuối cùng vỗ m.ô.n.g ngựa một cái liền như kiểu không hiểu gì về ngài ấy!”
Tần Dược mỉm cười.
Tâm tư của hai người phụ nữ này rất dễ đoán. “Bọn họ tới chào hỏi đấy!”
“Gì cơ?”
Phương Minh Húc trưng ra một bộ mặt khó hiểu.
Tần Dược lại chẳng phải xã hội đen, bọn họ tới chào hỏi cái gì.
Tần Dược nói: “Tôi vừa tính cho Kim Chấn Ấp, hai người họ cũng coi như lăn lộn hơn nửa giang sơn trong cái vòng này, nghệ sĩ dưới trướng nhiều mà đối thủ cũng nhiều, nên sợ tôi tính lên đầu bọn họ.”
“Khi cậu phát hiện ra một con gián, thì chứng tỏ chỗ tối đã không còn chỗ để chen vào nữa!”
Phương Minh Húc hiểu ngay tức khắc.
“Tôi biết rồi, hai người này, vừa đưa tiền vừa đưa ngọc phù chính là muốn tìm ô dù, ít nhất cũng là muốn hối lộ ngài, để ngài không ngắm tới minh tinh dưới trướng của họ!”
Tần Dược cười cười.
“Có điều bọn họ lại nhắc nhở tôi một việc đấy.”
“Việc gì?”
“Trên thế giới này không chỉ có tội phạm bị truy nã, mà còn có tội phạm hút ma tuý!”
Phương Minh Húc nhìn nụ cười nhếch mép của Tần Dược liền phi tới chiếc máy tính trước mặt, bắt đầu kiểm tra ảnh chụp những minh tinh đang nổi!
Ngay lập tức, sống lưng cậu ta lạnh buốt.
Bất chợt cảm thấy đồng tình với những minh tinh này.
Chỉ có điều cái cảm giác đồng tình này nhanh chóng biến thành loại biểu cảm khác.
Đáng đời!
Không làm việc trái với lương tâm, không sợ ma tới gõ cửa.
Mấy thứ như này không nên tồn tại nhà trồng hoa (Nhà Trung Hoa).
Minh tinh kiếm lời nhiều tiền như vậy còn làm mấy chuyện phạm pháp như này.
Có tiền có ô dù thì sao chứ? Tự có báo ứng thôi.
………
Ở Bắc Kinh.
Trong một căn hộ sang trọng, một ca sĩ gạo cội vốn nổi như cồn. Bây giờ không ra nhạc, K-pop cũng không nốt.
Song mang danh là Ca Vương lâu năm nên vẫn còn địa vị. Bây giờ tham gia vài tiết mục, làm ban giám khảo vẫn kiếm được nhiều tiền hơn là tự mình ra nhạc.
Như vậy, vừa tiêu d.a.o vừa tự tại.
Sau đó hắn hít sâu một hơi, tựa như đắm chìm vào cõi cực lạc.
Ngay lúc ấy, một cơn đau nhói từ khoang mũi của hắn truyền đến.
“Hự khụ khụ khụ khục!” “Phụt phụt!”
Máu tươi lênh láng phun đầy chiếc giường đơn trắng muốt. Hắn thở ra mấy lần, cuối cùng bất động.
………
Ở một chỗ khác, tại Thượng Hải.
Bên trong một căn hộ đơn hạng sang, một nữ minh tinh đang đắp mặt nạ, lướt điện thoại di động.
Đột nhiên, cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng, trái tim đau đớn kịch liệt, khiến cô suýt chút nữa đã cho rằng mình đột tử tới nơi rồi!
May thay, cơn đau ấy tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Song cô vẫn cảm thấy khiếp vía, cô lật đật lấy chiếc mặt nạ dưỡng da xuống, dự tính tới bệnh viện khám thử xem.
Nhưng khoảnh khắc nhìn vào tấm gương, đôi con ngươi của cô trợn tròn ngay tức khắc.
“A!!”
Cô không ngờ rằng chỉ mới nháy mắt mà gương mặt của mình đã già hơn chục tuổi.
Cô vốn ba lăm, hôm qua còn đăng bài nói mình ổn, trẻ trung, nhan sắc thuộc kiểu “hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh”.
Nhưng bây giờ, làn da khô ráp, đuôi mắt lộ đầy nếp nhăn, khóe miệng và gương mặt bị xệ xuống.
“A! A a a a a!”
So với g.i.ế.c cô thì dáng vẻ già nua này càng khiến cô khó chấp nhận hơn mấy lần.
Là do mặt nạ dưỡng da sao?
Nhưng cô đã dùng mặt nạ này từ rất lâu rồi, còn rất quý giá.
Thế mà giờ lại biến thành dạng này. Cô như mất hết sinh lực.
………
Ngày thứ hai.
Tin tức minh tinh nam họ Trần nào đó c.h.ế.t ở trong nhà leo lên hot search một cách nhanh chóng!
Qua nhận định của bên pháp y, minh tinh này vì hút m.a t.u.ý quá liều nên xuất huyết máu, dẫn đến tử vong.
Trong lúc nhất thời, những lời chửi rủa bao phủ lấy mạng internet.
“Đáng đời!”
“Chết là đúng lắm, chẳng trách hắn nhìn gầy như vậy, nhìn chả khác gì mấy thằng cha bị lao.”
“Chắc lầu trên là người duy nhất không nhắc đến chuyện người c.h.ế.t là minh tinh lớn đấy!”
Mà sau khi chuyện này bị khui ra, Phương Minh Húc phát hiện mấy ông lớn bà lớn đến mua ngọc phù càng ngày càng nhiều, phần lớn đều là mấy người đứng đầu trong làng giải trí.
Đều là đến chào hỏi.
Mà trong mắt Phương Minh Húc, cậu ta càng ngày càng ngưỡng mộ phẩm đức cao quý của Tần Dược.
“Tài xế xe buýt bị chó dữ tấn công, c.h.ế.t ngay tại chỗ, tử trạng thê thảm!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất