“Lãnh đạo quỹ ngân sách cũng đã chết!”
“Nói là trái tim đột nhiên ngừng đập, đột nhiên ngã xuống ở trong phòng làm việc, lúc phát hiện ra thì thân thể đã cứng lại rồi!”
“Cái gì?”
Tin tức này khiến cho toàn thân bọn họ run lên.
Dường như đang có một con mắt vô hình đang nhìn chằm chằm bọn họ.
“Chủ tịch quỹ ngân sách Vương Quan, Vương Quan Trung, cũng đã chết, hắn chính là trùm địa sản thành phố Trầm Sa.”
“Đúng là quá chấn động!”
Theo tin tức dần được truyền bá. Bọn họ lúc này mới phát hiện.
Cùng một thời gian.
Lại có sáu người trong quỹ quản lý ngân sách chết. Hơn nữa sáu nhà quỹ ngân sách này.
Hiểu đều hiểu.
Đều là vặt lông cừu.
Cái gì mà ngôi sao quyên tiền, kéo theo mọi người cùng nhau quyên tặng, nhưng số tiền lưu động cuối cùng lại bị bọn họ kiếm lời trở về.
Nhưng mà bây giờ, lại có sáu người đồng thời c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.
Tất cả mọi người đều cảm thấy rùng mình.
“Dưới loại đại nạn này lại còn nghĩ đến phát triển tiền tài. Trời cao cũng nhìn không được, đây đều là báo ứng, tiền này, phỏng tay, không thể động!”
“Nhìn mấy quỹ ngân sách nâng cao kia xem, đều là thuần từ thiện, có phải là đều không có việc gì hay không!”
“Ông chủ, đã nghe ngóng, quỹ ngân sách Nhân Đạo không có việc gì.”
“Đây là quỹ ngân sách gì, sao chưa nghe nói qua.”
“Nghe nói là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, trực tiếp làm từ thiện cho người gặp nạn, trước mắt tiền tài 100 triệu, cũng coi như là một quỹ ngân sách lớn!”
“Vậy thì chuyển qua đó đi.” “Được!”
Mà lúc này.
Quỹ ngân sách Nhân Đạo cũng mộng bức.
Quỹ ngân sách của bọn họ thật ra chỉ là một quỹ ngân sách nhỏ, người quản lý chủ yếu là chủ tịch của một công ty dệt len giày mũ, tên là Vệ Tây Hà.
Công ty của bọn họ cũng là công ty của thành phố Trầm Sa, vẫn luôn cung cấp đồ dùng rẻ theo tiêu chí nhân ái.
Lần này nội bộ quyên 5 triệu để gây dựng quỹ ngân sách.
Nhưng mà, mỗi một quỹ ngân sách thật ra đều có thể tìm kiếm ở trên app. Bọn họ nhất định phải đưa ra số tiền quyên góp một cách rõ ràng nghiêm ngặt đối với bên ngoài.
Nhưng mà, vận dụng số tiền kia lại có rất nhiều mờ ám.
Vệ Tây Hà cũng biết, bảng xếp hạng quyên tiền trước mắt đều là dùng ngôi sao để đánh quảng cáo.
Quỹ ngân sách nhỏ của hắn ngoại trừ công ty bỏ vốn 5 triệu ra.
Cũng là nhân viên nội bộ lần lượt ngo ngoe quyên 20.000. Cũng không phải là bắt buộc.
Cũng có người qua đường sẽ chạy tới quyên tiền. Nhưng mà hắn thật sự không nghĩ tới.
Lại có thể có người quyên 100 triệu cho quỹ ngân sách của bọn họ.
Bọn họ sững sờ tại chỗ!
Lúc tài vụ đến đây thì chân đều run cả lên.
Sau khi Vệ Tây Hà nhìn thấy người quyên tiền thì càng là chấn kinh.
“Thần toán Tần sư?”
“Chờ một chút, người này không phải là vị thầy tướng số dự đoán động đất kia sao?”
“Mấy ngày trước, hắn còn ở khu tai nạn, mấy ngày nay đã đi rồi!”
“Tôi có bạn ở bên khu tai nạn, nghe nói sau khi hắn đi thì chỉ đào được thi thể, không có người sống!”
“Hắn rất là linh!”
“Vậy tại sao hắn lại muốn chọn chúng ta?”
“Bất kể như thế nào, cứ gọi điện thoại trước đã!”
Vệ Tây Hà nghĩ một lúc rồi trực tiếp gọi điện thoại cho Tần Dược.
“A lô, xin chào!”
“Xin chào, Tần đại sư, tôi là hội trưởng quỹ ngân sách Nhân Đạo. Tôi tên là Vệ Tây Hà, tôi vừa rồi nhìn thấy anh quyên tiền cho chúng tôi. Nhưng mà chúng tôi, nói thật, quỹ ngân sách Nhân Đạo chúng tôi biết quy mô của mình rất nhỏ, trước mắt chỉ có ba người, không có cách nào gánh được nhiều tiền bạc như vậy!”
Tần Dược nghe nói như thế thì cười một tiếng.
“Tôi lựa chọn quỹ ngân sách của các người đương nhiên là có nguyên nhân của tôi.”
“Nhỏ thì anh nhận thêm người!”
“Làm quỹ ngân sách.”
“Nhưng mà, nếu như các người không dùng số tiền này đúng chỗ, hoặc là thành viên bên trong quỹ ngân sách muốn tham ô, vậy thì cẩn thận mạng chó của các người đi!”
Tần Dược nói xong câu đó. Thì trực tiếp cúp điện thoại. Vệ Tây Hà hoàn toàn mơ hồ.
Không đợi hắn tiếp tục hỏi thăm, điện thoại của hắn thế mà lại vang lên.
Lại là một quỹ ngân sách đến đây kết nối.
Đột nhiên muốn chuyển tất cả số tiền bên trong tài khoản của mình vào trong quỹ ngân sách Nhân Đạo của Vệ Tây Hà.
Không chỉ như thế, Vệ Tây Hà cuối cùng cũng hiểu được chuyện đã xảy ra.
Mấy quỹ ngân sách này, nói trắng ra chính là muốn kiếm tiền lúc người gặp nạn.
Tiêu hao lòng tốt của dân mạng, muốn mở rộng túi tiền của mình.
Kết quả, trong buổi trưa.
Tất cả đều c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.
Thiên Đạo luân hồi, trời xanh nào có bỏ qua cho người nào.
Vệ Tây Hà lúc này còn không hiểu sao?
“Nếu như các người đã muốn chuyển tiền tới thì đem người quản lý tới luôn đi. Nhưng mà tôi cũng nói trước, số tiền này là cho khu thiên tai, nếu ai dám động đến một phần thì tự lo cho tính mạng của mình đi.”
“Tiền lương, chúng tôi chỉ có thể trả dựa theo mức độ bình quân mà thôi.”
“Có thể sẽ rất vất vả!”
Đối diện nào dám không nghe. Hội trưởng đều c.h.ế.t rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất