Ai Cập Pharaoh nói: “Tần đại sư, gần đây tôi thật sự bị một thứ làm phiền, không biết anh có thể nghĩ cách giúp tôi hay không.”
“Cậu nói đi.”
“Tôi ở tiểu khu này, cũng coi như tương đối cao cấp rồi, hơn nữa còn là khu biệt thự gần bờ hồ.”
“Đầu năm nay, bên hồ bắt đầu xây dựng một quảng trường.”
“Cũng hay thật, các cô dì chú bác đều vô cùng thích tản bộ ở bên đó.”
“Đi tản bộ thì thôi đi, bọn họ thế mà ở bên ngoài, nhảy quảng trường, còn ca hát nữa.”
“Mua loa, dùng micro hát hò, vô cùng khó nghe.”
“Con người tôi đây thích tu thân dưỡng tính, vẽ tranh, viết chữ.”
“Những người này hát hò giống như đang khóc tang cho người c.h.ế.t vậy.”
“Tôi thật sự phiền vô cùng.”
“Điều vô lý chính là mới bốn giờ sáng đã có người, vác cái loa nhỏ đi qua đi lại!”
“Anh nói có phải bọn họ có bệnh hay không?”
“Tôi gọi điện thoại cho ban quản lý, anh biết người ta nói gì không?”
“Bốn giờ sáng, mười giờ tối, đều là thời gian hoạt động tự do, bọn họ không thể quản được.”
“Ôi trời ạ, mấy ông lão bà lão này hát đến tận chín giờ năm mươi phút.”
“Hát suốt cả ngày, tôi ngủ nướng một lát cũng không được.”
Ai Cập Pharaoh nói tới việc này. Quả thực là thao thao bất tuyệt. Dễ thấy rằng bị tổn hại nặng nề.
Quả thật nhịn một chút thì càng nghĩ càng giận, lùi một bước thì càng nghĩ càng thua thiệt.
Vấn đề là, hắn cũng không muốn cùng mấy ông lão bà lão đấy tranh chấp.
Mất mặt lắm.
Nhưng nếu không nói thì thấy khó chịu lắm. Bản thân bực đến sắp thành Ninja Rùa luôn rồi. Dân mạng nghe nói như thế oán than đầy trời.
“Móa, cái này không giống như chúng ta sao? Nhảy quảng trường âm thanh quá lớn đi.”
“Những người đi công viên ca hát, hát hay thì còn được, hát dở một cái thì cứ như đang gào khóc thảm thiết ấy!”
“Cách xa mà nghe đều là tiếng quỷ kêu.”
“Ha ha ha ha, thủy hữu cũng là nhân tài nha, thật sự giống đang khóc tang cho người c.h.ế.t ấy.”
“Không phải chứ! Vấn đề như vậy cũng muốn tìm Tần đại sư sao? Cái này có thể giải quyết chuyện gì chứ?”
“Không sai, Tần đại sư còn có thể giúp anh cùng bác gái kia đọ sức một tí sao?”
“Mua một cái tai nghe giảm tiếng ồn đi! Cái khác không cần đến!”
“Tai nghe giảm tiếng ồn mang theo không tiện lắm, hơn nữa ai không muốn an tĩnh một chút chứ?”
Vấn đề này dân mạng cũng không có cách giải quyết.
Mấy bác gái nhảy quảng trường, nói thì không nói được, đụng cũng không đụng được.
Nếu thật sự làm ầm lên thì cầm chắc một vé đi vào lòng đất luôn.
Ai dám động đến chứ?
Người chấp pháp cũng không giải quyết được. Ngươi để một đại sư ở xa ngàn dặm giải quyết. Làm sao có thể chứ.
Nhưng Tần Dược quả thật có biện pháp! “Cái này dễ giải quyết thôi.”
“Thủy hữu, tôi vẽ cho cậu cái Cách m phù, cậu để ở trong nhà, cam đoan tạp âm đều sẽ biến mất.”
“Còn nữa, gần đây cậu tính khí cũng khá nóng nảy, tốt nhất mang theo Tĩnh Tâm Phù, tâm yên tinh thần tất an.”
“Có điều, đây đều là chuyện nhỏ!”
“Thủy hữu, cậu đi kiểm tra gan đi! Cậu bị xơ gan nghiêm trọng rồi, cứ tiếp tục sẽ dẫn đến ung thư gan!”
Ai Cập Pharaoh nghe đến đó, lập tức kinh hãi.
“Ah, Tần đại sư, tôi, tôi bị ung thư gan rồi sao?”
“Vẫn chưa, nhưng sắp rồi, cậu bây giờ nong gan trầm trọng, nếu không sao tính tình lại nóng nảy thế kia, cũng vô cùng bực bội.”
“Theo lời cậu nói, mỗi ngày cậu đều tu thân dưỡng tính, vẽ vời, viết chữ.”
“Không nên có tính khí như thế.”
“Cho nên có liên quan đến thân thể bị bệnh.”
Ai Cập Pharaoh nghe đến đó, cũng phát hiện nửa năm gần đây, bản thân tính tình trở nên vô cùng nóng nảy, vốn cho rằng do âm thanh bên ngoài quảng trường múa tạo thành.
Không nghĩ tới, thế mà do bản thân bị xơ gan sao? Nghĩ đến đây, hắn lập tức toát mồ hôi lạnh.
“Cám ơn Tần đại sư nhắc nhở, sau này tôi nhất định đi bệnh viện kiểm tra!”
“Ừm, Cách m Phù với Tĩnh Tâm Phù còn cần không?” “Muốn, đương nhiên muốn!”
“Tần đại sư, vậy thì tôi muốn hai cái ngọc phù, tôi một cái, ông nội tôi một cái.”
“Thêm cả Bình An Phù, Kiện Khí Phù với Tĩnh Tâm Phù.” “Cách m Phù có thể dùng ngọc phù không?”
Phù giấy đương nhiên rẻ hơn, nhưng Ai Cập Pharaoh cũng không thiếu tiền.
Trực tiếp mua ngọc phù.
“Có, có thể làm cho cậu ấn Trấn Trạch, Cách m, Trừ Tà.” “Chính là cái này!”
“Thủy hữu nói trước nhá, thứ này không rẻ đâu, giá năm triệu lận!”
Ai Cập Pharaoh căn bản không thèm để ý.
Làm nghề đồ cổ này, ba năm không khai trương, khai trương đủ ăn ba năm.
Một món đồ cổ, khả năng hơn mười triệu rồi.
“Không có vấn đề Tần đại sư, tôi chuyển khoản cho anh trước!”
Đối phương nói như vậy, Tần Dược cũng không khuyên can, hai người trao đổi phương thức liên lạc, sau đó Tần Dược đưa tài khoản ngân hàng ra, đối phương lập tức chuyển qua bảy triệu!
Tần Dược cũng không lề mề nữa.
Nếu chỉ tính nguyên liệu, cũng gần cả triệu rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất