“Chị Đường, chị đừng ra ngoài trước bảy giờ tối nay.” Tần Dược nói một câu.
Đường Phỉ nhất thời sửng sốt. “À, được, được!”
Đường Phỉ bất giác đồng ý.
Nhưng cô ta nhanh chóng nhíu mày.
Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của cô ta và chồng, theo thói quen hàng năm, bọn họ đều định tới quán ăn nhỏ ở dưới tầng ăn cơm.
Không qua quán ăn đó ăn cơm cũng không sao, Tần đại sư nói, không thể không nghe.
Cô ta nghĩ đến đây, vội vàng trở về nhà. Chồng cô ta cũng nhanh chóng trở về.
“Vợ ơi, em thay đồ đi, chúng ta xuống tầng ăn cơm!”
Đường Phỉ vội nói: “Hôm nay không ra ngoài ăn, ăn ở nhà thôi!”
“Hả, sao vậy?”
Chồng Đường Phỉ sửng sốt.
“Sao không ra ngoài ăn? Em giận à?” “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Dạo này anh đâu có phạm sai lầm gì chứ?” “Này… Vợ, em biết rồi à?”
Đường Phỉ nghe được lời này, lập tức trừng mắt.
Cô ta biết cái gì?
Chồng mình còn giấu mình chuyện gì sao?
Đường Phỉ không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào chồng cô ta.
Ông chồng rất nhanh đã không chịu được.
“Vợ, anh sai rồi. Anh được lấy chút tiền thưởng, năm trăm, anh đập vào skin.”
Đường Phỉ lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô ta ngẫm nghĩ lại nổi giận.
“Sao anh không thể học khôn hơn à? Năm trăm làm gì chẳng tốt? Cho dù anh cho mẹ em, bà cụ cũng sẽ không quên anh!”
“Anh chỉ biết chơi game thôi.” “Anh đã bao nhiêu tuổi rồi!”
“Vợ, anh sai rồi, em giận nữa. Đi thôi, hôm nay anh dẫn em đi ăn ngon một bữa!”
“Không đi, ở nhà ăn thôi!” “Anh chưa mua đồ đâu!” “Ăn trứng xào là được!”
“Không phải chứ? Vợ à, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?
Sao chúng ta không thể ra ngoài ăn chứ?”
Đường Phỉ cảm giác chồng mình đã cuống lên, cuối cùng vẫn quyết định nói ra.
Dù sao Tần đại sư không bảo là không được nói ra!
“Hôm nay em đi làm về thì gặp được Tần đại sư. Kết quả Tần đại sư bảo em trước bảy giờ tối đừng ra ngoài.”
“Vợ, sao em không nói sớm. Tần đại sư nói, anh có thể không nghe sao? Được rồi, anh lập tức đi xào trứng.”
Ngày kỷ niệm như vậy, tiết kiệm tiền rồi.
Xào trứng, nấu cơm, rất nhanh đã đến bảy giờ. Hai người ăn cơm xong, người xem tivi, người chơi game.
Đúng lúc đó, bọn họ đột nhiên nghe được một tiếng còi chói tai.
Sau đó nghe có tiếng va chạm rầm một tiếng, kính vỡ.
Tòa nhà của bọn họ ngay sát đường, phía dưới đều là cửa hàng.
Đường Phỉ nhìn xuống dưới, lập tức nhìn thấy một chiếc xe vận tải nhỏ đ.â.m thủng cửa quán nhỏ mà bọn họ thường tới.
Cả xe vận tải đ.â.m vào.
Quan trọng nhất là quán ăn đó đã mở hơn mười năm. Đó chính là quán ăn mà bọn họ quen nhau.
Mỗi lần kỷ niệm ngày cưới, bọn họ đều tới nhà hàng này ăn một bữa cơm.
Nếu hôm nay, bọn họ vẫn như trước… Đường Phỉ không rét mà run.
“Chồng! Chồng, chồng ơi!” “Anh mau đến xem đi!” “Trời ơi!”
Chồng Đường Phỉ vốn đang chơi game, nghe giọng vợ không ổn thì vội vàng qua kiểm tra.
Đường Phỉ gấp đến mức giậm chân. Hai người nhìn về phía dưới.
Người tài xế trên xe vận tải lên nhảy xuống, lập tức chạy như điên.
“Hắn muốn chạy! Chặn hắn lại!”
Đám người đứng xem thấy vậy, vội vàng kêu lên. Tài xế trong trạng thái tức phát điên kêu lên.
“Tôi không chạy, tôi vừa tránh một đứa trẻ mới bẻ lái qua.
Tôi muốn bắt đứa trẻ kia!”
“Chính là đứa trẻ kia, đừng chạy!” “Mọi người đuổi theo nó giúp tôi!”
Mọi người vừa nghe vậy thì vội vàng đuổi theo, rất nhanh đã đuổi kịp đứa bé kia.
“Bốp!”
Tài xế vừa đi tới đã giơ tay tát vào mặt đứa trẻ nghịch ngợm.
“Oa!”
Đứa nhỏ này sợ tới mức lập tức òa khóc!
“Đừng đánh, anh đánh đứa trẻ làm gì. Nó đâu hiểu đâu.” “Nó vẫn còn con nít!”
“Mẹ nó, nó là con nít thì muốn làm gì cũng được à? Gọi người nhà nó ra cho tôi. Trong chuyện này, người nhà nó cũng phải bồi thường cho tôi.”
“Nếu bọn họ không bồi thường, xem tôi có g.i.ế.c c.h.ế.t nó không!”
Dưới tầng tranh cãi ầm ĩ.
Người nhà của đứa trẻ kia nhanh chóng tới nơi, cũng quát ầm lên.
“Bản thân anh không biết lái xe, liên quan gì đến con tôi?”
“Mẹ nó, anh dạy con thế à? Anh không biết dạy thì để xã hội dạy hộ anh!”
“Con tôi, tôi tự dạy, còn cần tới anh ra tay à? Anh xem tôi có kiện anh, cho anh vào tù không?”
“Mẹ nó, anh kiện đi. Tôi thà bị kiện con hơn. Tôi cho anh biết, anh phải chịu trách nhiệm về vụ tai nạn giao thông này, nếu không tôi g.i.ế.c c.h.ế.t anh!”
“Ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t ai?” “Giết anh đấy!”
Thật tốt, hai người này đều chẳng vừa.
Đường Phỉ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ nhưng vẫn đứng hóng chuyện.
Chồng cô ta cũng không chơi game nữa. Bọn họ đứng xem hết ba tiếng.
Cảnh sát nhanh chóng tới đây, xác định đứa trẻ chịu trách nhiệm chủ yếu, người tài xế chịu trách nhiệm thứ yếu.
Không chỉ thế, người giám hộ đứa trẻ còn không làm tròn nghĩa vụ giám thị, chịu cảnh cáo một lần.
Mặc dù đây là nhà hàng, nhưng bên trong không có khách, không gây ra thương vong.
Chẳng qua mặt tiền của cửa hàng bị húc bay, cần số tiền lớn để sửa chữa lại, cũng bỏ lỡ chuyện buôn bán, số tiền bồi thường này cũng không nhỏ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất