“Cái này, cái này, tôi chỉ coi nó là đồ cổ, nó còn lớn như thế.”
“Thủy hữu bỏ ra bao nhiêu tiền?” “Tần đại sư, tôi bỏ ra 300.000!” “Khá lắm, cũng bỏ ra không ít nha!”
“Vậy đại sư, nên xử lý cái này như thế nào đây, tôi còn có thể trả lại tiền không?”
Tần Dược cười một tiếng.
Nhà giàu mới nổi này đúng là còn có chút ngây thơ.
“Vậy ông bây giờ gọi điện thoại, hỏi một chút xem có thể trả lại hay không.”
“Được được được!”
Chu Kinh Trần này vội vàng gọi điện thoại.
Chỉ là, điện thoại thế mà biểu hiện đối phương đã ngoài vùng phủ sóng.
Chuyện này khiến cho Chu Kinh Trần trợn tròn mắt.
Đây đã là thời đại nào rồi, còn có thể ngoài vùng phủ sóng.
Hơn nữa, ngoài vùng phủ sóng, cũng cần thời gian một tháng.
Mà cái vạc lớn này của mình cũng đã mua được một tháng rồi!
Nói cách khác, lừa gạt hắn xong, người bán vạc này liền chạy mất.
Tần Dược cười một tiếng.
Hắn nói: “Thủy hữu, lòng của anh đúng là to lớn. Người có thể bán vật này cho anh có thể không biết đây là cái gì ư?”
“Chính là lừa dối loại người ngoài nghề như anh đây.”
“Hơn nữa, thứ đồ cổ này cũng không có giới định, anh nói giá trị 300.000 thì chính là 300.000. Cho dù anh tố cáo người ta lừa đảo thì ít nhất thứ này cũng là thật!”
“Nhìn giá thị trường!”
“Anh bây giờ ăn thiệt thòi mắc lừa, còn muốn trả lại đồ lấy lại tiền, không có chuyện dễ dàng như vậy đâu.”
“Trước tiên cứ giải quyết vận rủi trên người ông đã rồi lại nói tiếp!”
Chu Kinh Trần nghe nói như thế thì liền vội vàng gật đầu.
“Được được được, Tần đại sư, tôi hiện tại càng nhìn cái vạc này lại càng cảm thấy hoảng. Tôi còn chưa mở nắp của cái vạc này ra, trong này, không phải là còn có nhục thân của tăng nhân đó chứ.”
Nói kiểu này.
Chẳng những hắn cảm thấy sợ nổi da gà.
Ngay cả nhóm thủy hữu bên trong phòng trực tiếp. Đều cảm thấy khủng bố.
Tần Dược gật đầu không chậm trễ chút nào. “Đúng vậy!”
“Cái vạc này là đồ cổ, hơn nữa còn được bịt kín cực kỳ chắc chắn.”
“Bên trong tất nhiên có hài cốt của đại sư rồi!”
“Cho nên anh cũng biết tại sao mình lại không may rồi đúng không?”
Chu Kinh Trần vội vàng đi ra khỏi phòng cất giữ của mình. Hắn vốn dĩ còn có chút đắc ý về những bảo bối kia của mình. Hiện tại, hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Không nói đến chuyện có tà tính hay không.
Hắn cũng không biết t.h.i t.h.ể này có vi khuẩn hay virus gì không.
Đây chính là đồ vật được lấy ra từ trong cổ mộ đó!
Mà cư dân mạng bên trong phòng trực tiếp cũng run lên một cái.
“Móa, mãnh nam co chân về!”
“Vị thủy hữu này đúng là lợi hại, quan tài và t.h.i t.h.ể mà cũng dám mua.”
“Buôn lậu văn vật?”
“Người bị hại chắc chắn rồi!”
“Người này không biết sẽ mang lên mình bao nhiêu bệnh nặng đây!”
“Kiếm tiền thì lại có thể thế nào? Nhà giàu mới nổi mà thôi, không hiểu cũng đừng giả hiểu, cuối cùng lại bị người lừa dối.”
“Lừa chính là lừa mấy kẻ có tiền như này!”
“Tôi vừa rồi đã nói, là hàng mỹ nghệ, rất nhiều đồ cổ đều là giả, bỏ ra bảy tám triệu, đúng là đổ xuống sông xuống biển!”
Nhìn thấy dân mạng bình luận.
Chu Kinh Trần cũng như là cha c.h.ế.t mẹ chết.
“Tôi thật sự không nghĩ tới, bọn họ nói có hàng thật, là đồ tốt, tôi lúc đó nhìn thấy cái này cũng rất đẹp, dễ nhìn, không nghĩ tới lại là cái này.”
“Tần đại sư, tôi sai rồi, hiện tại nên xử lý như thế nào đây!” “Tôi nên trực tiếp ném đi, hay là làm gì đây?”
Nếu như người bán đã biến mất, Chu Kinh Trần cũng không quản được nhiều như vậy nữa.
300.000 với hắn mà nói cũng không nhiều.
Hắn muốn nhanh chóng xử lý sạch sẽ cái vạc hoa sen này. “Anh cho rằng ném đồ đi có thể có tác dụng sao? Anh bây
giờ đã bị xúi quẩy dính vào người, cho dù ném vạc hoa sen này đi thì cũng không có cách nào tránh khỏi. Hiện tại chỉ có một biện pháp, anh đưa cái vạc này đến chùa miếu lớn, đồng thời quyên ít tiền cho chùa miếu, như vậy sẽ có thể lắng lại mầm tai vạ này.”
Chu Kinh Trần liền vội vàng gật đầu. “Có thể có thể!”
Chu Kinh Trần cũng không muốn giữ cái vạc lớn này lại nữa.
Nhưng mà rất nhanh, hắn liền gặp khó khăn.
“Tần đại sư, vậy anh nói xem, có chùa miếu nào sẽ xử lý việc này sao?”
Tần Dược suy nghĩ một chút, cảm thấy đúng là thế.
Nói là chùa miếu lớn, nhưng mà những chùa miếu này có lẽ đều không nắm giữ truyền thừa.
Nhất định phải là chùa miếu có truyền thừa thì mới được. Trước mắt, Tần Dược chỉ quen biết một người.
Tịnh Viễn đại sư.
“Vậy tôi sẽ hỏi thăm một chút cho ông!” Tần Dược cầm điện thoại lên, gọi điện. Rất nhanh, đối phương đã nghe máy.
“A di đà phật, Tần đại sư, xin chào.”
“Tịnh Viễn đại sư, vô sự không lên tam bảo điện, bên phía tôi có chút việc, muốn hỏi cao kiến của ngài một chút!”
“Ồ? Chuyện gì?”
Sau đó, Tần Dược nói lại chuyện vạc hoa sen.
Tịnh Viễn đại sư nghe xong, vội vàng nói: “Tần đại sư, tôi đã hiểu. Nếu đã là người có duyên với ngài thì tôi sẽ giúp một phần lực, để hắn đưa vạc hoa sen tới, tôi sẽ an táng cho vị cao tăng này!”
“Được, làm phiền Tịnh Viễn đại sư rồi!”
“Tần đại sư khách sáo!”
Hai người cúp điện thoại, Tần Dược gửi địa chỉ của đối phương cho Chu Kinh Trần.
Lại đến thời gian bán phù vui vẻ!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất