Từ Trường Xuyên nghe thấy Tần Dược nói vậy, không khỏi trầm ngâm suy nghĩ.
Giếng cạn, nước giếng, khôi phục linh khí thiên địa. Anh ta đã hiểu rồi!
Giờ phút này, trong lòng anh ta nóng như lửa. Hình như nhìn thấy được một thời thế hưng thịnh. Chỉ có điều cũng mang theo nguy hiểm.
Thậm chí có thể khiến cả thế giới rung chuyển.
Nhưng trong lòng anh ta biết, xã hội bây giờ tất nhiên ổn định an toàn hơn thời đại thượng cổ, nhưng nhân tộc đang bị hạn chế.
Thọ nguyên.
Trong khi anh ta đang mải suy nghĩ.
Ngụy Bân đã dẫn người, xử lý xong hiện trường.
“Cục trưởng, tuyết yêu đã bị phong ấn, chúng ta mất ba người!” Vẻ mặt anh có phần c.h.ế.t lặng.
Người của Cục Đặc Dị cũng xem như là người cũ nhiều kinh nghiệm, nhưng đối mặt với đại yêu, rõ ràng là kẻ tay trói gà không chặt.
Lần này, nếu không phải bọn họ đều mua phù trong tay Tần đại sư, có lẽ còn c.h.ế.t càng nhiều hơn.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ xin tiền trợ cấp cho bọn họ!”
Lúc anh ta nói vậy lại nhìn về phía mảnh đất này, đột nhiên phát ra một tiếng nghi ngờ.
“Đất ở đây hình như không bình thường!” “Hình như vậy!”
Ngụy Bân cũng mơ hồ cảm giác được.
Lần này, Từ Trường Xuyên cảm thấy hứng thú, vội vàng gọi người của phòng nghiên cứu tới đây kiểm tra.
Những người tới kiểm tra nhanh chóng kinh ngạc kêu lên. Hóa ra, mảnh đất này quả thật không tầm thường.
Nơi đây bị gió tuyết của Tuyết Nữ bao phủ, thậm chí đất đai cũng đông cứng, cấu tạo và tính chất của đất đai ẩn chứa linh khí, đồng thời trứng sâu c.h.ế.t rét chuyển hóa thành dinh dưỡng, sẽ không bị côn trùng phá hoại nữa.
Thậm chí bọn họ không có cách nào kiểm tra được nguyên nhân khiến nơi đây không ngừng tản ra linh khí.
Nói chung, nơi đây biến thành một mảnh linh điền. “Tốt, tốt, tốt lắm!”
Từ Trường Xuyên vô cùng hưng phấn.
“Mau đi tìm người bên cục quản lý đất đai, hỏi quyền sở hữu của mảnh đất này, chúng ta sẽ mua lại, có thể thành lập ruộng thuốc cho đại bản doanh Cục Đặc Dị!”
“Được, tôi đi ngay làm!”
Ngụy Bân vội vàng liên hệ với người trong cục quản lý đất đai.
Mặc dù đã khuya, nhưng thân phận của Cục Đặc Dị đặc biệt, rất nhanh đã điều tra rõ ràng.
“Đội trưởng Ngụy, mảnh đất anh hỏi thuộc về khu khai thác và phát triển. Bởi vì diện tích thành phố và vấn đề xanh hóa nên không cho phép xây dựng công trình kiến trúc, chẳng qua có một người đã ký hợp đồng quyền sở hữu tài sản bảy mươi năm, nói muốn dùng làm đất nông nghiệp, trồng cây ăn quả. Có cần tôi trưng thu không?”
“Ừ, vậy trưng thu đi!”
“Được, chẳng qua đội trưởng Ngụy, đối phương chưa chắc đã chịu đâu. Anh biết bên cạnh mảnh đất này có một trang viên Huân Y Thảo chứ? Bây giờ nó đổi tên thành trang viên Long Trúc, đất đai xung quanh khu vực này đều thuộc về anh ta, cũng đã ký hợp đồng bảy mươi năm rồi. Tôi nghĩ là để tránh cho người ta xây loạn bên cạnh trang viên của mình!”
“Chờ đã, anh nói xem người đó là ai?”
“Trong thông tin viết chủ nhân trang viên Long Trúc là Tần Dược, hình như hắn còn là nhân vật nổi tiếng trên mạng của thành phố Hàng chúng ta đấy!”
Đó đâu phải nhân vật nổi tiếng trên mạng, đó là tổ tông!
“Tôi biết rồi, không cần tìm hắn, cũng đừng trưng thu nữa.
Anh cứ xem như tôi chưa từng nói gì, biết không?” “À, được, được!”
Đối phương đáp một tiếng. Cho dù anh ta không biết Ngụy Bân đang làm gì, nhưng người ta nói gì, anh ta cứ nghe theo là được rồi.
Ngụy Bân lau mồ hôi trên đỉnh đầu, sau đó cười gượng nhìn Từ Trường Xuyên.
“Cục trưởng, Tần đại sư đã sớm bao hết khu vực này.”
“Cái gì?”
Gương mặt Từ Trường Xuyên cũng cứng đờ.
“Chờ đã, cậu nói hắn đã sớm bao hết khu vực này à? Lẽ nào hắn đã đoán trước được tất cả những điều này sao?”
Nghĩ vậy, anh ta cực kỳ sợ hãi.
Chẳng qua Ngụy Bân càng hiểu rõ Tần Dược hơn: “Cục trưởng, tôi cho rằng, không phải là Tần đại sư biết Tuyết Yêu sẽ đến thay đổi nơi đây. Rất có thể là vì bản thân Tần đại sư có cách cải tạo đất đai. Bằng không hắn cũng không thể trồng ra nhiều Huyết nhân sâm như vậy. Tôi đoán, hắn chỉ sớm khoanh vòng khu đất xung quanh để tiện trồng thôi!”
Từ Trường Xuyên nghe vậy cũng suy nghĩ cẩn thận.
Chẳng qua không được núi kho báu cũng không có cách nào lấy về!
“Được rồi, gọi một người mang ít đất về. Khụ khụ, cũng không lấy nhiều, mấy xẻng thôi. Sau đó chúng ta rời đi!”
Một người mấy xẻng, anh ta điều động hai ba trăm người mang về mấy mét khối đất, cũng không quá đáng chứ?
Mang về nghiên cứu xem có thể trồng gì.
“Có thể được. Chẳng qua Cục trưởng, tôi cảm thấy lần sau chúng ta vào bắt yêu quái, cũng nghiên cứu, hoặc chữa trị tốt cho Tuyết Yêu.”
“Có lý!”
Từ Trường Xuyên và Ngụy Bân bắt đầu nghiên cứu xem nên lợi dụng yêu quái thế nào.
Mà ở phía khác.
Tần Dược trở về trong sơn trang.
Giao viên yêu đan Trúc Cơ kỳ kia cho Tiểu Ly.
Tiểu Ly nhảy nhót, sung sướng như một con ch.ó nhỏ chơi bóng.
“Tuyết Nữ và tôi đồng nguyên, tôi ăn cái này, có thể nắm giữ đạo thuật băng tuyết, thậm chí biến hóa thành người.”
“Sư phụ cho tôi thật à?” “Cảm ơn sư phụ!”
Tiểu Ly cắn yêu đan. “Rắc rắc!”
Yêu đan bị cắn vỡ, sau đó tan ra như kem, tiến vào trong bụng Tiểu Ly.
Tiểu Ly lập tức cuộn người lại, hấp thu yêu đan.
Chỉ một buổi tối, thân thể Tiểu Ly từ một con ch.ó Hiromi nhỏ biến thành kích thước của con ch.ó Samoyed.
Sáng sớm, thân thể cô ta còn lóe lên, hóa thân hình người.
Có lẽ bị mấy đồ đệ khác của Tần Dược ảnh hưởng, Tiểu Ly rõ ràng có thể biến thành người trưởng thành, nhưng cô ta lại hóa thành cô nhóc tóc bạc cao một mét hai.
Nhưng khác với vẻ lạnh lùng, vô cảm của Tuyết Nữ.
Biểu cảm của Tiểu Ly rất linh hoạt, đặc biệt là đôi mắt hồ ly đen láy giống như quả nho đảo quanh.
Nhưng cô ta cũng xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, da trắng như tuyết.
Sáng sớm, Tần Dược nhìn thấy cô ta còn rất bất ngờ. “Tiến bộ không tệ, một đêm đã hóa thành hình người!” Tần Dược mỉm cười nói.
“Sư phụ, sư phụ, cũng dẫn tôi tới cửa hàng được không?”
Bây giờ thực lực của Tiểu Ly tăng mạnh, biến hóa thuộc về huyết mạch tiến hóa, cũng không cần linh khí duy trì, cho nên có thể tùy tiện đi lại.
Nhưng trước đây, Tiểu Ly là hình thái của một con Phốc sóc, bởi vì quá đáng yêu, chắc chắn sẽ thu hút bàn tay heo của người khác. Tiểu Ly tới nhiều ngày như vậy, cũng biết Phốc sóc là cách gọi của loài chó, tất nhiên không muốn để người khác xem cô ta như chó.
Bây giờ, cô ta đã là hình dáng con người, đặc biệt tò mò, muốn xem thử thế giới bên ngoài.
“Được, vậy đi thôi!”
Ăn sáng xong, Tần Dược dẫn theo bốn cô nhóc lên xe.
Hắn lái xe ra khỏi trang viên, trên đường phải đi ngang qua một cây cầu.
Cầu kia cũng là cây cầu trên con sông bên cạnh trang viên.
Mà bọn họ vừa lên cầu, một người đàn ông bốn mươi, năm mươi tuổi đi tới, lại lập tức trèo qua lan can cầu và nhảy xuống.
“Két!”
Trong sông, một người mặc quần áo vừa dày vừa nặng vẫn đang chìm xuống.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất