LIVESTREAM ĐOÁN MỆNH CHO NGƯỜI HỮU DUYÊN

Năm nay, quả phụ Vương bốn mươi ba tuổi, trông hơi đầy đặn, dáng người rất tuyệt.

Trước kia, người chồng ra ngoài làm công trình, kết quả ngã chết, chỉ để lại một cô con gái.

Bây giờ cô con gái đã cưới chồng, quả phụ Vương chỉ ở nhà một mình.

Xung quanh khó tránh khỏi vài lời đồn nhảm.

Lúc này, quả phụ Vương còn đang ngồi bên cạnh cắn hạt dưa hóng chuyện, kết quả lập tức hóng tới người mình.

Bà ta thoáng ngẩn ra, sau đó đỏ mặt nhìn về phía chú ba Mã và lập tức ôm mặt.

“Ối, xấu hổ c.h.ế.t đi được. Lão già không biết xấu hổ.” Sau đó, bà ta chạy đi trong chớp mắt.

Trong phòng livestream của Tần Dược lập tức kinh ngạc.

“Đây có ý gì? Không xông lên đánh đối phương một trận, thế mà còn xấu hổ bỏ chạy!”

“Thật tốt, đây là chàng có tình thiếp có ý đấy!” “Có chuyện mờ ám.”

“Tôi không hiểu nhưng tôi bị chấn động mạnh!” Đám dân mạng lập tức miên man suy nghĩ.

Chú ba Mã cũng ngượng tới phát hoảng, vô cùng bối rối.

“Cậu đừng đổ oan cho tôi!”

Tần Dược nói: “Tôi đổ oan cho ông hay không, thật ra cả thôn lớn như vậy, ai đi ra đi vào đều biết. Hôm qua, ông leo tường nhà quả phụ người ta, còn bị người ta phát hiện, bị người ta quát một tiếng. Ông sợ tới mức bỏ chạy, mất cả xâu chìa khóa!”

Tần Dược cười, sau đó chỉ vào một chú khác. “Có phải vậy không, chú Trương!”

Chú Trương đang xem kịch hay, thấy Tần Dược gọi tên mình thì lập tức phá lên cười.

“Cậu nhóc này đúng là thần kỳ. Vậy cậu biết xem bói thật à?”

Sau đó, chú Trương này lấy ra chìa khóa và lắc.

“Hôm qua trời tối đen, tôi không nhìn ra được là ai, vừa gọi một câu thì đối phương bỏ chạy. Hôm nay, tôi vốn định hỏi xem là chùm chìa khóa của ai đấy! Lão ba Mã, ông xem có phải của ông không?”

“Không phải của tôi, không phải của tôi!”

Mà lúc này, một tiếng hét đầy tức giận từ bên cạnh truyền đến.

“Lão ba Mã, ông ta gan thật, còn dám leo tường nhà quả phụ người ta à? Ông giỏi nhỉ!”

Một người phụ nữ dáng người to khỏe mập mạp đi tới, đ.ấ.m cho chú ba Mã một phát thật đau.

Sau đó, bà ta nhéo tai chú ba Mã.

“Đi, hai chúng ta về nhà nói chuyện. Tôi nể mặt ông không nói ở bên ngoài, hai chúng ta về nói!”

Bà ta nói xong lại chớp chớp mắt với chú ba Mã.

Rất rõ ràng, đánh là giả, nhanh chóng chạy mới là thật sự. Nhà ông ta còn nợ mấy nghìn đấy.

Chú ba Mã lập tức hiểu ý của vợ mình, cho dù bị đánh vài cái rất đau, nhưng ông ta vẫn phối hợp đóng kịch, vừa la hét kêu đau, vừa muốn rời đi.

“Hai vị, trả tiền trước rồi các người hãn đi thương lượng chuyện riêng!” Tần Dược nói.

“Không sai, trả tiền trước đi!”

“Ngài Mã đây, xin hỏi ngài mượn Phương Thạch bao nhiêu tiền?”

Bên phía Tần Dược cũng có người, anh chàng quay phim và cả Triệu Thành, Trịnh Tiên Kỳ đều là thanh niên cường tráng, không sợ đám dân xảo quyệt này.

Thôi Lỵ cũng lập tức đi tới, hỏi thăm.

Lời này, chú ba Mã tất nhiên không thích nói. Hơn nữa, ông ta cũng không nhớ.

Rất nhiều người đều xén lông dê, cứ mở miệng vay tiền để hoa thôi.

Mà vào lúc này, một chiếc xe lái tới cực nhanh. Sau đó, một người cảnh sát bước từ trên xe xuống.

“Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra vậy?” Người này hỏi.

“Con trai, con trai tới đúng lúc lắm. Con mau bắt hết bọn họ đi, thật không thể nào nói nổi!”

Chẳng qua, ánh mắt người cảnh sát này cực tốt, thấy máy quay thì lập tức sợ hãi.

“Mấy người các anh làm gì vậy? Cái máy này đắt tiền lắm, biết không? Còn không dừng tay!”

Mấy người này còn muốn ra tay với người quay phim!

Bây giờ là thời đại nào, có vài lúc, chút việc nhỏ cũng có thể chọc thủng trời đấy.

“Có chuyện gì thì cố gắng giải quyết, sao phải động tay động chân!”

Thôi Lỵ vội vàng bước lên, nói: “Đồng chí cảnh sát, anh cũng là người trong thôn này sao?”

“Đúng vậy!”

“Thế anh có biết chuyện ngài Phương Thạch bị người trong cả thôn vay tiền nhưng mười năm vẫn không trả không?”

“Các người tới vì chuyện này à? Tôi có biết chuyện này, nhưng đây là chuyện nợ nần cá nhân, không thuộc sự quản lý của tôi.”

Quen ném nồi rồi.

Tần Dược nói: “Ba anh cũng nợ tiền Phương Thạch, anh biết không?”

Lần này, người đàn ông này kinh ngạc đến ngây người. “Ba tôi chưa từng nói với tôi!”

“Con trai, con đừng nghe cậu ta nói bậy. Cậu ta nói mình là thầy bói, còn nói xấu ba và quả phụ Vương. Người này tuyệt đối là một kẻ lường gạt, giả thần giả quỷ, bắt cậu ta lại.”

“Đoán mệnh!” Lần này, ánh mắt người này trở nên sắc bén, nhìn về phía Tần Dược.

Tần Dược cười, nói: “Anh cảnh sát, tôi đoán mệnh cho anh nhé?”

“Được, nhưng nếu anh nói chuyện vô căn cứ, tôi sẽ bắt anh lại. Đến lúc đó, anh ăn không hết còn gói mang đi đấy!”

Tần Dược cũng cười, nói: “Anh cảnh sát, anh tên là Mã Đằng, năm nay 33 tuổi, là một cảnh sát phụ trợ, còn chưa thi đậu vào biên chế chính thức, tiền lương hàng tháng hơn hai nghìn, xem như là đãi ngộ của nhân viên lâu năm. Gần đây, anh đi xem mắt một cô gái rất xinh xắn. Cô ta tưởng anh là nhân viên chính thức nên vô cùng hài lòng về anh. Chẳng qua cô gái này tương đối coi trọng lợi ích. Nếu lúc này để cho cô ta biết anh không phải là nhân viên chính thức…”

Sắc mặt người cảnh sát này chợt thay đổi…..

Giờ phút này, anh ta vội vàng xin tha: “Được rồi, đừng nói nữa, đừng nói nữa. Ba nợ con trả là chuyện đương nhiên! Tôi sẽ trả số tiền này!”

Anh ta nhìn về phía Phương Thạch.

“Phương thành thật, ba tôi nợ anh bao nhiêu tiền, tôi trả!” Phương Thạch thật ra cũng không nhớ rõ là bao nhiêu tiền!

Từ sau khi anh ta viết giấy nợ cho người mượn tiền, bị người khác nói anh ta quá khôn khéo, mượn ít tiền còn viết giấy nợ, anh ta đã không ghi lại nữa.

Nhưng anh ta nhớ, chú ba Mã từng mượn không chỉ một lần, nhưng bao nhiêu tiền thì thật sự quên rồi.

Chẳng qua lúc này, Tần Dược lên tiếng.

“Ngày mùng 3 tháng 5 năm 2010, lúc 8h30 tối, chú ba Mã mượn cớ con trai có bạn gái, cần ít tiền chi tiêu, không muốn để con trai mất mặt, lấy đi năm nghìn.”

“Ngày mùng 6 tháng 11 năm 2014, lúc 9 giờ tối, chú ba Mã mượn cớ mua xe cho con trai nhưng thiếu ít tiền, mượn tám nghìn.”

“Ngày mùng 1 tháng 1 năm 2016, lúc 10 giờ tối, chú ba Mã mượn cớ đặt mua hàng tết thiếu ít tiền, mượn đi ba nghìn.”

“Tổng cộng mười lăm nghìn, không cần các người trả tiền lãi. Anh trả tiền bây giờ à? Trả qua Weibo hay là Alipay?”

“Weibo đi!” Mã Đằng lộ ra vẻ mặt đau tiếc. Mười lăm nghìn ngang với hai năm tiền tiết kiệm của anh ta đấy!

Cũng may, mặc dù Phương Thạch là người thành thật nhưng không có nghĩa rời khỏi quỹ đạo của thế giới, vẫn phải có Weibo.

Anh ta lóng ngóng mở ra mã thanh toán, nhận được số tiền này.

“Chuyển mười sáu nghìn vào tài khoản Weibo.” Phương Thạch cũng muốn khóc.

Mười năm này, đây là lần đầu anh ta nhìn thấy tiền quay đầu.

eyJpdiI6IlBRYU5Xa0R2TWN1bzhhRXRFejd6T3c9PSIsInZhbHVlIjoiQWhVQlYyN0Zzblwvb2toXC9zc1BuRWVXSGxub0FiT3hmV1kxemJ3ZENZaFoyZ0psd2dPSFk0aWx5K3Uzc0FTdEtmZ3VIQmFsN3lLTnMxWXZoclRVWDVvblh3VW56ZElTZnZ3V1JYVk1INGg5N3VcLzdlY3Z3WGpxd3pUVXNXcFNWVjdtbHk3V05XVmw0WGErVVhkeG1MTHFGT3VaN3hLMGFuVDhDazdtdHhzRkVWTlg2Z2MzOFhVTlhNa045UzJcL1ZEaitVU0ZMM09RUVUzazV0VmthVHhJdnNLMWlhcTNITlFWc2dvM1RNNjNNMEpsSFhPcDBDeGRwTTVlREZpN0NPM2NzTTUybCs4ZzFNVlEwZ2FtNkdrSURnPT0iLCJtYWMiOiI2MjBjYWRlNmYyZDJhYWJhMTFkZTkwMGE3MzY3NmM4ZWY0MGUzMzU2NDU5ZTA3MWU5ZTViMmE3YTU0YTJiMDQwIn0=
eyJpdiI6IkFcL053cDBXRlg4YnlsVXh2OXFtajR3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJlN0tLR0F0dElKbHFtcnhPdldPNDRVejA1K0tpVEZcL0srays0b1dmQ2wrckxFNGVnS2hvWEVPQTJvRnRCdU5sc3JKa1dwaStCMnM2b0Y4RHVwR3Y3Y1RZeEUwdkpjaCszbGJCcWpkZFVURkw1N1IzSlJpR0Q2cDhCXC9XSkt5dk1yWE8ySVlxdktLdEl0UUpwTmZYK3Z1bFlqWHNqdThocGlPWXJzNTArQ2Zwc295aUxMdEVDVVdGZ1p5N2xKNmo4SzgyOVJZU0Z5cnNrWWpONmI5eUplOXFIc3dDNzN4SWxoRGV2VHl2OTk1cFRjZGNCdGIzalBvS0NBU3RDdFVLdSIsIm1hYyI6ImU4MWMwZTIzMGFmYjEyZDQ1MmM4OWU4OGMzYjFkNzY4NWU1ZDc3NTc3YjYxNjU0MDNjZmU0OWY4MmIzODcwYzQifQ==

“Mã Đằng, anh giỏi lắm. Tôi không ngờ anh lừa tôi, nói anh là nhân viên biên chế chính thức, lương một tháng hai nghìn. Chẳng trách anh nịnh nọt tôi như vậy. Có phải anh nhớ thương số tiền lương ba nghìn của tôi không! Anh giỏi lắm, anh là một tên lường gạt, gã đàn ông cặn bã, cút đi, chia tay.”

Ads
';
Advertisement