“Tôi đoán hung thủ là chồng của y tá trưởng, cậu ta muốn tán tỉnh con gái viện trưởng để thăng chức tăng lương, quả thực không bằng súc sinh mà.”
“Mọi người có để ý biểu cảm lúc nãy của Tiền Tiểu Giai kia không? Tôi cảm giác là cô ta làm đó!”
“Tôi nghi là con tiểu tam kia, xử lý xong vợ cả, cô ta không phải liền có thể thượng vị rồi sao?”
“Thật nghĩ không thông, ba của Viên Viên là viện trưởng, cô ta thế mà còn làm tiểu tam, ăn lại đồ thừa của người khác!”
Lúc mọi người đang suy đoán.
Trong phòng livestream, lần nữa xuất hiện biến hóa. Trong nháy mắt.
Một trận gió thổi qua.
Cửa phòng làm việc kêu kẽo kẹt rồi đóng lại. Không chỉ như thế, đèn phía trên đầu chợt lóe lên. “Lạch cạch!”
Đèn tắt.
Phòng livestream lập tức tối sầm lại. “Ahhh!!!”
“Đèn sao hỏng vậy?” “Bị cúp điện?”
Những người tại hiện trường đều ngơ ngác không hiểu gì, chỉ có phòng livestream có thể nhìn thấy, hắc khí trên người y tá trưởng Lưu Chi đã xông lên vách tường, lan khắp phòng, dập tắt ánh đèn.
Lúc này Triệu Viên Viên người được nuông chiều từ bé lập tức sà vào lòng Trịnh Long.
Nhưng cô cảm giác được khí tức vô cùng băng lãnh.
Lúc này, ánh đèn trên hành lang thế mà vẫn còn sáng, chiếu vào trong phòng trực ban.
Vách tường phòng trực ban này đều là thủy tinh, cho nên ánh sáng chỉ lờ mờ, có thể thấy rõ một vài thứ, cũng không đến nỗi một tí ánh sáng cũng không thấy.
Triệu Viên Viên nghiêng đầu nhìn về phía Trịnh Long.
Sau mười lăm phút, lại thấy một hồn ma với gương mặt tái mét.
“Triệu Viên Viên, tại sao cô lại ở trong lòng của chồng tôi?”
“A a a a a a a!”
Triệu Viên Viên thét lên một cách kinh hãi, vang vọng cả tầng lầu.
Nhưng kỳ quái là, bên ngoài cùng phòng làm việc này giống như hai thế giới vậy, căn bản không ai nghe thấy âm thanh này.
Nhưng phòng livestream lại biết rất rõ ràng.
Trong chốc lát các thuỷ hữu cũng phải trả cái giá rất thê thảm.
“Đm, cái tai nghe hư mẹ rồi!”
“Ah, tiếng này, mẹ tôi gõ cửa hỏi tôi thế nào!” “A a a a a a a!”
“Dọa tôi đến nỗi ném cả điện thoại di động luôn này.” “Móa, cmn kinh dị thật chứ!”
Trong phòng livestream.
Cảnh tượng bọn họ thấy lúc này là cảnh Lưu Chi y tá trưởng ám trên người Trịnh Long.
Cho nên Triệu Viên Viên thấy được Lưu Chi, cũng nghe được tiếng của hồn ma.
Nhưng Trịnh Long cùng Tiền Tiểu Giai lại không nhìn thấy.
Chỉ thấy Triệu Viên Viên nhảy dựng lên, hoảng sợ lùi lại, bị dọa đến thét lên.
“Đm, cô hét cái gì chứ?” Sắc mặt Tiền Tiểu Giai vô cùng khó coi.
“Viên Viên, cô sao rồi, Viên Viên?”
“A!!! Không được qua đây, không được qua đây, tôi sai rồi, đừng g.i.ế.c tôi!” Triệu Viên Viên nói.
Mà lúc này hồn phách Lưu Chi cùng hắc khí trên người càng lúc càng nồng nặc.
“Cô sai? Sai như thế nào?”
Lúc này, Triệu Viên Viên quỳ trên mặt đất, nói: “Tôi sai rồi, tôi không nên bỏ Doxorubicin(*) vào ly trà sữa của cô, hu hu hu tôi không nghĩ nó nghiêm trọng tới như vậy, tôi sai rồi, cô bỏ qua cho tôi đi! Đừng g.i.ế.c tôi, đừng g.i.ế.c tôi mà.”
(*) Doxorubicin là một loại thuốc hóa trị liệu được sử dụng để điều trị ung thư; bao gồm cả ung thư vú, ung thư bàng quang, sarcoma Kaposi, ung thư hạch và ung thư bạch cầu.
Vừa dứt lời.
Người ở hiện trường vô cùng kinh ngạc.
“Triệu Viên Viên, cô đang nói gì vậy, cô thế mà cho Lưu Chi uống Doxorubicin!” Trịnh Long cũng cực kỳ kinh ngạc.
Tiền Tiểu Giai đứng kế bên lại phấn khích lên. “Thì ra là cô g.i.ế.c Lưu Chi.”
Trong phòng livestream.
Cuối cùng cũng xuất hiện người có chút hiểu biết về dược. “Doxorubicin là một loại thuốc kháng ung thư, nhưng thuốc này có tác dụng phụ, gây nên suy tim, dẫn đến tim suy kiệt, nếu như người có bệnh về tim, nhất định không được sử dụng!”
“Ả tiểu tam này cũng quá độc ác đi, thế mà đi đầu độc!” “Đây là hạ bao nhiêu?”
Tần Dược nhìn khung bình luận phía trên, mỉm cười: “Đừng gấp, kịch hay vẫn còn mà!”
Ngay lúc này hồn phách Lưu Chi đột nhiên thoát khỏi người Trịnh Long, sau đó đi về phía Triệu Viên Viên.
Triệu Viên Viên thân thể co ro, đột nhiên cúi đầu. Sau một lúc, khẽ ngẩng đầu lên.
Chỉ là gương mặt của cô lại đổi thành một người khác. Lưu Chi.
Cô nhìn về phía hai người. “A a a a a!”
Lần này, là Tiền Tiểu Giai hét lên.
Cô ta đột nhiên nhảy dựng lên, chạy ào ra cửa, sau đó dùng sức kéo cửa phòng muốn chạy thoát ra ngoài.
Nhưng cái cửa này lại không nhúc nhích, căn bản không cách nào mở ra được.
Ngay lúc này, cơ thể Triệu Viên Viên đột nhiên bay lên, nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Tiền Tiểu Giai.
Yêu quái chạy đến đâu thì lập tức chuyển ống kính đến đó, để người xem phòng livestream thấy được Lưu Chi đang ở sát ngay trước mặt Tiền Tiểu Giai.
“Ngày đó cô mang đồ ăn cho tôi, đồ ăn cũng rất ngon, nhưng ở bên trong lúc tôi ăn vào thì thấy có mùi lạ.”
“Tiền Tiểu Giai, coi như tôi với cô không hợp nhau lắm, cô liền định g.i.ế.c tôi, tại sao chứ!”
“Vì cái chức y tá trưởng sao?”
“Không, không không không, tôi không có, tôi thật sự không có, đều là Triệu Viên Viên, là Triệu Viên Viên làm!”
Thế nhưng sau một lát, Triệu Viên Viên bị ám lại đột nhiên bóp cổ Tiền Tiểu Giai.
“Nhưng tôi nhìn thấy cô xử lý thuốc, bị hù đến hai tay phát run, chảy cả nước mắt, còn xin nghỉ hai ngày.”
“Cô không có làm thì vội vàng như vậy làm gì? Sao lại đổ thuốc bột đi?”
“Không nói liền g.i.ế.c c.h.ế.t cô, dù sao tôi cũng đã chết, hại c.h.ế.t một người cũng chả sao!”
“Không! Không muốn! Tôi nói, tôi nói!” Tiền Tiểu Giai kêu khóc lên.
“Tôi nghe nói tim cô không được tốt, cho nên thêm thuốc kháng sinh, tôi muốn khiến bệnh tim của cô nghiêm trọng hơn một chút, nếu như vậy cô phải xin nghỉ bệnh, thời gian dài thì từ chức, như vậy tôi có thể lên làm y tá trưởng.”
“Không nghĩ tới Triệu Viên Viên cũng hạ độc, tôi thật sự không cố ý.”
“Muốn trách đều trách Triệu Viên Viên!”
“Cũng trách Trịnh Long, nếu không phải hắn lăng nhăng cũng sẽ không hại c.h.ế.t cô.”
Tiền Tiểu Giai này điên cuồng đùn đẩy trách nhiệm.
Lúc này, Lưu Chi ám trên người Triệu Viên Viên đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Trịnh Long.
Trịnh Long là người duy nhất vẫn ngồi trên ghế, trên thực tế chân hắn đã mềm nhũn hết rồi, đứng không nổi nữa.
Bị doạ đến tụt huyết áp luôn.
“Vợ à anh thật sự không biết, hai ả này lại ác độc như vậy.” “Thật lòng xin lỗi vợ, anh nhất định đi báo cảnh sát, kiện
hai ả này!”
“Em an tâm đi đi!”
Chỉ là vừa nói dứt câu, Lưu Chi cười lạnh.
“Mấy ngày nay tôi vẫn luôn đi theo bên cạnh anh!”
“Đó là thuốc gì vậy hả!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất