Trong cửa hàng Thần Toán.
Theo tiếng bước chân vang lên ở cửa. Khách hàng mới đi vào.
Một nam một nữ.
Tần Dược vừa nhìn qua người phụ nữ kia, trong lòng thầm nghĩ: quả nhiên tới rồi.
“Khách quý đến nhà, mời ngồi.”
Tần Dược phất tay, bảo hai người ngồi xuống. “Cảm ơn Tần đại sư!”
“Cảm ơn.”
Người phụ nữ vô cùng chân thành, nhưng người đàn ông khác lại rất cảnh giác.
Trong ánh mắt của anh ta xuất hiện ánh sáng trí tuệ, thậm chí đầy phê phán, âm thầm quan sát mọi thứ xung quanh.
Ánh mắt vô cùng sắc bén.
Chẳng qua bởi vì giáo dưỡng nên vẫn giữ phép lịch sự, không tùy tiện mở miệng.
“Mời uống trà.” Tần Dược rót trà.
“Tôi và vị duyên chủ này có duyên.” Trần Khả Tâm mỉm cười.
“Không sai, Tần đại sư biết tôi là ai không?” Tần Dược tự nhiên gật đầu.
“Biết. Cô là vợ thủy hữu trong phòng livestream của tôi trước đây. Ừ, trong phòng livestream, anh ta tên là Vạn Giải, tên thật là Vạn Thụy Khang.”
Trần Khả Tâm nghe được lời này, trong lòng cũng kinh ngạc.
Cho dù cô ta đã tìm hiểu về Tần đại sư, cũng rất thán phục hắn lợi hại.
“Vậy Tần đại sư tính cho tôi được không?” “Được, mời thanh toán trước năm trăm.”
Trần Khả Tâm cười, cầm điện thoại quét năm trăm. Tất nhiên số tiền này chẳng là gì đối với cô ta.
Tần Dược nhìn về phía Trần Khả Tâm, cũng mỉm cười.
“Cô Trần sinh ra đã giàu sang phú quý, cơ nghiệp của tổ tiên khá phong phú, gia tộc thịnh vượng. Anh chị em trong nhà có ba người, trong đó có hai cậu em trai, ba mẹ, ông bà, thậm chí còn có một cụ vẫn còn sống, thọ 104 tuổi. Gia tộc có gen trường thọ.”
Trần Khả Tâm lại chấn động, sau đó gật đầu. Chẳng qua sắc mặt Phó Bác bên cạnh vẫn cứng rắn. Anh ta lẳng lặng lắng nghe.
Tần Dược nói tiếp: “Khi còn bé, cô sống rất suôn sẻ. Chẳng qua lúc năm tuổi từng bị người ta bắt cóc tống tiền. Chồng cũ của cô cũng chính là Vạn Thụy Khang bị bắt cóc cùng. Lúc đó, anh ta bảy tuổi.”
“Chẳng qua, đám bắt cóc không thông minh lắm, cuối cùng bị cảnh sát b.ắ.n chết, hai người đều an toàn.”
“Cho nên từ nhỏ cô đặc biệt thích chồng cũ của mình. Hai người môn đăng hộ đối, thanh mai trúc mã.”
“Chồng cũ của cô rất bài xích cuộc hôn nhân này, cảm giác như bị bắt vào tù sớm, đồng thời nói rõ không thích cô, chỉ xem cô như em gái. Cho nên sau khi cưới, anh ta không kiêng nể, nhiều lần ngoại tình.”
Trần Khả Tâm nghe được lời này, cảm giác ngạc nhiên và chờ mong ban đầu lần phai nhạt.
Vài câu tổng kết ít ỏi của Tần Dược khiến cô ta cảm thấy mình thật nực cười.
“Tần đại sư, lúc đó tôi cảm thấy chồng tôi, không, Vạn Thụy Khang ít nhất từng thích tôi. Lúc mới kết hôn, chúng tôi từng sống rất ngọt ngào. Khi kết hôn được một tháng thì tôi có thai, trong lòng rất vui mừng. Nào ngờ mới ba tháng, anh ta đã ngoại tình!”
“Nếu không phải vì con, tôi đã không kiên trì được đến bây giờ!”
“Những người khác đều nói tôi cứ mắt nhắm mắt mở cho qua.”
“Nhưng tôi cảm giác còn tiếp tục nữa, tôi sẽ không thể mắt nhắm mắt mở cho qua được!”
“Mà tôi sẽ c.h.ế.t không nhắm mắt!” Trần Khả Tâm nói.
Tần Dược có thể hiểu được đối phương.
Trước đây yêu đương nhiệt tình, đến bây giờ đã không còn chút tình cảm nào.
Bị mài sạch.
“Duyên chủ không nhất thiết phải sống như vậy, số phận vô cùng thần kỳ. Có lẽ trong chớp mắt, cô có thể gặp được cuộc sống mới. Tôi thấy dạo này đào hoa của duyên chủ đặc biệt tràn đầy, có thể sẽ gặp được tình yêu đích thực.”
Trần Khả Tâm nghe đến đây, lập tức dở khóc dở cười.
“Tần đại sư, tôi mới ly hôn ba ngày, đâu có thể gặp được tình yêu đích thực gì chứ.”
“Chuyện này thì khó nói chính xác lắm!” Trần Khả Tâm thấy buồn cười.
“Không nói chuyện này nữa. Tôi tới đây, cũng chỉ muốn nói chuyện với Tần đại sư một lát, xem như từ biệt cuộc đời trước đây của tôi thôi. Tôi nghe nói chỗ Tần đại sư có ngọc phù đặc biệt lợi hại, tôi cũng muốn mua một cái.”
“Được, trước mắt cô Trần bị bệnh nhẹ, Bình An Phù, Kiện Khí Phù đều cần thiết. Cuối cùng là chọn Dưỡng Nhan Phù hay Tĩnh Tâm Phù?”
Trần Khả Tâm nói: “Vẫn là Dưỡng Nhan Phù a. Chẳng qua vẫn lấy cho tôi một phù lục Tĩnh Tâm Phù.”
“Được!”
Tần Dược lập tức lấy ra ngọc thạch để tiến hành vẽ, sau đó chế tạo ra một tấm ngọc phù.
Phó Bác ở bên cạnh nhìn tới trợn mắt há hốc mồm. “Điều này không khoa học!”
Phải biết anh ta là một nhà khoa học người Hoa. Cảnh tượng Tần Dược tay không chế tạo như vậy làm anh ta cũng phải há hốc mồm.
Hơn nữa, anh ta nghe cuộc nói chuyện của hai người vừa rồi, cũng hiểu được vài điều.
Anh ta hoàn toàn chấn động.
Tam quan không ngừng bị đả kích, anh ta cũng d.a.o động. “Tần đại sư, không biết tôi có thể xem một quẻ không.” Phó Bác nói.
“Đương nhiên có thể! Duyên chủ có thể tới đây, chứng tỏ là người có duyên.”
Phó Bác cũng quét năm trăm.
Tần Dược nhìn chăm chú vào Phó Bác, thấy quỹ đạo cuộc đời của đối phương.
Cho dù là hắn cũng không thể không bội phục.
“Ngài Phó vốn nghèo khó, vô cùng gian khổ, trong nhà có bốn anh chị em, một người anh trai, một em trai một em gái. Ba mẹ đã qua đời, cũng không ở đây!”
Phó Bác nghe được lời này, cơ thể cứng đờ, chỉ cảm thấy sợ tới nổi da gà, có cảm giác như mình hoàn toàn bị nhìn thấu.
Chỉ có tự mình lĩnh hội mới có thể cảm giác được những thầy bói này đáng sợ thế nào.
Một người không quen biết anh nhưng có thể nói ra mọi chuyện về anh.
Vậy còn không khiến người ta khủng hoảng sao?
Tần Dược nói tiếp: “Anh từ nhỏ đã học hành rất giỏi, ba mẹ cũng từng dạy chỉ có học tốt mới có lối ra, cho nên anh đặc biệt chịu khó. Khi anh học đến cấp hai, anh trai anh bỏ học để đi làm, cho anh đi học tiếp.”
“Đợi đến khi anh học cấp ba, em gái cũng bắt đầu bỏ học, tiếp tục ra sức đi làm cho anh lên đại học.”
“Anh là sinh viên duy nhất trong thôn lúc đó, ba mẹ đều rất tự hào về anh. Chẳng qua ba anh thường thích uống rượu. Lúc anh học đại học năm thứ hai, ba anh uống rượu ngã trong ruộng, đã qua đời!”
“Lúc anh vừa lên đại học, đã vừa học vừa làm, nhưng hàng năm đều cầm tiền thưởng. Nhưng mẹ anh quanh năm ở nông thôn ăn cơm thừa, kiểm tra ra ung thư dạ dày.”
“Bà không muốn chữa bệnh, sau khi trở lại thôn đã thắt cổ tự sát!”
Chuyện này đã qua hai mươi năm.
Nhưng Phó Bác nghe được lời này, vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng.
So với cuộc sống của Trần Khả Tâm. Anh ta sống quá khổ.
Một người là đám mây trên trời, một người là vũng bùn trên mặt đất.
“Mẹ anh thậm chí không biết chữ nhưng để lại một bức di thư, hy vọng anh có thể đi học tiếp, trở thành sinh viên tốt nghiệp đại học, cống hiến cho quốc gia.”
“Trước mắt, anh ba mươi chín tuổi, đến nay chưa cưới, thành tựu nổi bật, có tư chất là trụ cột của đất nước.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất