Tiểu Uông Bắt Quỷ này tên là Uông Hải Dương là con cháu một thế gia truyền thừa chân chính, chẳng qua thế gia ở trong giới đã sa sút, bắt đầu theo nghề kinh doanh!
Ông nội anh ta là truyền nhân cuối cùng, sau khi phát hiện Uông Hải Dương có thiên phú, tất nhiên chuyên tâm bồi dưỡng.
Lúc học đại học, Uông Hải Dương học chuyên ngành quản trị kinh doanh, không chỉ thế, còn là người trong hội sinh viên, năng lực quản lý đặc biệt mạnh.
Nhưng anh ta không thích làm một người đi làm công bình thường.
Bởi vì anh ta nhìn thấy được một thế giới thần kỳ khác. Không thỏa mãn với cuộc sống bây giờ.
Lần này, Tần Dược xem như đã hoàn toàn mở ra cánh cửa lớn cho anh ta.
“Lần này, tổng cộng có hai mươi người tham gia vào hoạt động vây bắt.”
“Trong đó, tóm lại, người gặp được và cung cấp tin tức quan trọng, tiền thưởng chia cho mỗi người là khoảng hai trăm nghìn.”
“Người tham dự vào hiện trường chiến đấu, lấy một trăm nghìn!”
“Điểm danh phê bình mấy người, các người chỉ có thể cầm ba chục nghìn!”
“Tôi cầm ba trăm nghìn, tiền còn lại sẽ giữ làm vốn khởi nghiệp cho lần tiếp theo. Bởi vì lần này, vé máy bay, ăn ngủ đều tự mình bỏ tiền, lần tiếp theo chúng ta sẽ bố trí, không cần mọi người trả tiền!”
“Còn nữa, rất có thể sẽ có bị thương hoặc chết, số tài chính giữ lại sẽ bồi thường cho người nhà của người bị thương hoặc là chết.”
“Đồng thời, mỗi người tham dự đều phải đánh tiếng trước với người nhà, quay video làm chứng, không thể che giấu.”
“Mục tiêu truy tìm tiếp theo của chúng ta đã được xác định.
Có ai tham dự, có ai từ bỏ không?”
Trong hai mươi người có mấy người chỉ nhận được ba chục nghìn đều tỏ ý muốn từ bỏ.
Bên ngoài thoạt nhìn bọn họ lợi hại lắm, nhưng lúc thật sự đánh nhau, tố chất tâm lý của mấy người này căn bản không tốt.
Đừng nói bước tới tấn công, cho dù là thấy quỷ, trong lòng cũng rất sợ hãi, hai chân run lên. Có mấy người bị dọa đến són dương, suýt nữa bị quỷ xé xác.
Chẳng qua, sau buổi họp chia tiền thưởng, có người rời đi, tất nhiên có người gia nhập, thậm chí có mấy người đều là nhân viên Đặc Dị.
Đội ngũ bắt đầu lớn mạnh.
…
Trong cửa hàng Thần Toán.
Phương Minh Húc nhìn thấy thảo luận trong nhóm, cũng hơi lo lắng.
“Sư tổ nói xem, có phải đám người này muốn kiếm tiền tới phát điên không?”
Tần Dược vừa xem Weibo, vừa nói.
“Người khác thèm tiền thèm tới phát điên, nhưng Uông Hải Dương này thì không phải!”
“Đúng vậy, tôi cảm giác được anh ta muốn tiến vào giới. Nếu không, anh ta sẽ không chỉ giữ lại ba trăm nghìn cho mình. Tôi xem video livestream của bọn họ, Uông Hải Dương còn là người dám đánh dám liều mạng!”
Phương Minh Húc xúc động.
Uông Hải Dương giống mình trước đây tới mức nào?
Chỉ có điều lúc đó mình tỉnh tỉnh mê mê, thậm chí không biết rất nhiều chuyện trong giới.
Nhưng Uông Hải Dương biết rất rõ ràng. Cũng biết làm thế nào để xây dựng môn phái.
Cho nên loại người thế gia truyền thừa này sẽ không đi tới sơn môn khác hoặc gặp đại sư xin bái sư.
Cho dù Uông Hải Dương là fan của Tần Dược, anh ta biết mình sẽ không được Tần Dược nhận làm đồ đệ.
Anh ta cần phải liều mạng mới được người trong giới coi trọng, từ đó tiếp nhận.
Ít nhất, anh ta sẽ dung nhập được vào trong vòng tròn nhỏ giống như Weibo của Tần Dược.
Như vậy, sẽ có người giao dịch một vài thứ với anh ta.
Lại nói tiếp, gần đây linh khí thiên địa dồi dào, không ít thế gia truyền thừa và môn phái đều có thu hoạch tiến hành trao đổi với Tần Dược.
Bây giờ bọn họ còn đang liên lạc đấy!
Mà lúc này, một người từ ngoài cửa bước vào. Tần Dược ngẩng đầu, là người quen.
“Cảnh sát Lý!”
Là Lý Hoành Trạch.
Lý Hoành Trạch là người không có việc gì không lên điện tam bảo, lần này tới, tất nhiên là có chuyện.
“Tần đại sư, lần này tôi tới là muốn nhờ anh tính giúp.” “Hả? Tính cái gì?”
Lý Hoành Trạch lấy ra một tấm ảnh. Đó là ảnh chụp một người cảnh sát già. Chẳng qua Tần Dược vừa liếc qua, đã nhìn ra được người cảnh sát già có tướng lao lực thành bệnh.
Cần cù yêu dân, lại không chú ý tới sức khỏe của mình. Sáu mươi tuổi có một cửa ải.
Chết đột tử.
Chỉ là bấm ngón tay tính toán, lão già này đã sáu mươi tuổi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đã c.h.ế.t một tháng.
Lý Hoành Trạch nói: “Tần đại sư, đây là lão cục trưởng của tôi, một tháng trước đột ngột c.h.ế.t vì tăng ca.”
“Lúc trước, chúng tôi còn tổ chức một lễ truy điệu.”
“Chẳng qua, theo tôi được biết, trong tay lão cục trưởng có vài người cung cấp thông tin, thậm chí là tài liệu kẻ nằm vùng.”
“Bây giờ, ông ấy đã chết, nhân dân nhớ ơn ông ấy!”
“Nhưng ai sẽ nhớ tới những người nằm vùng, anh hùng thầm lặng kia?”
“Tôi chỉ sợ, cuối cùng, những người ở trong bóng tối mà lòng hướng về phía ánh sáng kia sẽ không có cách nào nhìn thấy mặt trời.”
Tần Dược nghe được lời này. Cũng im lặng một lát.
Sau đó hắn hỏi: “Anh muốn tính thế nào? Là bảo tôi nói ra hết những anh hùng thầm lặng này cho anh. Hay anh có phạm vi nghi ngờ, muốn cho tôi xem!”
Lý Hoành Trạch gật đầu.
“Tôi có ba tấm hình, muốn cho Tần đại sư xem!” Tần Dược nhận lấy tấm ảnh.
Nhanh chóng đảo qua.
Người đầu tiên có gương mặt hiền lành, thậm chí có một cảm giác phong lưu lỗi lạc.
Lý Hoành Trạch nói: “Người này tên là Chử Gia Hưng, mọi người hay gọi là anh ba Chử, đặc biệt có nghĩa khí trong giới xã hội đen. Hơn nữa, trong rất nhiều chuyện nhỏ có thể thấy được bản tính lương thiện của anh ta. Trước đây, một đồng chí nữ của chúng tôi nằm vùng, bị người khác đùa giỡn, thậm chí định cho dùng thuốc, đã được anh ta cứu.”
Tần Dược lắc đầu: “Người này là kẻ tội ác ngập trời, chẳng qua là một kẻ đa tình, nương tay với phụ nữ. Có phải sau đó anh ta theo đuổi quý cô này, thậm chí làm quý cô này xiêu lòng?”
…
Lý Hoành Trạch liên tục gật đầu.
Tần đại sư vẫn sắc bén như trước.
“Không sai, cho nên chúng tôi rút cô ấy về, tâm tính không kiên định, ở lại sẽ rất nguy hiểm!”
“Ừ, anh ta không phải là người anh muốn tìm.”
Sau đó, Lý Hoành Trạch lại lấy ra một tấm ảnh khác. “Người này chính là Lục Kiều, là một quản lý, đến bây giờ
vẫn chưa kết hôn nhưng có rất nhiều con nuôi. Tất cả đều trung thành với anh ta. Đây cũng là đối tượng tôi nghi ngờ.”
Tần Dược dứt khoát xua tay.
“Anh chưa từng nghĩ tới anh ta là luyện đồng sao?” Lý Hoành Trạch lập tức biến sắc.
“Tôi chưa từng nghĩ tới!”
Suy nghĩ cẩn thận, người này vẫn luôn nhận nuôi trẻ con. Nếu đứa trẻ lớn lên, đều sẽ cho đi học hoặc tìm cho một công việc tốt.
Chẳng qua có mấy người từng ám sát ông ta, còn bị ông ta mắng là kẻ ăn cháo đá bát.
Bây giờ càng nghĩ càng sợ.
“Người này cũng không phải là người anh muốn tìm.” Trước mắt, chỉ còn lại có một tấm ảnh cuối cùng.
Tần Dược nhìn tấm ảnh này, gật đầu. “Là anh ta!”
Người này và hai người trong ảnh lúc trước đều có một điểm giống nhau.
Đó là đều là bạn cùng lứa, hơn nữa, tuổi tác không khác gì Lý Hoành Trạch.
Vậy rất có thể bọn họ cùng vào trường cảnh sát với Lý Hoành Trạch, sau đó chuyện chọn làm người nằm vùng.
Cho nên, Lý Hoành Trạch biết tuổi tác, nghi ngờ hợp lý mấy người này.
Ánh mắt Lý Hoành Trạch phức tạp.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất