LIVESTREAM ĐOÁN MỆNH CHO NGƯỜI HỮU DUYÊN

Xe cứu thương vẫn chưa tới.

Cho nên bà dì này lúc này vẫn một bụng nước đắng. Lúc ở dưới quá tuyệt vọng rồi.

Vẫn may là bà ấy biết bơi, cộng thêm nước trong cống thoát nước cũng không sâu lắm.

Nhờ vậy mới giúp bà không bị cuốn đi.

“Sau khi tôi té xuống, liền trèo lên trên, sau đó tôi phát hiện phía trên có một cái ống sắt, tôi xé quần áo của mình xoắn lại thành dây treo lên đường ống, rồi túm lấy phía trước, và có thêm chỗ để đặt chân, tôi đứng suốt ở đây rồi hô hoán lên.”

“Đêm hôm trước tôi đã bị đẩy xuống.”

“Tôi cứ hô cứu mạng, mà cũng không có ai!”

“Tôi còn cầm cây dù che mưa có kẹp một trăm tệ, đặt nó vào cái lỗ ở cống thoát nước vì nghĩ rằng sẽ có người nhặt được tiền và phát hiện ra tôi.”

“Kết quả, tiền thì cũng lấy đi rồi, tôi vừa hô cứu mạng thì đối phương “mẹ ơi” một tiếng rồi chạy mất!”

Cư dân mạng nghe nói như thế, cũng cười ha ha một tiếng. “Dì à, nếu là tôi, tôi cũng không dám cứu đâu!”

“Cái này cũng quá dọa người rồi!”

“Nếu tôi ở đó, tôi còn không nghĩ đây là tiền bán mạng.” “Dì kiên cường quá rồi, may mắn là thân thể khỏe mạnh,

nếu không thì không còn sức lực, rơi xuống nhất định c.h.ế.t đuối!”

Trong lúc đó, thủy hữu còn quay phim cấu trúc bên trong ống cống, vị trí mà chỉ có nửa lòng bàn chân là có thể đứng được.

Quần áo của dì được quấn quanh một ống sắt chắc chắn, phải dựa vào đối phương mới leo lên từng chút một được.

Không những vậy, tay của đối phương còn mưng mủ vì ngâm nước cống và chịu lực lâu ngày.

Vì hít phải khí độc nên bà ấy không thể mở mắt ra.

Một lúc sau, xe cấp cứu cũng đến, nhân viên y tế đưa người dì lên xe.

Phát sóng trực tiếp cũng đến đây là kết thúc.

Tần Dược nói: “Thủy hữu, dì an toàn rồi, cô có thể yên tâm rồi!”

“Cảm tạ Tần đại sư, cảm tạ! Tần đại sư, còn cần tính lại cho tôi không?”

Tần Dược nhịn không được cười lên. “Không cần, không cần, hiệu quả của chương trình sớm đã đến nơi rồi!”

“Tính quá khứ là để xây dựng cảm giác tín nhiệm, cô đã là thủy hữu của tôi, cũng sẽ không cần điểm này, cũng có một số là vì hiệu quả của chương trình. Suy cho cùng, cuộc sống của mỗi người đều khác nhau, thông qua những gì mà tôi đã tính ra rồi kết hợp với ngoại hình, ngôn ngữ, cách ăn mặc của một người để phân tích quá khứ của một người. Đó là một điều rất kỳ diệu đối với mọi người, và đó cũng là hiệu quả của chương trình.”

“Tất nhiên, cô không cần cái này, nên không cần tính!” “Thủy hữu, cô đi mau đi!”

Cỏ Bốn Lá liền vội vàng gật đầu: “Vâng, cảm ơn Tần đại sư, thật sự cảm ơn!”

Cỏ Bốn Lá hôm nay cũng thay đổi rất nhanh, đã đặt vé máy bay đi Thành phố Xuân rồi.

Thực sự không còn tâm trạng để đoán mệnh nữa.

Nhưng mà trước khi đi, Cỏ Bốn Lá trực tiếp tặng một cái Tàng Bảo Đồ.

Sau đó ngắt kết nối video.

Tần Dược thì bắt đầu kết nối với thủy hữu tiếp theo. Màu Lam Tiểu Dã Hoa.

Rất nhanh, vị thủy hữu này đã xuất hiện trong phòng trực tiếp.

“Hôm nay cũng là đại tỷ tỷ a!” “Là đại tỷ a!”

“Theo EQ trên lầu đại tỷ và bác gái cũng có nghĩa na ná nhau, anh thật sự xưng hô như vậy, đang đợi bị mắng à!”

“Nếu không thì gọi là Nhân Thất sao?”

Vị Màu Lam Tiểu Dã Hoa này nhìn qua cũng là người phụ nữ hơn 30 tuổi.

Đã có những vết hằn theo năm tháng.

Và có vẻ là đã trải qua những ngày tháng không vui, bị phí thời gian đến quá sức.

“Xin chào Tần đại sư!”

“Xin chào thủy hữu, có thứ gì đó trên gương mặt của thủy hữu này.”

Hắn phát động Đạo Thiên Bí Điển, nhìn thấy quá khứ của cô gái này.

Kỳ thực không cần phát động, hắn cũng có thể cảm giác được.

Cô gái này số khổ!

Không chỉ như thế, trên đỉnh đầu của cô gái này còn có họa sát thân.

Tuy nhiên, trước khi họa sát thân vẫn chưa giáng xuống, trước tiên đoán thử quá khứ trước.

“Thủy hữu, trước tiên đoán quá khứ cho cô trước.” “Được, Tần đại sư, ngài đoán đi!”

“Thủy hữu, cô sinh ra trong cảnh nghèo khó, ba mẹ làm thuê, năm bảy tuổi thì ba mẹ ly hôn, mẹ cô ngoại tình, ba cô nuôi cô khôn lớn.”

“Nhưng mà ông ta đối xử với cô cũng không tốt, đặc biệt là sau khi cô mười tuổi thì lấy vợ khác, cô vừa tốt nghiệp cấp hai đã đi làm rồi!”

“Sau đó vào nhà máy, hai mươi mốt tuổi thì kết hôn.” “Hiện tại hai mươi bảy tuổi, con năm tuổi!”

Trong phòng trực tiếp.

Thủy hữu phát ra tiếng thốt kinh ngạc. “Mới hai mươi bảy tuổi?”

“Cái này có chút gấp gáp á!”

“Lăn lộn ngoài xã hội có thể không già đi sao?” “Không biết còn tưởng rằng hơn 30 tuổi!”

Dưới sự thể hiện thẳng thắn của các thủy hữu, mắt của Màu Lam Tiểu Dã Hoa cũng đỏ hoe, nhưng cô đã trải qua quá nhiều mưa gió nên vẫn chịu đựng được.

“Thủy hữu, muốn đoán gì đây?”

Màu Lam Tiểu Dã Hoa cắn răng, nói: “Tần đại sư, tôi đang suy nghĩ tôi có nên ly hôn không!”

“Chồng tôi giống như tôi, là công nhân làm thuê trong một nhà máy, những người quen biết cũng thật thà và khá đẹp trai.”

“Trước đó ngài cũng đã nói qua, ba tôi không quan tâm đến tôi, mẹ tôi cũng hơn hai mươi năm chưa gặp mặt, kết hôn gì đó, chồng tôi không có nhà, không có lễ vật sáng chói, nên tôi cũng không có của hồi môn.”

“Sau khi kết hôn, hai người chúng tôi toàn thuê nhà để ở.”

“Hai năm trước, con tôi chuẩn bị đi học tiểu học, và tôi định mua một căn nhà gần trường học.”

“Ba chồng tôi có một khoản tiền đền bù đi dời, nhưng tôi không muốn trực tiếp lấy của ông ấy, nên tôi nghĩ đến việc mượn toàn bộ số tiền để mua nhà, khi giảm bớt áp lực sẽ trả lại từ từ cho ba chồng, khoảng sáu trăm ngàn.”

“Hỏi ra mới biết năm ngoái tiền đều đưa hết cho em chồng rồi, ba chồng chỉ có hai người con trai, em chồng là sinh viên đại học nhưng ra trường đã đổi việc tám lần, năm ngoái nói muốn nuôi trồng thủy sản, lấy tiền của ba chồng đi rồi toàn bộ thua lỗ. Nhưng tôi nghe đồn rằng số tiền đó thực chất là do đánh bạc thua.”

“Rồi tôi không nói gì nữa, bố chồng tôi không có tiền, nhưng vợ chồng tôi đã dành dụm được hai trăm ngàn bao nhiêu năm nay, tôi lại mượn người chú họ thêm một trăm ngàn, và dự định đặt cọc ba trăm ngàn.”

“Kết quả là bố chồng tôi nói rằng em chồng đang có đối tượng hẹn hò, cậu ấy cũng ba mươi tuổi rồi, bạn gái có thai nên không thể không có nhà ở, kêu chúng tôi đem số tiền này cho vợ chồng chú ấy mua nhà.”

“Đương nhiên tôi không đồng ý, kết quả là hôm qua chồng tôi đi mua nhà ở gần trường học, tôi không đi vì bận đi làm, lúc về rồi tôi nói muốn xem biên lai thì anh ta mới ấp úng nói rằng tiền đưa cho chú ấy mua nhà rồi!”

“Tần đại sư, tôi có phải số khổ hay không? Sao lại gặp phải người chồng như vậy?”

“Tôi mượn tiền của ba chồng, ông ấy không cho tôi mượn, đã bù vào sáu trăm ngàn, bây giờ còn đến mượn tiền của tôi.”

“Tiền này cũng là tiền tôi đi mượn mà!”

eyJpdiI6Ijk2TFwvWXVYTmpsMExHbm1BUkpFcnRBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InNKR3duS2djcWhPK0NmUzE5d2w0bGowS05zVmR6XC9LQjVDZk9LenpGMXJkUmk2TXJZQmxoTEx1ZHpSK3RjdXpVIiwibWFjIjoiNWYzOTVjMWUyNjY0YmI5ODI2MWI2MDljMTUwYmZiMGZiYjRlOWY1MWIyNWE0YjQwOTc4NTAyY2FiOWJiYmQ0NSJ9
eyJpdiI6InZwc0dvRTFibUQ2U0x5NndiQVc1TVE9PSIsInZhbHVlIjoiNlwvNFRESXZCRmVjOEhnOStYZlU2WTBtNDlab0FEUlwvYWF1YTN2ODNvUGsxNHFJaTk5eTNWbUc0MXVJMlYxdWpUd290SWZRS0xjZjY2b3UrcUM5MmpXd3I5UURVcDQrVUJHYWl4ajAwM2NDeXcrYVVtMkNUNVppTHNSaWFqbnREK0VJSDlOdEhicmZwS3F5Q1VcLzRSTlZXcnBCeE1OU3dzZXR0RWJxS08zN0J0WklcL0ZtSzBWTnpTOGR4anlRNmRiVzFWVnA5b0oxR2h2QzkzZEcyUXN3UURoWnBHdEtqeEh2VCtzWDN5eXkrcXQyTXdRS2N4ck1vcjcxTG5ZREdMcE11aWU2SVEwVFhyaWs1M1l4ZmJibWcxZGRvSHU1ZVM1MnFMYnRhQ3oyYjJzclFmSlhHYm5yT0tZRGdFMTJJN2ZJb2EycFpKem4xUHlENkF6WnM3MFkrSUxNdG94bkxYVWRNQll6VnVlXC9jQ3BFd2tMTm92YzgrTnRYcThRVTlYbmM3SE05SHpqQmZYbWoxeWVRSkR5alpcL0RYVzBLaEg3c1JCQjF3bmJuWDlrckI5TkxIcGdrNzlud3pIRHE4NFhVaFd5YittV0loWUk2aUVsK0hiKzJ1NnVqQU1yWWpWWDRINFEya3VoS1dcL0h0WkVHVHArRUpGRyt4YVwvS0FWS1VqVHVWMnFidGwxTHE1c0xCTVdmQVhqejBPejZxY05kS04rczczVXhYcnFobkhzOHFLbWRpOEd4OStLS3I5a1NmTUoya2ppWGc2MGlxRWkrMXhVM0QzREhWUkVjZWQ3Nm5DUGdGTHUrT2YyMWJGRiswUGJqTENJbEdqMEU3Z2xjY1BJYndpXC9hdlZ3dmhNTld2TWt5Q1JtVTFVSzc0UVB5QVBtVzlwQ0ZWZ0E3VTBWYThGRmtJbG4rclVPY3JkRjltdTJ5bERIVmRJR3JYOWpHcFVmU1pSWEFOVllaZ1BEWHdKTFdsaWY4WDU2ZXVURnhRZTZcL29cL1pLMEJVQlJwN3VEMnYiLCJtYWMiOiJjZTc3MzlmNzk0NGRmMTM1MmE1NzlhYzkyYjE5N2E3ZmVmYWQzMjc3YzBiZDQwZWMxNDcxNTAzNDRmMmQ1ZWQzIn0=

“Tần đại sư, rốt cuộc tôi có nên ly hôn hay không?”

Ads
';
Advertisement