LIVESTREAM ĐOÁN MỆNH CHO NGƯỜI HỮU DUYÊN

“Cám ơn anh, Mã Soái.”

“Này, nói cái gì đó, đều là anh em với nhau cả.” “Có một số người lại không xem tôi là anh em.”

Mã Soái xấu hổ cười một tiếng, chuyện này khiến hắn không biết nói thế nào. Hắn cũng không dám xen vào mấy chuyện mọc sừng này quá nhiều!

“Đừng suy nghĩ nhiều, trước tiên đón đứa nhỏ về đã. Anh cho tôi cái định vị, tôi cũng không biết ở đâu cả!”

“Được!”

Ninh Trường Long gật đầu, ngay lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên.

Cảnh sát Lý Hoành Trạch gọi điện tới! Đây là cảnh sát tiếp nhận lúc mình báo án.

Rất nhanh, cảnh sát bên kia nói ra kết quả điều tra của bọn họ.

Ninh Trường Long cười đắng chát một tiếng: “Cám ơn cảnh sát Lý, tôi đã biết.”

Lý Hoành Trạch khẽ nhíu mày.

“Có ý gì? Anh đã biết? Tại sao lại không lập tức gọi điện thoại thông báo cho tôi. Anh có biết đồng nghiệp chúng tôi ở chỗ này thức đêm xem video, điều tra toàn bộ bao nhiêu cái camera trước cửa nhà anh không? Đây là lượng công việc lớn cỡ nào chứ?”

Lý Hoành Trạch thật sự là quá tức giận.

Đây chính là hành vi nghiêm trọng, lãng phí tài nguyên công cộng.

Toàn thành phố đều đang tìm kiếm đứa nhỏ. Ninh Trường Long này lại còn nói đã biết.

“Cảnh sát Lý, tôi cũng là vừa mới biết. Tôi vừa rồi có đến chỗ của Tần đại sư để đoán mệnh.”

Lý Hoành Trạch:? ? ? Thứ đồ gì đây?

Chúng tôi bên này giúp anh tìm kiếm đứa nhỏ, anh thế mà còn có lòng dạ thanh thản chạy tới đoán mệnh.

Hay là coi bói nói cho anh biết con trai mình ở đâu. Anh đang đùa tôi sao?

“Ninh Trường Long tiên sinh, anh đang đùa giỡn với tôi sao? Anh có biết chúng tôi đã cố gắng như thế nào vì chuyện của anh hay không? Hiện tại anh nói cho tôi biết đáp án là một người coi bói nói cho anh, anh ta nói cái gì rồi? Anh liền tin tưởng anh ta sao?”

“Anh ấy nói con trai của tôi đang ở tại nhà cậu!”

“Tôi mẹ nó cũng đã nói với anh con trai của anh đang ở nhà cậu. Vậy cuối cùng tôi muốn hỏi anh, vợ chồng nhà anh rốt cuộc đang làm cái gì vậy?”

Đây cũng là chuyện mà Lý Hoành Trạch nghĩ mãi mà không rõ.

Đồng thời, bọn họ vừa mới thẩm vấn Trương Thiến Thiến. Nhưng mà Trương Thiến Thiến vẫn không có nói gì.

Hơn nữa, người báo cảnh sát là Ninh Trường Long. Con trai nhà người ta đúng là mất tích.

Trương Thiến Thiến là người biết chuyện, nhưng mà biết chuyện không báo, trong này là chuyện vợ chồng.

Bọn họ cũng không có cách nào tiếp tục truy hỏi đến cùng, nói Ninh Trường Long báo cảnh sát giả được.

Thế nhưng mà anh cũng nghĩ không ra.

Trong đầu của người phụ nữ này có sạn à, lại đi làm loại chuyện này.

Mà lúc này, Ninh Trường Long cũng cảm thấy tâm trạng không được tốt, giọng nói cũng trở nên trầm thấp: “Cảnh sát Lý, Tần đại sư nói đứa nhỏ không phải là con của tôi.”

“Cái gì?”

“Đứa nhỏ không phải là con của tôi, là con của vợ tôi và một người anh em của tôi. Vợ của tôi biết đứa nhỏ này không phải là con của tôi, cho nên mới đưa đến nhà cậu, muốn âm thầm nuôi dưỡng rồi nói với tôi là đã bị mất.”

Trong lòng Lý Hoành Trạch không ngừng hiện lên hình hàng ngàn con ngựa đang phi nước đại trên một thảo nguyên xanh mướt.

Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết là nên tức giận Ninh Trường Long chạy tới tin tưởng lời của một thầy bói.

Hay là nên đồng tình vì đối phương bỗng nhiên mọc sừng. Dưới tâm tình như vậy, hai người đều im lặng.

Ngay lúc này, Lý Hoành Trạch nghe thấy một tiếng kèn kinh khủng, sau đó chính là tiếng thắng xe, còn có tiếng gọi hoảng sợ.

“A! ! ! !”

“Tôi thao tôi thao tôi thao!” “C-K-Í-T..T…T “

“Oanh!”

Một tiếng gầm rú vang lên.

Trong đầu Lý Hoành Trạch bỗng nhiên oanh lên một cái. Tai nạn xe cộ!

Hắn quả thực là điên rồi.

Không nghĩ tới, tìm được đứa nhỏ. Nhưng người lớn lại xảy ra chuyện. “A lô, a lô!”

“Ninh Trường Long, Ninh tiên sinh, anh không sao chứ!” “Ninh tiên sinh, anh có ổn không?”

“Nhanh, nhanh cho tôi định vị trò chuyện, đã xảy ra chuyện!”

Ngay lúc này, bên trong điện thoại di động của hắn lại truyền đến tiếng nói một lần nữa.

“Cảnh sát Lý.”

“Tôi đây, anh đang ở đâu, vừa rồi là xảy ra tai nạn xe cộ sao?”

“Đúng, nhưng mà tôi không sao!”

Ninh Trường Long leo ra từ chiếc xe bị lật, cảm giác sống sót sau tai nạn, nhưng trong lòng lại ngũ vị tạp trần.

“Tôi, tôi được lá phù của Tần đại sư cứu mạng.” Lý Hoành Trạch:? ? ?

Cái này lại mẹ nó là thứ đồ gì nữa.

Lúc này, Mã Soái và Ninh Trường Long liếc nhau, theo bản năng móc ra túi gấm ở bên trong túi quần.

Nhưng mà cầm lên tay lại thấy miếng vải hơi hơi nóng lên.

Trước đó, ở trong rất cứng rắn, giấy vàng được gấp thành hình tam giác, nhưng giờ lại không thấy.

Sau khi mở ra thì chỉ còn lại một mảnh tro tàn màu đen. Hai tay Mã Soái run run, gần như không dám tin.

“Trường Long, hai ta thật sự không chết, phù này đã cứu chúng ta.”

“Đúng vậy!”

“Tôi dựa vào, vừa rồi anh có cảm thấy gì không? Túi quần của tôi nóng lên, dường như là có một ánh sáng màu vàng cản ở trước mặt tôi. Tôi quay xe như vậy mà còn không chết.”

Mà lúc này, trên một chiếc xe hàng lớn, lại có một người nằm đó sống c.h.ế.t không rõ.

“Được rồi, cứu người trước đi!” “Người hôn mê rồi!”

“Tôi dựa vào, không còn thở nữa!” “Mau gọi 120!”

Lần này, không ai nhắc đến chuyện đón đứa nhỏ nữa.

Tài xế của xe vận tải lớn bởi vì điều khiển mệt nhọc, cuối cùng bởi vì tim đột nhiên ngừng đập khiến cho xe không có người khống chế, bỗng nhiên cua quẹo, trực tiếp va chạm vào xe của Ninh Trường Long, khiến cho dải cây xanh ven đường cũng bị càn quét theo.

Dưới tình huống như vậy, Ninh Trường Long và Mã Soái lại không bị thương chút lông tóc nào.

Ngược lại là tài xế, hiện tại sinh mệnh đang bị đe doạ.

May mà Ninh Trường Long đã từng học một chút tri thức cấp cứu, vội vàng giúp đối phương khôi phục hô hấp.

Giờ phút này, Ninh Trường Long đã hoàn toàn tin Tần Dược.

Thật ra, trước đó hắn còn ôm lòng may mắn, cho là Tần Dược đều đang lừa dối mình.

Có ai nguyện ý thừa nhận bản thân mình bị cắm sừng đâu chứ?

Hiện tại, cánh sát Lý báo tin cho hắn, nói cho hắn biết đứa nhỏ đang ở tại nhà cậu, đã xác nhận lời nói của Tần đại sư.

Đồng thời.

Tần đại sư còn cho bọn họ một lá phù hộ thân, nói là có thể bảo vệ bọn họ một mạng.

Tất cả đều đúng. Khủng bố!

Không bao lâu sau, 120 tới, Lý Hoành Trạch cũng đến, cùng bọn họ điều tra chuyện đã xảy ra.

Đợi đến khi tất cả kết thúc, đã là chuyện của 3 giờ sau đó.

Cảnh sát đã ngừng hoạt động tìm kiếm lại, đồng thời dự định lấy tội danh lãng phí tài nguyên công cộng để khởi tố Trương Thiến Thiến.

Đi ra khỏi sở cảnh sát.

Mã Soái âu sầu trong lòng.

“Trường Long, chúng ta còn đi đón đứa nhỏ sao?”

Tuy Tần đại sư nói, qua đạo khảm này thì sẽ không còn tai nạn nữa, nhưng mà Mã Soái thật sự là có chút sợ hãi.

Việc này xảy ra ở người mình, người nào lại cảm thấy không sợ cơ chứ?

Dù sao hắn chính là sợ.

Ninh Trường Long khẽ cắn môi.

“Dù sao cũng không phải là con trai của tôi, không đi đón nữa.”

“Vậy… Anh còn đưa tiền cho Tần đại sư không?”

eyJpdiI6Ikl5Z05qRGxhRE1mdkQwQUh6RzNwMHc9PSIsInZhbHVlIjoid1U2aHoxXC83M2ZoVEdcL00wZ1VZZjJtdmZYN25pVEhxd1pzVjRBQ0hESXB5ZXVlMWRIUXNXWHFhY2E5ZGNkdE1PIiwibWFjIjoiZjg0NDY2Y2ViM2I5YTE2MzgxMTVjNTkxMzQ2ZjQwZjEzZGE5ODc1MWZmNGU2OTljNDA5ODczNGM2MTdhODk1OCJ9
eyJpdiI6ImhqMUtxSElmRXN6RlJKZ2VVQlJ3bnc9PSIsInZhbHVlIjoidCtOMTBic00ycmorQVI3YUN4cWVFUE5BZ2kxTXpSb3RWUWlcL2QwbnlINEVKem10OFNZdDFVTmhMZ1FLMVpYUDdwdVhZWkdQNDZyUzAzXC9OSUdLcGxIdVV5cjNwVlZcL0xyeEFBUThObklIOHRCbHo3Y2kyb095VXVQM2JqWlBWT2FGS3ZmZGw3Wnd5RmVPVVJmMzlHNTh0UkVLb1d1aHU2dUdXVk1MQzdjXC8wVmpYRVwvYWJacllUNFh4WW9oU2J2S2JFXC9oSG9qNWxjWTJGUFZUMklzMGk2Zz09IiwibWFjIjoiMzljMWMzMDg1NmEyMjgyNDRjYTY1OGI2NDc0YTMzNjE0MDFkNjQyZDljNzUwOWRjMTYzNDRmYjAyZDk5ODQ0YyJ9

Ninh Trường Long trực tiếp tìm kiếm tài khoản chuyển tiền trước đó, rồi chuyển cho Tần Dược thêm 200.000.

Ads
';
Advertisement