Một đoán mệnh đại sư, chỉ có một cửa tiệm ở vùng ngoại thành, một căn nhà nhỏ cũ 80 mét vuông
Một khi tiền nhiều hơn thì chính mình thì sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vô cùng thê thảm.
Không giống Liễu Ngũ Gia.
Ít nhất, Liễu Ngũ Gia cảm thấy mình có đủ Phúc Lộc Thọ mà còn không ít.
Về phần tại sao?
Đương nhiên là hắn không tiết lộ quá nhiều thiên cơ.
Trò lừa gạt của Liễu Ngũ Gia cao hơn Trương Nhất Tông nhiều.
Hơn nữa tâm cũng đủ hung ác.
Dù là biết rõ đối phương có tai nạn gì thì hắn cũng không nói, thậm chí có lúc còn chế tạo tai nạn để dành tiền tài.
Về phần sẽ có báo ứng hay không?
Ha ha, thiên địa bất nhân, lấy vạn vật làm cỏ khô. Nói gì thiện ác?
Ở dưới Thiên Đạo, thường là người tốt sống không lâu, tai họa di ngàn năm.
Hắn đương nhiên. Không qua.
Bởi vì Tần Dược quật khởi.
Hắn gần đây quả thực đã phải chịu ảnh hưởng.
Ít nhất chính là chuyện Tần Dược kiếm tiền, bán phù chú, làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
Chính hắn cũng có một cửa hàng, chuyên môn tiêu thụ những thứ này.
Bình An Phù cũng đang tìm công xưởng để sản xuất hàng loạt, giá vốn một hào, giá bán 39.9.
Kiếm lời biết bao nhiêu!
Nhưng mà phù của Tần Dược thế mà lại bán 10.000. Chẳng những có người mua, hơn nữa còn vô cùng hot. Chuyện này khiến cho hắn không cam tâm?
Lúc này, đại đồ đệ bưng trà rót nước cho hắn - Trương Văn Long, lập tức nâng chân thúi lên.
“Sư phụ nói không sai, Tần Dược này hoàn toàn không có bản lĩnh gì, nhưng mà dáng dấp đẹp trai, hiện tại hoàn cảnh không còn giống như trước kia nữa, tiểu thịt tươi đều có thể nổi tiếng.”
“Có rất nhiều người xem hắn.”
“Nếu như hắn thật sự có bản lĩnh, tại sao lại không trực tiếp mỗi ngày mà phải là một tuần một lần, con thấy đây đều là diễn.”
“Điểm mấu chốt nhất là, hắn hiện tại cũng đang bán phù, còn dám bán hơn chục ngàn một tấm, quả thực điên rồi.”
Ngoài miệng Trương Văn Long thì trào phúng, nhưng bên trong ánh mắt lại không che giấu được sự ghen ghét.
Đây cũng quá biết cách kiếm tiền. Nhìn thấy thôi đã đỏ ngầu cả mắt.
Đồ đệ thứ hai trẻ tuổi hơn một chút cũng phụ họa theo.
“Sư phụ, nếu không thì chúng ta trực tiếp đi phá quán, đánh vào mặt Tần Dược này, sau đó tuyên truyền cho Phong Thuỷ Các chúng ta. Bình An Phù của chúng ta chỉ có 39 đồng một tấm, còn miễn phí vận chuyển nữa!”
“Hơn nữa, tài khoản trên mạng của chúng ta vẫn luôn không fan nào. Lần này nếu như đánh bại Tần Dược thì nhất định sẽ thu hút fan, mở ra thị trường.”
“Sư phụ người yên tâm, đến lúc đó, con sẽ sắp xếp một số người, đảm bảo rằng người có thể thắng lợi.”
“Chúng ta chỉ cần g.i.ế.c cho đối phương trở tay không kịp, người thắng lợi nhất định là chúng ta.”
Hắn vỗ bộ n.g.ự.c cam đoan.
Trong mắt Liễu Ngũ Gia như có ánh sáng lóe lên, sau đó gật đầu.
“Vì danh tiếng của chúng ta, cũng không thể để cho tiểu tử này ngồi lên đầu chúng ta được.”
“Sắp xếp một chút đi.” “Tôi sẽ đi chiếu cố cậu ta!”
…
Một bên khác.
Tần Dược căn bản không biết hắn đang bị tiểu nhân tính kế.
Hắn lấy điện thoại di động ra, trực tiếp đăng bài lên vòng bạn bè.
“Ngày mai viện phúc lợi nhi đồng Hàng Thị có biểu buổi diễn, đi cùng không?”
Hắn vừa đăng tin, lập tức đưa tới một mảnh tiếng vọng.
Tiểu đệ số 1-Tằng Cường lập tức nhắn lại.
Tằng Cường: “Tần đại sư, tôi đi, mấy giờ bắt đầu?” Sau đó, những người khác cũng ào ào hùa theo.
Tô Hân Duyệt: “Tần đại sư, tôi cũng đi, tôi còn từng làm công tác tình nguyện ở chỗ này đây!”
Chu Dĩnh: “Tôi có thể đi sao?”
Vương Thần Hạo: “Tôi mang bạn gái đi có được không, để anh xem một chút (đắc ý).”
Trình Tướng Quốc: “Tôi và lão gia tử sẽ cùng đi xem.”
Dương Văn Sơn: “Tần đại sư, ngày mai tôi cũng đi, vừa vặn tìm anh có việc thương lượng.”
Ninh Trường Long: “Tôi vừa lúc rảnh rỗi, không mang theo con cái, một thân nhẹ nhõm, đang kiện cáo ly hôn.”
Trình Phong: “Tần đại sư, ngày mai tôi sẽ mang Kiều Kiều đi xem một chút.”
Tần Dược tính toán, hầu hết đều biểu thị có thể đi.
Về phần bạn bè của Tần Dược, nhìn thấy bài đăng này thì càng cảm thấy không hiểu Tần Dược.
“Nhiều người thích như vậy, sẽ không phải là đều muốn đi đó chứ. Đến viện phúc lợi thì sẽ phải quyên tiền, tôi thật sự là nghĩ không ra?”
“Không đi, không rảnh, ngày mồng một tháng năm đều không nghỉ.”
“Tôi vẫn còn co quắp, ngày nghỉ cuối cùng rồi!”
Đến sau cùng, bạn học của Tần Dược đều nói không rảnh.
Ngược lại là những người đến coi số mạng ở chỗ hắn thì đều muốn tới.
Tần Dược đáp lại từng người, định sẵn thời gian. Ngày thứ hai.
Sáng sớm.
Tần Dược dậy thật sớm.
Tuy nói Viện phúc lợi trẻ em Hàng Thị được thành lập ở vùng ngoại thành.
Nhưng mà, xét với khu ở của Tần Dược thì chính là một Tây một Bắc.
Thậm chí phải đi qua đường cao tốc Thượng Hoàn, dưới tình huống không kẹt xe thì cũng phải lái xe hai giờ.
Sáu giờ rưỡi đã phải lên đường.
Đến 8:30, Tần Dược đến bên trong viện phúc lợi trẻ em Hàng Thị trước thời hạn nửa giờ.
Cửa đã phủ lên biểu ngữ, nhân viên làm việc đang tiến hành đăng ký.
Dù sao, một trận trước vừa mới dẹp loạn biến thái xã hội, gây chuyện ở nhà trẻ.
Cho nên việc thẩm tra thông tin cũng trở nên nghiêm ngặt hơn, cần lưu lại danh tính và phương thức liên lạc.
Đương nhiên, phần danh sách này.
Cũng chưa chắc không phải là một phần tư liệu của viện phúc lợi.
Sau khi Tần Dược xuất hiện về sau, một đám người đều vây quanh.
“Tần đại sư!” “Tần đại sư.”
Tô Hân Duyệt và Chu Dĩnh khoát tay với Tần Dược.
Chu Dĩnh cười ôn hòa, rõ ràng đã thoát khỏi những ngày tháng sợ hãi trước đó, sáng sủa hơn rất nhiều.
Sau đó, chính là một cặp người yêu trẻ.
“Tần đại sư, tôi cũng tới, đây là bạn gái của tôi, Đường Xán Xán!”
“Tần đại sư, xin chào.” “Xin chào!”
Tần Dược lễ phép ấm áp. “Tần đại sư!”
Trình Tướng Quốc cũng tới.
Không chỉ như thế, cha của đối phương - Trình Kiến Nghiệp, thế mà cũng xuất hiện, tuy tóc đã hoa râm, nhưng nhìn xương cốt cứng rắn, một chút cũng không nhìn ra là một tháng trước còn đang ngồi trên xe lăn.
“Tần đại sư, đây là cha của tôi, Trình Kiến Nghiệp, ông ấy vẫn luôn muốn cảm ơn anh.”
“Khách sáo rồi, lão gia tử.” Hai người bắt tay.
“Tần đại sư, nếu như không có cậu thì lão già nát rượu tôi chỉ sợ là sẽ không thể sống nổi mấy năm.”
“Nói quá rồi.”
Sau đó, Tần Dược lại nhìn thấy Trình Phong, Trình Kiều. Qua một thời gian không gặp mà Trình Kiều đã gầy hốc đi,
xem ra giảm béo rất có hiệu quả.
Còn có Ninh Trường Long, cùng người anh em của hắn - Mã Soái, đều ào ào chào hỏi với Tần Dược.
Sau cùng, Tần Dược nhìn thấy Dương Văn Sơn.
Mặc dù nói người ở đây đều không phú thì quý, nhưng mà Dương Văn Sơn tuyệt đối là người thích thể hiện phong cách của mình nhất.
Nếu không thì cũng không có khả năng bỏ ra món tiền khổng lồ để xây một tòa trang viên.
“Tần đại sư! Đã lâu không gặp, tôi gần đây vừa đi Ma Đô làm phẫu thuật, mới trở về, còn chưa có đi bái phỏng.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất