Chương 2426 Nhi đồng nhược trí
Sát Đế Quỷ Trảm của hắn đều không thể phá tan thần miếu, tấn công cũng chẳng nghĩa lý gì. Lục Ly trầm ngâm một lát, hắn nghĩ đến cách sau cùng, nếu cách này đều không được, hắn chỉ còn nước bó tay. - Huyết Linh Nhi, ngươi mang theo Thần Thi đi ra, đợi lát nữa tìm cơ hội đâm xuyên vào trong thần miếu, nghĩ cách khống chế thần miếu, hoặc là quấy nhiễu Khí Linh, cho ta cơ hội đến cần! Lục Ly truyền tin cho Thần Thi, tay không ngừng đánh ra thần lực đóng lại đại trận. Giờ đại trận này đã không thể hạn chế tốc độ thần miếu, ngược lại biến thành vướng víu, ảnh hưởng chính hắn hành động. Hắn tung người bay đi, không ngừng thu hồi trận thạch vứt xuống vừa rồi, đồng thời ném ra Thần Thi. Thần Thi như một kiện vật chết nằm trên đất, Huyết Linh Nhi thu liễm khí tức, yên ắng chờ đợi. Thần miếu đuổi theo phía sau, bởi vì tốc độ Lục Ly không nhanh, nó cũng chậm rãi đi theo, từ đầu tới cuối một mực cự ly năm dặm. Lục Ly đảo quanh phụ cận, ủ rũ cúi đầu thu hồi từng kiện Thần khí thần nguyên và trận thạch. Lục Ly đảo quanh, thần miếu tự nhiên cũng đảo quanh, thế là cứ vậy bay lướt qua trên đầu Thần Thi. Ngay khi thần miếu lơ lửng trên đầu Thần Thi, Lục Ly đột nhiên lấy ra Hàn Phong chiến đao, đột nhiên bổ tới thần miếu. Sát Đế Quỷ Trảm không thể chém mở thần miếu, nhưng lúc Sát Đế Quỷ Trảm đánh xuống lại mang theo uy áp khủng bố, có thể khiến cho thần miếu ngừng lại trong nháy mắt. Hưu! Phía dưới Huyết Linh Nhi chợt động, bên trong Thần Thi sáng lên một đạo hồng quang, một gốc dây leo màu đỏ máu bắn lên, lấ tốc độ như tia chớp đâm xuyên tiến vào trong thần miếu. Ầm! Có tiếng trầm muộn vang lên, thần miếu bị đánh lui mấy chục trượng, mặt trên lấp lánh hắc quang, dị thú du tẩu, khí tức cổ phác hạo nhiên tràn ngập ra. - Tốt! Lục Ly thấy được Huyết Linh Nhi tiến vào trong thần miếu, ánh mắt lập tức sáng rực như sao trời. Không cần Huyết Linh Nhi áp chế Khí Linh trong thần miếu, chỉ cần quấy rối Khí Linh trong đó thôi, hắn liền sẽ có cơ hội hội khống chế thần miếu. Lý tưởng rất tốt đẹp, hiện thực lại rất tàn khốc. Một giây sau, trong đầu Lục Ly vang lên tiếng truyền âm của Huyết Linh Nhi: - Chủ nhân, không được! Khí Linh trong thần miếu quá hung tàn, ta không chống nổi, ta không rút ra được, sắp bị thôn phệ đến nơi rồi... - Vậy rút lui trước đi! Lục Ly không dám để Huyết Linh Nhi tiếp tục ngừng lại trong đó, nếu bị thôn phệ, vậy sẽ là tổn thất vô cùng lớn, chỉ tính riêng năng lực phá trận của Huyết Linh Nhi đã rất nghịch thiên rồi. Vừa truyền âm, Lục Ly vừa đồng thời cấp tốc lao về phía thần miếu. Nếu lúc Huyết Linh Nhi rời khỏi, Khí Linh thần miếu vừa vặn đuổi theo đi ra, hắn sẽ để cho Huyết Linh Nhi tiến vào trong thân thể mình. Một khi Khí Linh dám đuổi tới trong người hắn, Long hồn sẽ lập tức xuất động. Kết cục lại như Khí Linh trong Thần Sơn năm đó, bị Long hồn trấn áp thu phục. Lục Ly chưa từng hoài nghi sự cường đại của Long hồn, bởi vì Long hồn đến từ gia tộc Lục Linh. Mà gia tộc Lục Linh tuyệt đối phải là thế lực siêu cấp từ Nhị trọng thiên trở lên, hộ thân phù của con em trực hệ thế lực như vậy há lại sẽ yếu? Những năm qua, sự cường đại của Long hồn cũng đã được nghiệm chứng qua vô số lần. Đáng tiếc... Lục Ly vừa tung người bay tới, thần miếu tức thì lùi nhanh ra sau, căn bản không cho Lục Ly cơ hội đến gần. Hưu! Huyết Tiên Đằng bắn ra từ trong miếu, khoái tốc xông vào trong thân thể Lục Ly. Lục Ly quét mắt nhìn qua, phát hiện Huyết Tiên Đằng ảm đạm, rõ ràng đã bị thương nặng, hẳn là bị Khí Linh trong thần miếu thôn phệ không ít năng lượng. - Huyết Linh Nhi! Lục Ly truyền âm hỏi: - Ngươi không sao chứ? Có cần thôn phệ một ít thần tài bổ sung năng lượng không? Ông! Huyết Tiên Đằng trực tiếp tiến vào trong Thiên Tà Châu, nơi đó có một tiểu cung điện chứa không ít thần tài, nó không cần Lục Ly nhắc nhở đã chủ động tiến vào thôn phệ. Phải qua tận một nén hương, Huyết Tiên Đằng mới truyền âm đáp lời: - Bị thôn phệ không ít năng lượng, phỏng chừng phải mất chí ít nửa tháng mới có thể khôi phục. - Có thể khôi phục là được! Lục Ly như trút được gánh nặng, vội dò hỏi: - Ngươi thăm dò được gì trong thần miếu không? Mau nói cho ta. Huyết Linh Nhi truyền âm đáp: - Ta không thăm dò được quá nhiều, bởi vì vừa mới đi vào, lập tức bị Khí Linh trong thần miếu tấn công. Khí Linh ở trong đó như là một đoàn hỏa diễm, ta căn bản không dò xét được rõ xem Khí Linh là gì thì hỏa diễm kia đã cuốn tới, khoái tốc thiêu đốt bản thể ta. Nếu ta đình trệ trong đó thêm một hai giây, sợ là sẽ triệt để tiêu vong. - Một đoàn hỏa diễm? Lục Ly vuốt vuốt cánh mũi, mắt trợn tròn. Khí Linh này quá mạnh, xem ra không có cơ hội nắm xuống thần miếu. Tốc độ hắn theo không kịp, lực công kích không cách nào phá tan, pháp trận lại không nhốt được, giờ Huyết Linh Nhi cũng bó tay, hắn thực sự nghĩ không ra cách nào khác để nắm xuống thần miếu. - Mặc kệ nó! Lục Ly lập tức quyết định, hắn không có nhiều thời gian để lãng phí mà nhất định phải nhanh chóng phá giải huyễn cảnh, đi tìm Thần Sơn. Hắn không phải nhược trí, tự nhiên không việc gì lại đâm đầu tiếp tục chơi đùa với con Khí Linh này. Quyết định xong xuôi, Lục Ly liền không để ý tới thần miếu nữa, hắn thu lại Thần Thi, sau đó bay thẳng về phía trước. Thần miếu tiếp tục đi theo, nhưng Lục Ly không quan tâm, cứ thế không nhanh không chậm phi hành đi tới. Thần miếu một mực đi theo, nhưng Lục Ly không để ý, cứ thế thản nhiên bay tới bay lui, tìm kiếm cơ hội phá trận. Chỉ là bay suốt bốn năm canh giờ, hắn vẫn không phát hiện được gì, trừ một mảnh sương mù trắng xóa ra, hắn không thấy Lăng Thanh Diễn, cũng không thấy bộ hài cốt khi nãy. Lục Ly không khỏi đau đầu, bèn dứt khoát ngừng lại, ngồi xếp bằng nhập định ngay trên mặt đất. Hắn tiến vào Huyền Linh chi cảnh trầm tư suy ngẫm xem rốt cục phải như thế nào mới có thể phá trận. Thần miếu theo ở phía sau, Lục Ly bất động nó cũng bất động, cứ thế lơ lửng giữa không trung. Lục Ly khoanh chân ngồi xếp bằng mãi tận ba canh giờ mà vẫn không ngẫm nghĩ ra được gì. Ông!
Chương 2427 Nhi đồng nhược trí
Thần miếu sau lưng chợt sáng bừng quang mang, bắt đầu chuyển động vòng quanh Lục Ly, Lục Ly cảm giác được nhưng vẫn thờ ơ. Hắn không muốn chơi với Khí Linh trong thần miếu nữa, Khí Linh này chắc là cảm thấy chán, vậy nên mới chủ động đến trêu chọc hắn Hắn đâu có nhàn đến mức đi chơi trò chơi nhược trí như khi nãy với Khí Linh, thế là vẫn không mở mắt, tiếp tục ngồi xếp bằng. Thần miếu bay quanh Lục Ly hai vòng, thấy Lục Ly không có động tĩnh, bèn chủ động bay tới, nhưng khi đến cách Lục Ly chừng một dặm lại cấp tốc rụt ngược trở về. - Hừ! Lục Ly lạnh lùng hừ một tiếng, căn bản không mắc mưu. Khí Linh này muốn đùa khỉ với hắn chắc, hắn đâu có ngu, cứ không để ý, nó cũng đâu thể điều khiển thần miếu đến đụng hắn được? Hưu! Nghĩ cái gì tới cái đó, thần miếu đột nhiên tăng tốc, đồng thời kịch liệt biến lớn, hóa thành phương viên mười trượng, lấy tốc độ còn nhanh hơn cả Lục Ly khi trước lao thẳng đến. Lúc này Lục Ly đột nhiên mở mắt, chẳng qua hắn vẫn không có bất kỳ cử động nào, cứ thế ngồi xếp bằng bất động, nhục thân hắn rất cường đại, hắn không tin tòa thần miếu này có thể đâm chết hắn. Ầm! Một đạo cự lực truyền đến, cả người Lục Ly bị nện bay, chẳng qua lực lượng tuy rất lớn, nhục thân Lục Ly lại cường hoành đến đáng sợ, không bị chút thương tích nào, chỉ khiến hắn hơi có chút tức ngực thôi. Bị nện bay, Lục Ly lại không hề có vẻ gì là tức giận, chỉ lồm cồm bò bậy từ dưới đất, tiếp tục khoanh chân ngồi xếp bằng. Hắn biết, Khí Linh trong tòa thần miếu này quá nhàm chán, thế nên mới muốn tìm người chơi đùa. Lục Ly càng phản ứng nó, nó liền càng vui vẻ, càng hưng phấn, chỉ có hoàn toàn mặc kệ không quản, rất nhanh nó mới sẽ mất đi vui thú, tự mình bay mất. Hưu! Thần miếu lần nữa nện tới, Lục Ly vẫn không tránh né, mặc cho thần miếu va chạm, hắn cũng lười đi tấn công hay là nghĩ cách luyện hóa thần miếu. Huyết Linh Nhi không dám tiến vào trong thần miếu, Long hồn hắn không điều động được, biết làm sao để đi trấn áp Khí Linh thần miếu đây? Lại nói Huyết Linh Nhi bảo Khí Linh thần miếu có thể khống hỏa, nếu tiến vào nhục thể hắn, ai biết hắn có bị hỏa diễm đốt trụi hay không? Bởi thế hắn dứt khoát không để ý, thần miếu lần nữa đụng bay, hắn phủi phủi bụi bặm trên áo quần áo, lồm cồm bò lên, tiếp tục ngồi xếp bằng, mặc kệ không quản. Hưu! Thần miếu đột nhiên bay lên cao không, ở giữa trời, nó không ngừng biến lớn, càng lúc càng lớn, hóa thành phương viên khoảng mười dặm. - Ách? Trong đầu Lục Ly đột nhiên toát ra một ý niệm, chẳng lẽ Yêu tộc kia là bị thần miếu nện chết? Chứ không sao lại cắm mặt xuống đất. Hưu! Thần miếu lấy một tốc độ cực kỳ khủng khiếp nện xuống Lục Ly, từ trên thần miếu, hắc quang lấp lánh, dị thú du tẩu, khí tức cổ phác hạo nhiên tràn ngập, bên trong còn truyền đến một cỗ khí tức dày nặng. Lúc này thần miếu cảm giác không còn là một tòa miếu, mà là một tòa Thần Sơn cự đại. Trong lòng Lục Ly dâng lên dự cảnh, chỉ là không quá mãnh liệt. Hắn nghĩ nghĩ, sau cùng vẫn ngồi im không động, hắn không tin tòa thần miếu này có thể đè chết hắn. Oanh! Thần miếu trùng trùng nghiền ép xuống, Lục Ly cảm thấy như bị một tòa sơn mạch cự đại trấn áp, cả người dán lên mặt đất. Mặt đất theo đó run lên, yết hầu Lục Ly tuôn ra vị ngòn ngọt, một ngụm máu tươi thiếu chút phun ra. Chẳng qua hắn cố nén không phun, trừ nội tạng bị chấn động ra, thân thể ngược lại không chịu thương tổn quá lớn, không đoạn xương cốt nào đứt gãy cả. Hưu! Thần miếu bay lên, lơ lửng cách đỉnh đầu Lục Ly chừng trăm mét, sau đó cấp tốc thu nhỏ. Lục Ly bò dậy, sắc mặt hờ hững ngồi xếp bằng, tiếp tục mặc kệ thần miếu. Ông! Thần miếu đột nhiên rung động, một đạo không gian ba động khuếch tán xuống, Lục Ly cảm ứng một phen, khẽ nhíu mày, hắn thực sự không hiểu thần miếu làm vậy nhằm mục đích gì? Thứ này đang muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn ư? - Không đúng, hình như đây một loại phương thức truyền tin đặc thù. Lục Ly hồi thần lại, hắn trầm ngâm một lát. Thiên Tà Châu lóe lên quang mang, Huyết Tiên Đằng chui ra, cảm ứng ba động một phen, rất nhanh liền truyền âm nói cho Lục Ly: - Chủ nhân, Khí Linh kia truyền lời, nói chỉ cần ngươi chơi đùa với nó, nó sẽ nói cho ngươi biết làm sao để đi ra huyễn cảnh này. - Ách? Ba đạo gân xanh lộ rõ trên trán Lục Ly, Khí Linh trong thần miếu này điên rồi, cứ như là đứa trẻ thiểu năng vậy. Chẳng qua, Khí Linh đã truyền lời, vậy chẳng phải bằng với đã có cơ hội dụ lừa nó? Lục Ly phát hiện đây là cơ hội. Một Khí Linh ngây người mấy chục vạn năm, thậm chí là càng lâu hơn trong Cổ Ma tử địa. Trong năm tháng dài dằng dặc đó, nó là tồn tại bất tử, nếu không có linh trí thì còn đỡ. Đằng này, có linh trí lại bị nhốt trong thần miếu, đối với nó mà nói thì đây chính là dày vò, bởi thế nó mới chơi trò thiểu năng với mình lâu đến vậy. Lục Ly không lập tức để Huyết Linh Nhi truyền tin trở về, mà đứng im trầm ngâm, mãi tận hai nén hương sau, Lục Ly mới truyền âm nói cho Huyết Linh Nhi: - Ngươi bảo với nó, chơi cũng được, nhưng không chỉ giúp ta phá giải huyễn cảnh, còn phải giúp ta đi tìm hai tòa Thần Sơn còn lại! Lục Ly không mạo muội nói ra mục đích chính, làm vậy sẽ chỉ hù sợ Khí Linh. Khí Linh kia một mực ở lại trong đây, chưa từng đi ra, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ chủ nhân thần miếu trước kia đã hạ tử lệnh cho nó, chế định ra một ít quy tắc, bằng không thần miếu sớm đã bay loạn tứ xứ, thậm chí là thoát ra Cổ Ma tử địa. Một Khí Linh có linh trí, không khả năng một mực ở lại cái nơi chán chết thế này. Ông! Huyết Linh Nhi khẽ rung, chấn cho không gian truyền đi từng hồi ba động yếu ớt ba, đây là phương thức truyền tin đặc thù của Mị Linh, cũng may có Huyết Linh Nhi ở đây, nếu không Lục Ly không cách nào giao lưu được với Khí Linh trong thần miếu. Khí Linh đáp lại rất nhanh, nó trực tiếp cự tuyệt đề nghị của Lục Ly, Huyết Linh Nhi truyền âm nói: - Khí Linh nói không được, nó chỉ có thể hỗ trợ phá giải huyễn cảnh, chuyện còn lại thì miễn bàn.
Chương 2428 Sái trá (Giở trò bịp bợm)
- Ha ha! Bị cự tuyệt song Lục Ly không hề ảo não, hắn nói cho Huyết Linh Nhi: - Ngươi hỏi xem nó có muốn thôn phệ thần tài không? Thần tài có thể khiến nó mạnh lên. Ta không thiếu thần tài. Nếu nó nguyện ý dẫn chúng ta đi tìm Thần Sơn, ta có thể cho nó rất nhiều thần tài. Huyết Linh Nhi có thể thôn phệ thần tài để tiến hóa, theo lẽ thường mà nói Khí Linh cũng có thể thôn phệ thần tài. Mặc dù không biết tiến hóa được hay không, nhưng Khí Linh thường niên bị phong ấn trong thần miếu, khẳng định nhàm chán vô cùng, thôn phệ chút thần tài có lẽ sẽ khiến nó càng thêm vui vẻ. Huyết Linh Nhi đưa tin, rất nhanh Khí Linh liền đáp lại, chẳng qua câu trả lời lại khiến Lục Ly câm nín. Khí Linh lần nữa cự tuyệt, xem ra nó rất để ý quy tắc trong Cổ Ma tử địa, không dám làm gì vi phạm. Lục Ly vẫn không gấp, để Huyết Linh Nhi hỏi dò xem nó cần gì mới có thể giúp hắn đi tìm Thần Sơn. Chỉ cần yêu cầu hợp lý, hắn đều sẽ tận lực thỏa mãn, nếu không liền không chơi. Lần này Khí Linh trầm mặc, qua mãi ba nén hương sau mới truyền tin tới, chỉ là nội dung truyền tin lại khiến Lục Ly lần nữa câm nín. Nó nói chỉ cần Lục Ly có thể trong vòng ba ngày nghĩ ra cách đụng chạm được thần miếu, vô luận Lục Ly làm bằng cách nào, nó đều sẽ đáp ứng mang Lục Ly đi tìm Thần Sơn. Nói cho cùng, Khí Linh này vẫn muốn Lục Ly chơi trò thiểu năng kia. - Được thôi! Lục Ly để Huyết Linh Nhi truyền tin đi qua, nói đáp ứng yêu cầu của nó. Truyền tin xong, Khí Linh tức thì khoan khoái, lập tức điều khiển thần miếu bay loạn khắp trời, quay vòng quanh Lục Ly, thỉnh thoảng còn vạch ra đủ loại đường cong kỳ dị, Lục Ly nhìn mà trên trán không nhịn được gồ lên gân xanh. Hưu! Lục Ly tung người bay vụt lên, lấy tốc độ cực đại truy tung thần miếu, đáng tiếc tốc độ thần miếu quá nhanh, Lục Ly căn bản không đuổi kịp. Xông trái, rẽ phải, nhảy lên, vút đập, nghịch chuyển, vòng quanh... Hành tung Lục Ly phiêu hốt bất định, không ngừng đuổi theo thần miếu. Chỉ là thần miếu phản ứng quá nhanh, tốc độ vượt trội hắn nhiều, nếu cứ tiếp tục thế này, đừng nói ba ngày, dù có cho Lục Ly ba trăm năm đều không áp sát được gần thần miếu. Lục Ly vẫn không dừng lại mà tiếp tục truy đuổi thần miếu, hơn nữa còn giở ra đủ trò để đuổi. Kỳ thật trong lòng hắn rất rõ ràng, thế này đừng hòng chạm được, nhưng hắn vẫn không ngừng. Bởi vì, lúc này hắn chỉ đang bồi Khí Linh chơi đùa thôi. Không bồi cùng “đứa con nít thiểu năng” này, không để nó chơi sướng khoái thì làm sao rút ngắn quan hệ được? Chỉ có để nó vui vẻ, chuyện sau đó mới dễ làm, mới càng dễ lừa. Nửa ngày, một ngày! Lục Ly còn thử bố trí mấy đại trận, hắn biết những đại trận này không nhốt được thần miếu, hắn chỉ muốn để Khí Linh trong thần miếu cảm thấy chơi vui, kích thích mà thôi. Hắn còn dùng cả phân thân, biến ra mấy trăm Lục Ly, từ bốn phương tám hướng đuổi theo thần miếu, chẳng qua Khí Linh có thể nhẹ nhàng đoán được đâu là chân thân Lục Ly, căn bản không hề bị ảnh hưởng. Hai ngày rưỡi! Hai ngày rưỡi qua, Lục Ly một bên bồi cùng Khí Linh chơi đùa, một bên nghĩ cách trong đầu, hắn đã có chút ý tưởng. Đúng lúc này, hắn đột nhiên ủ rũ cúi đầu xuống, ngồi xếp bằng trên mặt đất không đuổi nữa. Hưu! Rất nhanh thần miếu bay vụt tới, rung động, phát ra một đạo gợn sóng, Huyết Linh Nhi truyền âm nói: - Chủ nhân, Khí Linh hỏi sao ngươi không đuổi? - Không chơi nữa, chán rồi! Lục Ly phất tay truyền âm nói: - Ngươi nói cho nó biết, ta không bồi nó chơi nữa, tốc độ ta quá chậm, căn bản đuổi không kịp. Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lúc. Nói xong Lục Ly ngã đầu liền ngủ, Khí Linh trên không trung không ngừng truyền tin, ý tứ muốn Lục Ly tiếp tục chơi cùng, Lục Ly lại không quan tâm. Truyền tin mấy lần, Huyết Linh Nhi làm theo Lục Ly phân phó, một mực không có phản ứng, Khí Linh kia tựa hồ khá là tức giận, nó điều khiển thần miếu hung hăng đánh tới Lục Ly. - Ha ha ha! Đúng lúc này, Lục Ly đột nhiên mở mắt, tung người bay vụt lên, vung chưởng vỗ trúng thần miếu, cười to nói: - Ta đụng được thần miếu, ta thắng. Lục Ly để Huyết Linh Nhi truyền tin, Khí Linh điều khiển thần miếu bay lên giữa trời, rất nhanh liền truyền tin đi xuống, nói đây là nó chủ động khống chế thần miếu bay xuống, không tính là Lục Ly thắng, còn nói Lục Ly giở trò bịp bợm. - Lúc trước chúng ta ước định trong ba ngày đụng chạm thần miếu, mặc kệ ta dùng cách gì, giờ còn chưa tới ba ngày, ta đã chạm được thần miếu. Bởi thế ta thắng ván cược này. Huyết Linh Nhi, ngươi nói cho nó biết, nếu nó làm trái ước định, ta liền khinh thường nó, coi nó là Mị Linh cấp thấp! - Khinh thường? Thế có hữu dụng không? Huyết Linh Nhi kinh nghi truyền âm hỏi lại, Lục Ly khoát tay bảo nó cứ truyền tin. Khí Linh trên không trung tức thì nổi giận, không ngừng bay tới bay lui. Lục Ly thấy kế sách hữu hiệu, vội vàng truyền âm cho Huyết Linh Nhi: - Ngươi nói cho nó biết, nếu không thủ ước thì cút đi, ta không muốn tiếp tục gặp loại Mị Linh cấp thấp như nó! Huyết Linh Nhi truyền tin, thần miếu rung động, bay hai vòng quanh Lục Ly, sau đó phá không mà đi, tan biến ở phương xa. - Đi thật? Lục Ly chớp chớp mắt, đợi một nén hương, thấy thần miếu còn chưa trở lại, hắn không khỏi tròn mắt. Không lẽ Mị Linh này vô nguyên tắc đến thế? Lại đợi ba nén hương, thần miếu vẫn chưa trở lại, lần này đến lượt Lục Ly phát hoảng. Hắn đảo quanh vòng, chờ tiếp nửa canh giờ, hắn đứng ngồi không yên, vội bay đi tìm kiếm thần miếu. Bay chừng trăm dặm, đằng sau vang lên tiếng xé gió, thần miếu bất ngờ đuổi theo từ phía sau, lượn vòng trên đỉnh đầu hắn, sau đó truyền tới một tin tức. Huyết Linh Nhi truyền âm nói: - Chủ nhân, Khí Linh nói ngươi lừa nó một lần, nó cũng lừa ngươi một lần. Nó nói nó không phải Mị Linh cấp thấp, nó đáp ứng giúp ngươi phá giải huyễn cảnh, dẫn ngươi đi tìm Thần Sơn. … Lục Ly tròn mắt, trong lòng lại như trút được gánh nặng. Phá giải huyễn cảnh, tìm được hai tòa Thần Sơn, mục đích chuyến này của hắn xem như đã thành.
Chương 2429 Thiên Không Chi Kính
Còn về có thể lừa gạt “đứa con nít thiểu năng” trong thần miếu hay không, vậy phải xem tạo hóa, Khí Linh này rất xem trọng quy củ, muốn gạt nó theo mình, độ khó xem ra rất lớn. Chẳng qua nếu là “con nít thiểu năng”, vậy không phải là không có hi vọng. Không chừng khống chế được Khí Linh này, toàn bộ Cổ Ma tử địa đều sẽ nằm trong tay hắn. Gần đây Lăng Thanh Diễn rất lo âu, bôn tẩu nhiều ngày trong huyễn cảnh, lại không chỉ không tìm được bất kỳ manh mối phá trận nào, mà còn cảm thấy mình một mực đang đi vòng quanh. Tuy nàng đã làm một ít bố trí, kiểm chứng xem có phải mình đang đi vòng quanh không, mấy ngày qua mặc dù không hề cảm ứng được những bố trí kia, nhưng nàng vẫn cảm thấy đang một mực xoay vòng quanh một chỗ. Thậm chí, nàng có cảm giác, thực ra thân thể đang đứng im tại chỗ không nhúc nhích, chỉ linh hồn là cảm thấy đang hành tẩu. Nói cách khác huyễn cảnh trực tiếp ảnh hưởng tới linh hồn nàng, khiến nàng hình thành ảo giác. Đấy còn chưa tính là gì, then chốt nhất là đột nhiên tách ra với Lục Ly, điểm này khiến nàng vô cùng sốt ruột. Ngày đó nàng rõ ràng đang đi theo Lục Ly, nhưng bỗng đột nhiên Lục Ly biến mất ngay trước mắt. Mấy ngày qua nàng một mực tìm kiếm, lại không thu được bất kỳ manh mối nào. Vậy nên trong lòng nàng đang hoài nghi, liệu có phải Lục Ly bị cấm chế cường đại truyền tống? Hoặc là bị người thủ hộ Cổ Ma tử địa bắt đi? Hoặc có thể đã xảy ra chuyện nào đó? Bất kỳ nữ nhân nào, vô luận ngoài mặt kiên cường đến đâu, trong lòng cũng sẽ có lúc yếu đuối. Quan tâm sẽ loạn, nàng lo lắng Lục Ly xảy ra chuyện, bởi thế mấy ngày nay nghĩ ngợi lung tung, tâm lực càng thêm mệt mỏi. Ông! Ngay hôm nay, mặt đất đột nhiên khẽ chấn động, lúc Lăng Thanh Diễn tưởng là xuất hiện ảo giác, sương trắng bốn phía bất ngờ dần dần tán đi, cảnh tượng xung quanh theo đó bắt đầu đại biến. - Ách? Lăng Thanh Diễn phát hiện thần niệm đã không còn bị hạn chế, vội vàng thăm dò bốn phía, chẳng mấy chốc nàng thấy được thứ mình bố trí cách đó không xa, còn phát hiện cả cấm chế Lục Ly bố trí khi trước. - Hài cốt? Rất nhanh nàng lại thấy được một bộ hài cốt cực lớn, chính là bộ hài cốt Lục Ly gặp phải trước đó, nó cách nàng chỉ chừng mấy trăm dặm. - Huyễn cảnh nơi này quá lợi hại! Lăng Thanh Diễn ngấm ngầm cảm khái, huyễn cảnh nơi này có thể ảnh hưởng đến linh hồn võ giả. Nói cách khác, huyễn cảnh có thể trực tiếp hình thành huyễn tượng trong linh hồn, những thứ ngươi nhìn thấy được, cảm giác được, không chừng đều là giả tượng… - Sao huyễn trận lại bị phá? Là Lục Ly phá trận? Lăng Thanh Diễn hơi có chút hớn hở và mong đợi, đúng lúc này nơi xa truyền đến tiếng xé gió, tiếp đó một tòa thần miếu cấp tốc bay tới, chớp mắt liền xuất hiện ở trước mặt nàng. Hưu! Phía sau thần miếu, một bóng người bay vút đến, Lăng Thanh Diễn thấy được người kia, thân thể khẽ run lên. Chẳng qua nàng không dám loạn động, sợ thứ nhìn thấy lúc này cũng là giả tượng. - Yến Vương điện hạ của ta, ngươi sao thế? Lục Ly bay vụt đến, đứng ở trước mặt Lăng Thanh Diễn, kẻ sau lại có chút ngập ngừng, đưa tay sờ soạng lên mặt Lục Ly. Đợi sờ đến mặt Lục Ly, xác định là thật, nàng mới đại hỉ nhào vào trong ngực hắn. - Hắc hắc! Lục Ly ôm Lăng Thanh Diễn vào trong ngực, trấn an một lúc sau đó mới nói: - Đi, đi, trước đi tìm Thần Sơn, thời gian cấp bách, trên đường ta lại giải thích với ngươi sau. Tiếp đó Lục Ly truyền âm cho Huyết Linh Nhi: - Để thần miếu mang bọn ta đi tìm Thần Sơn! Thần miếu phá không đi ở phía trước, Lăng Thanh Diễn một bên cùng theo Lục Ly, một bên bắt lấy tay hắn dò hỏi: - Lục Ly, sao ngươi phá được ảo cảnh? Tòa thần miếu này là thế nào? - Ta không phá trận, là tòa thần miếu này phá trận! Lục Ly cười hắc hắc, nhìn thần miếu một cái rồi nói: - Trong thần miếu có Khí Linh, nó như một đứa trẻ thiểu năng, ta đánh cược với nó, thắng rồi nó sẽ giúp ta phá trận, mang ta đi tìm Thần Sơn. - Hả? Nét mặt Lăng Thanh Diễn hiện đầy vẻ kinh ngạc, cảm giác như là đang nghe chuyện cười, nếu không phải Lục Ly thần sắc nghiêm túc, Lăng Thanh Diễn còn tưởng hắn đang đùa mình. Lục Ly kiên nhẫn giải thích một phen với Lăng Thanh Diễn, sau cùng Lăng Thanh Diễn vẫn nửa tin nửa ngờ, thấy thần miếu một mực đi trước dẫn đường mới miễn cưỡng tin tưởng. Lăng Thanh Diễn ngước mắt nhìn về phía thần miếu, ánh mắt lấp lánh tinh mang nói: - Lục Ly, tòa thần miếu này hẳn là một kiện chí bảo, theo như ghi chép của Yến Vương Phủ chúng ta, tòa thần miếu này tồn tại trăm vạn năm, rất nhiều người từng muốn nắm xuống, nhưng sau cùng đều không thành công. Vô số tiền bối cùng đưa ra kết luận, rất có thể tòa thần miếu này chính là một kiện Hồng Linh Thiên Bảo, có thể là chí bảo Yêu Đế kiến tạo Cổ Ma tử địa mang về từ Nhị trọng thiên! - Ta cũng biết đó là chí bảo! Lục Ly nhún vai, đành chịu nói: - Chẳng qua vừa nãy ta cũng đã nói với ngươi rồi, Khí Linh này là một đứa trẻ thiểu năng, rất cứng nhắc, không dễ lừa. Không nắm xuống Khí Linh, muốn dựa vào thủ đoạn khác để nắm xuống thần miếu gần như là điều không thể, quay đầu để ta thử lại lần nữa xem sao. Hai người cùng theo thần miếu tiến tới, khiến hai người kinh ngạc chính là, mới đi về phía trước ngàn dặm, hai người đã bất ngờ đi ra khỏi khu vực sương trắng bao phủ, phía trước xuất hiện một hồ bạc. Nói cách khác, huyễn cảnh vừa rồi thực ra không lớn, trước kia hai người một mực vòng quanh ở trong đó. Lục Ly và Lăng Thanh Diễn nhìn nhau một cái, trong lòng đều không khỏi ngấm ngầm kinh hãi. - Hồ này đẹp thật! Rất nhanh, Lăng Thanh Diễn liền bị hồ bạc trước mặt hấp dẫn, hồ nước trong veo, nhìn như một chiếc gương khổng lồ, phản chiếu toàn bộ cảnh sắc xung quanh. - Thiên Không Chi Kính! Ngay cả Lục Ly cũng nhịn không được cảm khái, hồ này quá trong quá đẹp. Lúc này, tòa thần miếu kia chợt khẽ lay động, truyền tới một đạo ý niệm, Huyết Linh Nhi cảm ứng một phen, sau đó truyền âm nói cho Lục Ly: - Thần miếu nói hồ này có một ít đạo vận tự nhiên, chẳng qua nếu trong vòng một canh giờ mà không cảm ngộ được, vậy thì vĩnh viễn sẽ không cảm ngộ được.
Chương 2430 Gặp lại Thần Sơn
- Hả? Lục Ly nhíu mày, vội vàng nói với Lăng Thanh Diễn: - Thanh Diễn, nhanh cảm ứng thử xem, trong hồ này có đạo vận, chúng ta chỉ có một canh giờ, thời cơ không thể mất! Dứt lời, Lục Ly mặc kệ Lăng Thanh Diễn, tập trung tinh thần đi quan sát hồ này. Lăng Thanh Diễn tuy không biết tại sao Lục Ly biết được, nhưng đối với hắn nàng trước nay luôn tin tưởng vững chắc không nghi ngờ, lập tức cũng quét quanh bốn phía, tìm kiếm thiên vận đạo ngấn trong hồ. Lúc này thần miếu đã ngừng di động, lơ lửng ở gần đó, nó tồn tại trăm vạn năm trong Cổ Ma tử địa, nhưng khu vực hạch tâm này không phải là nơi thường xuyên có người đi vào. Bởi thế Lục Ly và Lăng Thanh Diễn đi đến, khiến nó không đến mức nhàm chán như trước. Lục Ly nhìn quanh mặt hồ, lại quan sát ven hồ, rồi nhìn đáy hồ một phen, thần niệm đảo qua mấy lượt, nhưng mãi vẫn không phát hiện có thứ nào khiến linh hồn hắn nảy sinh xung động. Dưới tình huống bình thường nếu có thiên vận đạo ngấn, nhìn vài lần liền sẽ có xung động, nhưng hắn quét tới quét lui trong hồ, lại không nơi nào khiến hắn xung động cả. - A... Lăng Thanh Diễn ở bên cạnh đột nhiên phát ra một tiếng kinh hô, trên gương mặt xinh đẹp chớp qua một tia hưng phấn. Mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm một nơi dưới đáy hồ, vẻ mặt càng lúc càng kích động, sau đó trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất bắt đầu tham ngộ. - Không sai! Lục Ly khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra ý cười, không ngờ Lăng Thanh Diễn lại đã bắt giữ được thiên vận, nhìn biểu tình nàng hưng phấn như thế, chắc là đã có đột phá rất lớn. Lục Ly cũng theo Lăng Thanh Diễn nhìn về hướng vừa rồi, nhưng nhìn nửa canh giờ vẫn chẳng cảm ứng được gì. Hắn không ảo não, cảm ngộ thiên vận phải xem vận khí và cơ duyên, nếu không có vận đạo, cưỡng cầu cũng vô dụng. Một canh giờ sau, Lục Ly dứt khoát từ bỏ, hắn không tận lực đi cảm ứng tình hình bốn phía nữa mà trầm tĩnh lại, đi lãnh hội vẻ mỹ lệ và tinh khiết của hồ này. - Hệt như một chiếc gương, nếu có người bay đến trên hồ, chắc sẽ xuất hiện đảo ảnh rõ ràng! Lục Ly có chút cảm khái, hắn không mạo muội bay lên trên hồ, hồ này quá an tĩnh quá mỹ lệ, khiến người không nỡ đi đánh vỡ vẻ yên tĩnh đó. - Tĩnh! Lúc này trong lòng Lục Ly đột nhiên tĩnh lặng dị thường, cảm giác toàn bộ thế giới đều như chợt an tĩnh. Hắn bất tri bất giác nhắm mắt lại, cứ thế trực tiếp tiến vào trạng thái Huyền Linh chi cảnh. - Ồ... Rất nhanh Lục Ly liền hồi thần, sau đó trong lòng đại hỉ, hắn ẩn ẩn bắt giữ được thứ gì. Nếu có thể bắt lấy được thứ này, có lẽ trạng thái Huyền Linh chi cảnh của hắn có thể tiến hóa thêm lần nữa. Trước đó Lục Ly từng cảm ngộ được một loại trạng thái kỳ diệu, gọi là cảnh giới Không Linh, đến sau tiến hóa, biến thành Huyền Linh chi cảnh. Hiện tại Lục Ly bị phiến hồ bạc tĩnh lặng này xúc động, hắn mặc kệ giới hạn thời gian chỉ một canh giờ, lập tức ngồi xếp bằng, tiến vào trạng thái Huyền Linh chi cảnh, đi nắm giữ tia xung động vừa rồi. Đừng thấy Huyền Linh chi cảnh chỉ là một loại trạng thái phụ trợ tu luyện, thực ra nó có trợ giúp rất lớn đối với Lục Ly. Ở trong loại trạng thái này, tốc độ cảm ngộ pháp tắc chân ý hơn gấp mấy lần bình thường, nhiều khi một số vấn đều phức tạp có thể được nghĩ thông suốt chỉ trong thoáng chốc. Một người ở trong hoàn cảnh tuyệt đối an tĩnh với trong hoàn cảnh ồn ào, tốc độ lĩnh hội tuyệt đối chênh lệch như trời với đất. Nếu trạng thái Huyền Linh chi cảnh còn có thể lần nữa tiến hóa, sau này tốc độ lĩnh hội pháp tắc chân ý của Lục Ly khẳng định còn sẽ tăng lên. Thời gian tu luyện luôn trôi rất nhanh, Lục Ly và Lăng Thanh Diễn đều quên cả thời gian, thẳng đến một ngày sau thần miếu rung động mới kinh tỉnh hai người. Lục Ly và Lăng Thanh Diễn nhìn thần miếu một cái, sau đó lại quay sang nhìn nhau, thần sắc cả hai đều lộ vẻ tiếc nuối. Nếu để cho hai người tiếp tục tham ngộ, bọn họ tuyệt đối sẽ có thu hoạch cực lớn, đáng tiếc đều bị thần miếu cắt đứt. Chẳng qua lần này hai người đều đã ẩn ẩn nhập môn, đến sau chỉ cần tiêu tốn thời gian tiếp tục tham ngộ, nhất định cũng sẽ có thu hoạch. Tiếng truyền âm của Huyết Linh Nhi vang lên: - Chủ nhân, Khí Linh bảo chúng ta lập tức rời đi, nếu không Hoang thú trong hồ sẽ đi ra, trong hồ này có hai mươi con Hoang thú cấp Vương. - Hả?! Nét mặt Lục Ly khẽ biến, hắn không quá e sợ Hoang thú cấp Vương, nhưng nếu đồng thời xuất hiện hai mươi con, vậy thì phiền phức to. Quan trọng hơn, nơi này là khu vực hạch tâm Cổ Ma tử địa, một khi khai chiến, xúc động cấm chế bên trong thì dễ xảy ra chuyện lớn lắm. - Đi! Lục Ly không định khai chiến với Hoang thú cấp Vương, lập tức cùng Lăng Thanh Diễn đi theo thần miếu lần theo lao về nơi xa. Phía tây cách vạn dặm có một ngọn núi cao, thần miếu bay lên núi, trên núi lần nữa rung động, truyền tới một tin tức, dặn Lục Ly và Lăng Thanh Diễn tuyệt đối không được bay qua mà nhất định phải leo lên rồi vượt qua, bằng không sẽ xúc động cấm chế, dẫn động Hoang thú dưới đáy hồ đi ra. - Được rồi! Lục Ly dặn dò Lăng Thanh Diễn một tiếng, hai người đi bộ lên núi, lấy chiến lực hai người, vượt qua ngọn núi này không phải là điều gì khó khăn. Sau khi vượt qua núi cao, mắt Lục Ly lập tức sáng rực lên. Trước mặt xuất hiện sương trắng nồng đậm, trong sương trắng hai ngọn núi như ẩn như hiện, không phải hai tòa Thần Sơn còn lại thì là gì? Thần miếu truyền tin, xác nhận hai tòa Thần Sơn này chính là thứ Lục Ly muốn tìm. Chẳng qua nó còn truyền tới thêm một tin tức, nói phụ cận Thần Sơn có cấm chế cường đại, muốn tới gần Thần Sơn, nhất định phải dựa vào Lục Ly tự thân tìm tòi phá trận, nó không thể giúp được bất cứ chuyện gì. Trong lòng Lục Ly khẽ động, để Huyết Linh Nhi truyền lời đi qua, nói chỉ cần Khí Linh giúp hắn tới gần Thần Sơn, hắn có thể đáp ứng một yêu cầu của Khí Linh. Lần này Khí Linh cự tuyệt vô cùng dứt khoát, nó nói giúp Lục Ly nhiều vậy rồi, đã tính là vi phạm quy tắc, giờ tuyệt đối không thể giúp thêm. - Hắc hắc!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất