Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 2631 Không hài lòng thì phải chết
Xoẹt! Chờ khi Trương Thiên Hạo khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, ánh đao của Lục Ly lần nữa bay đến, linh hồn Trương Thiên Hạo lại bị đóng băng. Hắn âm thầm kêu khổ, tiếp tục như vậy thì hắn sẽ bị tươi sống đánh chết, nhất định phải nghĩ biện pháp. Sau khi Trương Thiên Hạo tỉnh táo lại, lập tức rống to: - Địa Ngục Sát Thần dừng tay! Nhưng Lục Ly sớm công kích, Trương Thiên Hạo bị đánh ra ngoài mấy chục dặm, linh hồn lại lần nữa bị đóng băng. - Dừng lại, ta có lời muốn nói! Sau khi lần nữa tỉnh táo, Trương Thiên Hạo tiếp tục quát, theo sau thân thể lại bị nổ bay, linh hồn lại lần nữa bị đóng băng. Nhưng đợi khi hắn lại lần nữa thanh tỉnh, hắn phát hiện Lục Ly không có công kích, lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn trăm dặm. - Địa Ngục Sát Thần, chúng ta có thể nói chuyện! Cơ hội hiếm có, Trương Thiên Hạo rối rít nói: - Ngươi muốn truy sát ta là bởi vì có thù? Hay vì chuyện gì? - Không thù. Lục Ly lạnh lùng đáp lại: - Đơn thuần xem các ngươi khó chịu, có di ngôn gì mau nói! - Chúng ta có làm chuyện thương thiên hại lý gì đâu? Trương Thiên Hạo rất là buồn bực, hắn nhớ lại đám nữ nhân bị cướp bóc, lập tức đổi giọng: - Những nữ nhân kia không phải bình dân, là nữ quyến của thế lực đối địch, ta vốn không đồng ý bọn họ cướp bóc. Nhưng ngươi cũng biết chúng ta là giặc cỏ, mỗi ngày trải qua gió tanh mưa máu, không cho các huynh đệ trút ra thì bọn họ đều sẽ nổi điên... Lục Ly lạnh như băng, ánh mắt không thay đổi, mang theo mặt nạ lệ quỷ khiến hắn thoạt trông thật sự giống như một vị sát thần. Lục Ly im lặng giây lát rồi hỏi: - Ngươi chỉ muốn nói những lời này? Nếu như nói xong rồi thì ta ra tay. - Đừng! Trương Thiên Hạo lau máu bên khóe môi, một gối ở giữa không trung quỳ xuống nói: - Đại nhân, chỉ cần người không giết ta, người khiến ta làm cái gì đều được, đại nhân hãy tha cho ta một con đường sống đi. Đại chiến bên này kinh động nhiều thám báo ở bốn phía. Hải đảo lân cận đều là thế lực nhỏ và trung đẳng, có mấy trăm thám báo từ dưới nước lặn tới đây. Bọn họ không dám đến quá gần, không nghe rõ Lục Ly và Trương Thiên Hạo nói chuyện. Trương Thiên Hạo ở giữa không trung quỳ xuống, mọi người từ xa thấy rõ ràng. Đám người thầm giật mình, Địa Ngục Sát Thần này rốt cuộc từ đâu chui ra mà dữ dội quá, đè ép Trương Thiên Hạo chỉ có thể quỳ xuống cầu xin tha thứ. Dưới gối nam nhi có hoàng kim! Trương Thiên Hạo dù gì là trùm cướp nổi tiếng nam bộ, vậy mà quỳ trước người khác? Việc này chứng minh cái gì? Chứng minh Trương Thiên Hạo hoàn toàn không đánh lại Địa Ngục Sát Thần, vì sống sót bất đắc dĩ quỳ xuống cầu xin tha thứ. - Không cốt khí! Lục Ly hờ hững nói một câu, suy nghĩ một hồi rồi bảo: - Ngươi lấy báu vật cùng Thần Nguyên Kim mua mạng của ngươi đi, nếu ta có thể vừa lòng thì sẽ chừa lại mạng chó của ngươi. Lục Ly không quên mục đích của chuyến đi này, cướp Thần Nguyên Kim và báu vật trước rồi tính. Trương Thiên Hạo ở bên dưới nghe vậy thì kích động, chỉ cần còn mạng thì giữ mớ Thần Nguyên Kim, báu vật làm gì? Bị giết rồi thì chúng nó vẫn thuộc về Lục Ly. - Không đúng... Trương Thiên Hạo rất nhanh phát hiện không đúng, Lục Ly nói khiến hắn vừa lòng? Nếu không hài lòng, dù Trương Thiên Hạo giao ra Thần Nguyên Kim và báu vật, e rằng cũng không sống được. Mắt Trương Thiên Hạo lấp lóe mấy lần, lấy một cái bao ra khỏi không gian giới chỉ, ném qua: - Đại nhân, đây là tất cả của cải mà ta tích lũy mấy năm nay, đều là ở bên trong, giao hết cho người. Cái bọc này là một Thần Khí không gian, Lục Ly nhận lấy quét qua, khóe miệng lạnh lùng cong lên: - Ngươi nghĩ ta ngu sao? Ngươi đường đường một thủ lĩnh của quân đoàn giặc cỏ mà trên người chỉ có mười lăm vạn Thần Nguyên Kim? Ngươi muốn chết thì ta chiều! - Đại nhân nghe ta giải thích! Trương Thiên Hạo nhìn thấy Lục Ly muốn trở mặt, vội vàng chắp tay nói - Đại nhân, cuộc chiến tranh đoạt thiên đảo lần này, chúng ta định làm mấy vố lớn, cho nên dùng rất nhiều Thần Nguyên Kim đi mua chiến giáp, binh khí, tiêu phí mấy chục vạn Thần Nguyên Kim, đều mua binh khí cho thuộc hạ. Đại nhân cũng thấy rồi, binh khí của đa số thuộc hạ của ta đều là binh khí thần văn, tăng phúc sức chiến đấu cho bọn họ, như vậy mới có thể dễ cướp bóc hơn. Thần niệm của Lục Ly quét qua không gian giới chỉ của chính mình, đám người Thất Diệu quân đoàn bị hắn giết, thu hết binh khí. Lục Ly quét mắt, phát hiện rất nhiều chiến giáp, binh khí đúng là có thần văn. - Hừ! Lục Ly nặng nề hừ mũi: - Ta không nghe bất cứ giải thích, ta vừa rồi nói ngươi muốn sống thì phải lấy ra báu vật hoặc là Thần Nguyên Kim mua. Ta không hài lòng, ngươi phải chết! Lục Ly cực kỳ bá đạo, Trương Thiên Hạo không có biện pháp, đành lấy một cuốn bí tịch ố vàng ra khỏi không gian giới chỉ, và một cây trường cung, hắn ném qua: - Đại nhân, đây là một loại bí thuật thái cổ, giá trị liên thành. Cung thần này là áo nghĩa, mặt trên bố trí ba mươi sáu thần văn, giá trị mấy chục vạn Thần Nguyên Kim, nếu những thứ này đều không cách nào mua mệnh của ta, thì đành chịu. Lục Ly nhận lấy sách cổ, lật sơ, phát hiện bên trong đều là khoa đẩu văn, một chữ đều không biết. Nhưng sách cổ hẳn là có chút năm tháng, mùi cổ xưa không thể giả tạo được, Lục Ly có thể trông thấy trên sách cổ còn vết thần văn mờ. Nếu không phải có thần văn, chắc sách cổ đã sớm rã ra. Mặc kệ là cái gì, thu vào rồi tính. Lục Ly nhìn qua cung thần, cây cung nhìn liền biết là đồ tốt, rõ ràng là Hồng Linh Thiên Bảo, phi thường tinh mỹ, tử khí vòng quanh cây cung, thần văn dày đặc, là báu vật tuyệt thế. - Hết rồi? Lục Ly liếc qua Trương Thiên Hạo.
Chương 2632 Dị bảo
Trương Thiên Hạo mếu máo, chiếc nhẫn ánh sáng lấp lánh, hàng đống thần tài, binh khí, chiến giáp, thần thuật các loại chất đống lơ lửng trong không trung. Trương Thiên Hạo nói: - Đại nhân, báu vật của ta đều ở đây, người vừa ý cái gì cứ lấy đi. Xoẹt xoẹt xoẹt! Lục Ly thả ra bàn tay hư không tóm trọn đống thần tài, báu vật, không thèm nhìn đã thu về. Lục Ly liếc qua Trương Thiên Hạo, nói: - Cởi bỏ liên kết tinh thần với không gian giới rồi ném qua đây, để lại chiến giáp cho ngươi. - Đại nhân, người... Trương Thiên Hạo chỉ muốn chết cho rồi, Lục Ly là nhạn bay qua cũng nhổ lông, trừ chiến giáp hắn đang mặc ra, Lục Ly không định chừa lại thứ gì cho hắn. Chiến đao trong tay Lục Ly sáng lên, lạnh như băng nói: - Ngươi nói nhảm cái gì? Giết chết ngươi thì tất cả báu vật của ngươi cũng sẽ thuộc về ta. Có cho không? Nói một câu! Oong! Trương Thiên Hạo lập tức giải trừ liên kết tinh thần, nhịn đau ném cho Lục Ly. Lục Ly nhìn lướt qua, phát hiện bên trong còn có một ít báu vật, thần thuật, thần tài hàng đầu, quả nhiên Trương Thiên Hạo còn giữ lại. - Được rồi! Lục Ly cất nhẫn, Trương Thiên Hạo cho rằng đã được tha thì nghe Lục Ly nói tiếp: - Giờ hãy mang ta đi chỗ các ngươi giấu kho báu, đưa kho báu của các ngươi cho ta thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng. - A... Trương Thiên Hạo hoàn toàn thay đổi sắc mặt, không ngờ rằng Lục Ly tham lam như thế. Trương Thiên Hạo rối rít xua tay: - Không có kho báu, đại nhân, tất cả báu vật đều bị chúng ta mang theo bên mình, cho người hết rồi. - Ha ha, ngươi lại vũ nhục chỉ số thông minh của ta! Lục Ly phì cười lên, lý do hắn không có trực tiếp giết chết Trương Thiên Hạo là vì kho báu. Nếu không thì giết chết Trương Thiên Hạo vẫn lấy được hết báu vật trên người của Trương Thiên Hạo, Lục Ly cần gì ở đây tốn nước miếng? Thỏ khôn có ba hang! Lục Ly không tin giặc cỏ mang hết kho báu theo bên mình, lỡ gặp cường giả chẳng phải là bị người hốt trọn ổ? Thủ lĩnh và các trưởng lão chắc chắn bàn bạc, giấu phần lớn kho báu ở nơi an toàn. Lỡ như xảy ra chuyện, người còn lại có thể cầm mớ kho báu tiếp tục chiêu binh mãi mã, nuôi dưỡng thế lực. Lục Ly lần này cần hai trăm vạn Thần Nguyên Kim, cướp sạch một quân đoàn giặc cỏ chỉ cướp được mười lăm vạn Thần Nguyên Kim, tự nhiên sẽ không khiến hắn vừa lòng. Hắn thấy Trương Thiên Hạo còn kêu khóc, trong tay chiến đao hung hăng đánh xuống, một ánh đao kinh thiên xoay ba lần rồi chém bay Trương Thiên Hạo. Lần này Lục Ly không cho Trương Thiên Hạo cơ hội nói chuyện, liên tục công kích, Trương Thiên Hạo mỗi lần mới vừa tỉnh táo đã bị nổ bay ra ngoài, miệng ọc ra càng lúc càng nhiều máu, sắc mặt cũng càng lúc càng kém. - Ui chao! Thám báo ẩn nấp ở gần đó đều sắc mặt kinh hãi, sao sức tấn công của Nhất Kiếp Thiên Thần này hung tàn quá vậy? Công kích của người này thật kỳ dị, ánh đao ở giữa không trung xoay ba lần? Mỗi lần xoay là đám người trái tim thít chặt, cảm giác cực kỳ khó chịu. - Chẳng lẽ là công tử của thế lực lớn hàng đầu? - Có lẽ... người này là Tam Trọng Thiên xuống dưới, nếu không thì sức chiến đấu Nhất Kiếp sao có sức sát thương mạnh như vậy? - Có lẽ là con cháu của những đại tộc viễn cổ trên Tam Trọng Thiên, ta nghe nói con cháu của một số đại tộc viễn cổ trên Tam Trọng Thiên vừa ra đời đã có sức chiến đấu sánh bằng Nhị Kiếp Thiên Thần. - Đúng vậy, ta cũng nghe thế, nghe nói Tam Trọng Thiên có một Lôi tộc, con cháu của họ vừa chào đời liền có thể điều khiển lôi điện, dễ dàng đánh chết Nhị Kiếp Thiên Thần. - Ưm, Địa Ngục Sát Thần, rõ ràng là không muốn bại lộ tên thật, hơi thở sinh mệnh trẻ tuổi như vậy, nhất định là con cháu đại tộc Tam Trọng Thiên. Bốn phía tụ tập rất nhiều thám báo, một đám người tụ tập lại với nhau bàn tán xôn xao, chủ yếu là do cảnh giới của Lục Ly quá thấp nhưng có thể dễ dàng đánh bị thương Nhị Kiếp đỉnh phong, điều này khiến một đám người ngạc nhiên nghi ngờ. - Đừng đánh! Bên kia Lục Ly liên tục công kích mấy trăm lần, Trương Thiên Hạo cảm giác nội tạng đều bị chấn nát, đầu cũng bị đánh nát. Hắn bắt lấy một cơ hội rống to lên: - Đừng đánh, ta mang ngươi đi. Lục Ly ngừng lại, đánh cũng đủ rồi, đánh nữa sẽ chết người. Lục Ly bay tới cách Trương Thiên Hạo trăm dặm, hỏi: - Phương hướng nào? Đừng gạt người, ngươi chỉ có một lần cơ hội, nếu phát hiện ngươi lừa ta thì ngươi chết chắc. - Không dám không dám! Trương Thiên Hạo rối rít chắp tay cầu xin tha thứ, theo sau truyền âm nói: “Là trong một huyệt động gần khu vực biển Thất Diệu Đảo.” “Thất Diệu Đảo?” Lục Ly lấy ra bản đồ xem sơ, sắc mặt hơi trở nên khó coi, Thất Diệu Đảo ở tận cùng phía nam, cách cự ly bên này khá xa. Cho dù hắn bay với tốc độ cao nhất thì phỏng chừng mất nửa tháng, đi rồi về là hai tháng. Lục Ly có chút không xác định hỏi: “Là Thất Diệu Đảo gần Phi Lư Đảo?” “Đúng vậy, đúng vậy!” Trương Thiên Hạo gật đầu nói: “Đó là chỗ căn cứ của chúng ta, rất nhiều người đều biết, chúng ta có quan hệ khá tốt với đảo chủ của Phi Lư Đảo, mỗi năm giao một ít Thần Nguyên Kim, bọn họ sẽ âm thầm che chở chúng ta. Cộng thêm trong khu vực biển bên kia có một ít mê trận, phi thường thích hợp cho chúng ta lẩn trốn.” “Xa quá.” Lục Ly khe khẽ thở dài, nếu như là lúc bình thường thì không sao, bỏ ra hai tháng kiếm về một kho báu lớn là đáng giá. Nhưng hiện tại hắn không có thời gian, hắn nhất định phải tranh thủ trong vòng hai năm rưỡi chạy về Thiên Ma Đảo, dọc đường đi ai biết sẽ xảy ra biến cố gì? Hắn không thể dễ dàng lãng phí thời gian. - Ngươi dám gạt ta? Lục Ly muốn dụ Trương Thiên Hạo, giả vờ nổi giận đùng đùng hét to một tiếng, theo sau không ngừng công kích, lần này liên tục công kích hơn trăm lần, đánh Trương Thiên Hạo hấp hối mới dừng lại, nói: - Cho ngươi cơ hội lần cuối, nói ra vị trí kho báu của ngươi. “Thật sự ở chỗ Thất Diệu Đảo!” Trương Thiên Hạo nửa chết nửa sống, vẻ mặt khóc tang truyền âm nói: “Đại nhân, ta có thể phát Chủ Thần Huyết Thệ, nếu không ở khu vực biển dưới mười vạn dặm phía nam Thất Diệu Đảo thì khiến toàn tộc của ta đều không chết tử tế được.”
Chương 2633 Thân phận bị lộ
“Xem ra không gạt người!” Lục Ly rất là thất vọng, hắn đảo tròng mắt, hỏi: - Mới nãy bóng đen chui ra từ thân thể của ngươi là cái gì? Dâng thứ đó lên! - Cái... cái đó... Trương Thiên Hạo ấp úng, Lục Ly lười nhiều lời, trực tiếp liên tục công kích, cuối cùng tiêu phí thời gian một nén hương chấn vỡ đầu của Trương Thiên Hạo, đánh chết tươi. Lục Ly sẽ không mềm lòng nương tay với giặc cỏ. Thả Trương Thiên Hạo rời đi, về sau sẽ xuất hiện một Thất Diệu quân đoàn mới, sẽ có càng nhiều người bị cướp sạch, bị hành hạ đến chết, càng nhiều nữ tử bị làm hỏng. Oong! Chiến giáp của Trương Thiên Hạo tự động thoát khỏi, còn có một Thần Khí không gian ẩn giấu ở bên trong cũng bay ra, thêm một hạt châu màu đỏ máu trôi nổi trong không trung. - Hạt châu? Mắt Lục Ly sáng ngời, chẳng lẽ bóng đen vừa rồi là từ hạt châu này? Hạt châu là một món dị bảo? Lục Ly từ từ tới gần, sợ lại có một bóng đen chui ra cắn nuốt hắn. Sau khi đến gần, trong lòng hắn vẫn luôn không có hiện ra nguy cơ trí mạng, hắn hơi yên tâm, trước tiên thu chiến giáp, sau đó chộp lấy Thần Khí không gian, thần niệm quét qua, phát hiện đều là thần tài hàng đầu và linh dược hiếm thấy. Cuối cùng Lục Ly đặt ánh mắt vào hạt châu, hắn dùng thần niệm nhìn quét mấy lần sau, phát hiện cũng không có chỗ nào kỳ dị, trên hạt châu có thần văn nhỏ mà rậm rạp. Rõ ràng, hạt châu này bị người luyện hóa vô số lần, bố trí rất nhiều thần văn ở bên trong. Thứ này tuyệt đối là bảo bối bí mật, trên cung thần bố trí ba mươi sáu thần văn, nhưng so với hạt châu này thì như kiến hôi với kiến lửa. Lục Ly cảm giác thần văn trên hạt châu này ít nhất cỡ mấy trăm. Hắn chậm rãi vươn ra một bàn tay bắt lấy hạt châu. Vào tay hơi lạnh, giống như nắm một viên bảo ngọc, nặng trĩu. Ngoài ra cũng không có chỗ nào kỳ dị, Lục Ly thử rót vào Thần Lực, cũng không có bất cứ phản ứng. “Tạm cất vào, tìm chỗ luyện hóa.” Lục Ly trầm ngâm giây lát, cất vào hạt châu, theo sau lắc người biến mất ở phương xa. - Tốc độ thật nhanh... Thám báo ở xung quanh phát hiện Lục Ly nháy mắt biến mất đều âm thầm líu lưỡi, bọn họ nhìn xác chết Trương Thiên Hạo lềnh bềnh trên biển, toàn bộ lặng lẽ rút đi. Bọn họ nhất định phải mang tin tức này về, tránh cho người của thế lực phe mình phát sinh xung đột với người kia. Nhiều người coi khinh Nhất Kiếp Thiên Thần, nếu chọc phải người này sẽ mang đến tai nạn vô tận cho thế lực. Lục Ly một hơi lao ra mấy vạn dặm, theo sau tìm một chỗ ẩn nấp. Chờ trời tối xuống thì Lục Ly tiếp tục tiến lên, bay một canh giờ mới tìm đến một hòn đảo hoang nhỏ, nấp vào. Lục Ly lại lấy hạt châu ra, trên người Trương Thiên Hạo có rất nhiều báu vật, nhưng Lục Ly đều chướng mắt. Hắn không cần chiến giáp, binh khí thì đã có Thất Tinh chiến đao cướp từ chỗ Trần Quảng Dương, không cần dùng thần tài, hắn không thiếu linh dược, thần thuật bình thường thì tu luyện vô ích. Bóng đen chui ra từ thân thể Trương Thiên Hạo suýt chút giết chết hắn. Rất có thể là vì hạt châu này, cho nên Lục Ly đặc biệt cảm thấy hứng thú, muốn luyện hóa hạt châu này ngay. Lục Ly rót vào Thần Lực luyện hóa nửa ngày nhưng không có bất cứ phản ứng, hắn thử cách khác, loay hoay cả buổi vẫn không có bất cứ hiệu quả. “Chuyện gì thế này?” Lục Ly không hiểu, hạt châu này rõ ràng là báu vật, tại sao luyện hóa không được? Trương Thiên Hạo đã chết rồi, trên hạt châu hẳn là không có ấn ký tinh thần của hắn, nên bị luyện hóa dễ dàng mới đúng. “Thần văn?” Lục Ly nhìn chăm chú thần văn trên hạt châu, động ý niệm truyền âm cho Huyết Linh Nhi: “Huyết Linh Nhi, ngươi gần đây tham ngộ thần văn ra sao rồi?” Trong Yêu Ma Sơn, Huyết Linh Nhi khắc họa rất nhiều thần văn, luôn luôn tham ngộ, thần văn ở Yêu Ma Sơn quá phỏng chừng Huyết Linh Nhi không cách nào tham ngộ hết trong thời gian ngắn. “Ưm, phỏng chừng ta có thể bố trí một Thần Văn Đạo Tràng.” Huyết Linh Nhi truyền âm: “Là Thần Văn Đạo Tràng phong ấn Thần Lực, ta đã tham ngộ xong rồi, ta phỏng chừng có thể bố trí ra được. Thần văn lao tù quá phức tạp, phỏng chừng còn phải tham ngộ một khoảng thời gian dài.” “Ồ?” Lục Ly sửng sốt, sau đó mừng rỡ, không ngờ rằng Huyết Linh Nhi tham ngộ thần văn nhanh như vậy? Nếu bố trí ra Thần Văn Đạo Tràng đó thì có thể phong ấn Thần Lực của Tam Kiếp Thiên Thần, vậy thì hắn có thể dễ dàng đánh chết Tam Kiếp Thiên Thần. So cơ thể? Nhiều Tam Kiếp Thiên Thần không đấu lại Lục Ly, khi không thể vận dụng Thần Lực, rất nhiều thần thông chân ý sát chiêu không thể thả ra. Nhưng không biết Huyết Linh Nhi bố trí Thần Văn Đạo Tràng có thể áp chế được không? “Ngươi hãy xem hạt châu này đã, mặt trên có thần văn rất phức tạp, ngươi đừng tùy tiện chạm vào, ta cảm giác bên trong có lẽ phong ấn Yêu Ma cường đại.” Lục Ly ném hạt châu vào Thần Sơn, khiến Huyết Linh Nhi đi tra xét. Thần niệm của hắn quét vào trong, quan sát tình huống, nếu tình huống không đúng, hắn cũng kịp thời truyền tống hạt châu ra. Trong Thần Thi vươn ra một cây xúc tu, xúc tu cuốn lấy hạt châu, không lâu sau Huyết Linh Nhi truyền âm: “Chủ nhân, thần văn của hạt châu này rất cường đại, phức tạp hơn thần văn của Yêu Ma Cung gấp vô số lần.” “Quả nhiên là dị bảo!” Lục Ly âm thầm gật đầu, Huyết Linh Nhi tiếp tục tra xét, lần này qua một ngày mới truyền âm ra: “Chủ nhân, bên trong quả thực phong ấn một tồn tại rất cường đại, giống như Yêu Ma, lại giống như tàn hồn. Nhưng thần văn của hạt châu này phong ấn trấn áp nó, cũng có thể khống chế nó công kích, chỉ cần luyện hóa thần văn liền có thể khống chế hạt châu này, hoàn toàn khống chế Yêu Ma.” “Tuyệt!” Lục Ly tinh thần nâng cao, hết thảy giống hệt suy đoán của hắn, hạt châu này là dị bảo, bên trong phong ấn một Yêu Ma cường đại, nếu khi đó hắn không lùi nhanh thì chắc chắn bị Yêu Ma kia chém giết. “Ngươi có thể luyện hóa thần văn không?” Lục Ly vội vàng quan tâm hỏi, khống chế thần văn là khống chế Yêu Ma cường đại, tương đương với hắn có thêm một loại thủ đoạn giết địch tự bảo vệ mình. “Không biết.”
Chương 2634 Hoang thú
Huyết Linh Nhi truyền âm: “Ta cần thời gian, tạm thử xem, nếu nhanh, có lẽ một tháng liền có thể khống chế. Nếu chậm, có lẽ mất mấy chục năm, ta không đặc biệt tinh thông thần văn.” Oong! Lục Ly lấy ra cung thần, và tất cả báu vật mang theo thần văn, bỏ hết vào Thần Sơn, hắn truyền âm nói: “Trên những binh khí chiến giáp này đều có thần văn, ngươi tham ngộ thử xem, có lẽ sẽ hữu dụng với ngươi.” “Được!” Huyết Linh Nhi im lặng, bắt đầu nghiên cứu thần văn trên hạt châu màu đỏ máu. Lục Ly cũng bắt đầu tu luyện nghỉ ngơi, hắn chuẩn bị ẩn nấp mấy ngày, khiến tiếng gió qua đi, hiện tại chắc chắn hắn đang ở đầu sóng ngọn gió. ... Lục Ly đoán không lầm, một cường giả thần bí ngoại hiệu ‘Địa Ngục Sát Thần’ một mình san bằng Thất Diệu quân đoàn, tru sát đám người Trương Thiên Hạo đã lan truyền bốn phía. Mấy liên minh bên Nộ Diễm Đảo đều biết, truyền bá nhanh như vậy là bởi vì cảnh giới và tuổi của Lục Ly quá thấp, sức tấn công và tốc độ lại mạnh vượt qua lẽ thường, trái ngược lớn như vậy rất dễ khiến người nghị luận, hoài nghi, truyền bá. Cộng thêm con một của Trần Thiên Phóng, đảo chủ Tứ Bình Đảo tên là Trần Tử Hào bị Địa Ngục Sát Thần trấn lột cũng được đồn ra ngoài, cái tên Địa Ngục Sát Thần thoáng chốc vang vọng xung quanh khu vực biển ức vạn dặm. Trần Thiên Phóng là minh chủ của một liên minh, Địa Ngục Sát Thần dám cướp con một của hắn, có thể nói người này gan to bằng trời. Nhưng Trần Thiên Phóng và Tứ Bình Đảo không có bất cứ hành động, tranh đoạt Nộ Diễm Đảo mới là việc chính, bên Lục Ly thì chờ rảnh rỗi truy sát sau. Trần Thiên Phóng không ngốc, Tần Tử Hào không chết, không đáng giá động can qua lớn. - Ánh đao xoay ba lần? Trong một hòn đảo nhỏ, hai thám báo được đến tin tức này thì trong mắt lập tức lộ ra tia sáng lạnh, một người ngạc nhiên nghi ngờ nói: - Chẳng lẽ là Sát Đế Quỷ Trảm? Sát chiêu kỳ dị như vậy chỉ có một người có. - Rất có thể. Một thám báo khác gật đầu, nói: - Lân cận loạn như vậy, công tử của gia tộc lớn sao có thể lại đây? Sát Đế Quỷ Trảm kỳ dị như vậy, trừ Lục Ly ra còn ai biết dùng? - Khoan báo lên trưởng lão Diêm Hồng. Một thám báo suy nghĩ một hồi rồi bảo: - Chúng ta quan sát một phen, nếu hắn thả ra Hư Không Trùng, Thần Sơn, Thần Thi gì đó thì chắc chắn là Lục Ly. Đến lúc đó báo cho Diêm trưởng lão, mời trong điện phái cường giả lại đây đánh chết! Lục Ly vận dụng Sát Đế Quỷ Trảm, không thể tránh khỏi bị thám báo của Hắc Viêm Điện sản sinh hoài nghi, phỏng chừng không bao lâu sau, thân phận của hắn sẽ bị người của Hắc Viêm Điện xác định. Lục Ly ở trên đảo hoang ba, bốn ngày, sau đó ra ngoài tìm hai thám báo tra hỏi tình huống. Hắn biết được chính mình dẫn tới náo động rất lớn, rất nhiều người suy đoán hắn là con cháu của đại tộc viễn cổ từ Tam Trọng Thiên xuống, còn có người suy đoán hắn là hậu đại của đại kiêu lánh đời ở Nhị Trọng Thiên, nhưng không nghe có ai hoài nghi hắn là Lục Ly. Hắn an tâm, thông qua thám báo tìm hiểu, hắn khóa chặt ba mục tiêu, đều là quân đoàn giặc cỏ. Có hai quân đoàn giặc cỏ nổi tiếng ngang với Thất Diệu quân đoàn, thủ lĩnh của ba quân đoàn này đều là Nhị Kiếp đỉnh phong. Thật ra còn có một quân đoàn giặc cỏ gần đây cũng hoạt động mạnh ở bốn phía, nhưng Lục Ly không dám động, bởi vì thủ lĩnh của quân đoàn đó là Tam Kiếp Thiên Thần. Tuy Lục Ly có tốc độ rất nhanh, cũng không sợ Tam Kiếp Thiên Thần, nhưng hắn quyết định vẫn nên cẩn thận một ít, cố gắng hết sức không cần cùng Tam Kiếp Thiên Thần gặp phải, lỡ xảy ra chuyện, hắn sẽ vạn kiếp bất phục. Hắn hành động, thừa dịp bóng đêm bay đi chỗ căn cứ của một quân đoàn giặc cỏ lân cận. Quân đoàn giặc cỏ chuyên nghiệp cướp sạch, bọn họ cơ hồ không có nhân tính, làm ác ngập trời, Lục Ly giết chúng thì lương tâm cũng sẽ không áy náy không yên. Chỗ căn cứ của quân đoàn kia không ở trên hải đảo mà là dưới biển, nghe nói trong một sơn động dưới biển. Lục Ly căn cứ thám báo cung cấp tình huống bay hơn nửa đêm, khi trời sáng thì tìm được khu vực biển này. Lục Ly dạo một vòng hải đảo lân cận, xác định là nơi này, Lục Ly lặng lẽ âm thầm xuống biển, thu lại hơi thở, tốc độ thả chậm. Hắn vận chuyển Đại Đạo Chi Ngân, cảm giác lực mẫn tuệ gấp mấy chục lần, cảm ứng tình huống bốn phía. Dưới biển có độn thú, nhưng không quá mạnh. Bên này liên tục khai chiến, tụ tập vô số võ giả, độn thú cường đại đều có một ít linh trí, chúng nó biết tránh hung tìm cát, sớm trốn chạy. Vù vù vù! Có độn thú xông đến, Lục Ly không muốn ra tay dẫn tới quá lớn dao động, hắn thả Hư Không Trùng màu vàng sậm. Hắn không có thả ra quá nhiều, chỉ thả ra mấy con, Hư Không Trùng màu vàng sậm lao đến, đàn độn thú không kịp phản kích, nháy mắt bị gặm thành hài cốt, máu tươi nhuộm đỏ bốn phía. Lục Ly tăng tốc độ, máu tươi sẽ hấp dẫn càng nhiều độn thú tiến đến. Hắn theo hải đảo một đường lặn xuống, mới lặn được mấy trăm dặm, vô số độn thú lập tức chen chúc mà đến. Oong! Lục Ly chỉ có thể thả ra càng nhiều Hư Không Trùng, từng con Hư Không Trùng màu vàng sậm ùa lên, độn thú đến gần đều biến thành bộ xương trong tích tắc, Hư Không Trùng màu vàng sậm quá mạnh, độn thú bình thường căn bản không chịu nổi. “Hưm?” Cảm giác lực nhạy bén của Lục Ly phát hiện khác lạ, bên dưới có dòng nước, dao động lan đi sâu hơn. Độn thú cấp cấp không có linh trí, căn bản không biết e sợ, cho nên sẽ không chạy trốn. Có sinh vật lặn xuống dưới, vậy chắc chắn là người, rất có thể là thám báo của quân đoàn kia. Vèo! Tốc độ của Lục Ly thoáng chốc nhanh đến mức tận cùng, lắc người lướt qua mấy trăm dặm, thần niệm khóa chặt một người. Người này rõ ràng là thám báo, cảm thụ được Lục Ly tới gần thì phản ứng rất nhanh, cũng không có công kích, mà là lấy ra một vật thể hình tròn, rót vào Thần Lực, vật tròn như quả banh thoáng chốc sáng lên. “Hừ!” Lục Ly nặng nề hừ một cái, Hư Không Trùng màu vàng sậm từ trong Thần Sơn chen chúc mà ra, thoáng chốc tuôn vào trong cơ thể người kia, đầu của người đó bị cắn với tốc độ mắt thường trông thấy, quả cầu sắt cũng tối xuống.
Chương 2635 Hoang thú
Lục Ly vươn tay bắt lấy vật hình tròn, nhìn lướt qua phát hiện thứ này quả nhiên là một cái đạn tín hiệu. Thám báo này định thông qua đạn tín hiệu nhắc nhở người của họ, tiếc rằng tốc độ của Hư Không Trùng màu vàng sậm quá mau, thám báo không kịp kích phát. “Là ở đây!” Lục Ly nhẹ gật đầu, tình báo không sai, bên dưới hẳn là cứ điểm tạm thời của quân đoàn giặc cỏ tên ‘Quỷ Sát’. Lục Ly thả ra càng nhiều Hư Không Trùng, giết độn thú từ bốn phía ùa tới, hắn lao nhanh xuống dưới. “Tìm được rồi!” Giây lát sau, hắn phát hiện mấy thám báo, còn phát hiện bên dưới có một cửa hang núi đen ngòm, ngoài hang còn có Thần Văn Đạo Tràng ngăn cách nước biển. - Ai đấy? Một tiếng quát ồm ồm vang lên, mấy thám báo đều rút ra binh khí, Lục Ly mang theo mặt nạ lệ quỷ nên không thấy rõ sắc mặt, mắt không có bất cứ cảm xúc, hắn trầm giọng nói: - Tại hạ phụng mệnh xin gặp Quỷ đại nhân, bàn việc hợp tác! - Phụng mệnh? Thám báo không có thả lỏng cảnh giới, trầm giọng hỏi thăm: - Ngươi phụng mệnh của ai? Muốn bàn việc hợp tác gì? Lòng Lục Ly máy động, nói: - Ta phụng mệnh của đảo chủ nhà ta, đảo chủ Trần Thiên Phóng, không biết chư vị có từng nghe nói? - Trần Thiên Phóng? Người của Tứ Bình Đảo? Mấy thám báo hơi thả lỏng phòng bị, nhưng một người vẫn nói: - Ngươi tạm thời đứng yên đừng nhúc nhích, lấy lệnh bài thân phận ra, ta từng thấy lệnh bài của Tứ Bình Đảo. - Được, đón lấy! Lục Ly thò tay vào Thần Sơn, giả vờ lấy ra một thứ, kỳ thực là mấy chục con Hư Không Trùng, hắn tùy tay ném mà đi, mấy chục con Hư Không Trùng bay đi. - Ủa? Không đúng! Thám báo kia bản năng muốn bắt lấy, nhưng thần niệm quét qua mới phát hiện là con sâu, hắn vốn muốn lớn tiếng hét lớn, đáng tiếc khoảng cách quá gần, Hư Không Trùng chợt lóe biến mất, xông vào cơ thể của mấy người, thoáng chốc biến thành huyết vụ, nháy mắt bị gặm cắn. Lục Ly không có mạo muội vào sơn động, mà là truyền âm cho Huyết Linh Nhi: “Huyết Linh Nhi, chỗ ta đang ở có thần văn, ngươi tra xét xem nó có lợi hại không?” Có loại thần văn là thiên địa tự nhiên hình thành, bị cường giả tham ngộ lĩnh hội minh khắc ra. Loại khác là rất nhiều cường giả tham ngộ pháp tắc thiên địa, cảm ngộ chuyển hóa đi ra. Thần văn thật ra là thể hiện của pháp tắc thiên địa, có thể diễn biến ra vô tận thần thông cùng sát chiêu. Sau khi trải qua việc địa lao Yêu Ma Cung, Lục Ly đặc biệt cẩn thận với nơi nào có thần văn, sơ sẩy một cái có lẽ sẽ bị nhốt chết, đánh chết. Huyết Linh Nhi vươn ra xúc tu tra xét thần văn ở cửa hang, giây lát sau nó rụt về, truyền âm: “Chỉ là thần văn đơn giản, không có sức tấn công!” Năng lực thần văn của Huyết Linh Nhi có lẽ không phải tuyệt đỉnh, nhưng loại chuyện này chắc chắn sẽ không tra xét nhầm, trong tay Lục Ly Thất Tinh chiến đao, chuẩn bị xông vào. Vù vù vù! Hắn còn chưa xông vào, trong sơn động vang lên vô số tiếng xé gió, tiếp đó một đám bóng người bay nhanh ra, số lượng cực kỳ nhiều, qua vài giây đã lao ra mấy trăm người. Quỷ Sát quân đoàn đông người hơn Thất Diệu quân đoàn nhiều, có trên nghìn người, nhân viên khó tránh không đồng đều, Lục Ly nhìn thấy rất nhiều người còn là Nhất Kiếp Thiên Thần. Một đám người vọt ra, lập tức bao vây Lục Ly, hẳn là Lục Ly vừa rồi đánh chết mấy người kia kinh động quân đoàn giặc cỏ này. Lục Ly đứng ở chính giữa, mặc giặc cỏ bao vây mình, thần niệm của hắn quét vào sơn động, chờ thủ lĩnh của quân đoàn xuất hiện. - Kẻ nào dám đến Quỷ Sát quân đoàn ta gây sự? Một giọng nói ồm ồm vang lên, tiếp theo một nam nhân cao to vạm vỡ, tóc đỏ xõa tung, lưng cõng cây búa lớn mang theo một đám người vọt ra, trên đầu người này có sừng, thoạt trông không giống như nhân tộc thuần chủng. - A? Nam nhân tóc đỏ sừng trâu vọt ra, ánh mắt nhìn qua Lục Ly, xem kỹ một lúc, cuối cùng dừng lại trên mặt nạ của hắn, trầm giọng hỏi: - Ngươi là Địa Ngục Sát Thần? Quân đoàn giặc cỏ sở hữu tình báo nhanh nhạy nhất hơn bất kỳ thế lực nào. Bởi vì bọn họ bình thường muốn cướp sạch người khác, còn cần đề phòng bị người khác trả thù, không làm tốt tình báo thì sớm bị hủy diệt. Lục Ly vừa rồi ra tay tốc độ rất nhanh, cũng không gây ra động tĩnh quá lớn, nhưng vẫn kinh động quân đoàn giặc cỏ, là bởi vì bọn họ có thủ đoạn đặc biệt, tra xét được bên ngoài khác lạ. - Địa Ngục Sát Thần? Hơn nghìn người bao vây Lục Ly đều thay đổi sắc mặt, trước đó không lâu mới truyền về tin tức của Lục Ly, không ngờ rằng Lục Ly chủ động tìm tới cửa. Bí thuật biết rõ Thất Diệu quân đoàn, không yếu hơn bọn họ, đặc biệt là Trương Thiên Hạo càng là cường giả nổi tiếng. Cảnh giới Nhất Kiếp, hơi thở sinh mệnh trẻ tuổi, mang mặt nạ lệ quỷ! Tất cả đều khớp, một đám người sắc mặt đều trở nên nghiêm túc. Không có việc thì không đến Tam Bảo Điện, xem ra không thể tránh khỏi huyết chiến, không chừng sơ sẩy một cái rất nhiều người đều phải chết. Lục Ly một người đứng ở chính giữa, cầm Thất Tinh chiến đao, bình tĩnh như giếng cổ, hắn không vội vàng đáp lời, cho mọi người áp lực tâm lý rất lớn. Giây lát sau, hắn mở miệng nói: - Không sai, là ta! Nam nhân vạm vỡ tóc đỏ sừng trâu mắt lấp lóe hai vòng, không ngờ chủ động thu về binh khí, chắp tay nói: - Tại hạ là Quỷ Sát của Quỷ Sát quân đoàn, không biết các hạ đến tìm chúng ta có gì sai bảo? Quỷ Sát dùng hai chữ ‘sai bảo’, còn thu hồi binh khí, trực tiếp nhận hèn. Đám người thuộc hạ chĩa binh khí xuống thấp, không dám chỉ hướng Lục Ly. Lục Ly nổi tiếng lừng lẫy, đám giặc cỏ bình thường kiệt ngạo bất thuần đều rụt vòi. Giơ tay không đánh người cười, nếu không cần chiến đấu liền có thể được đến hiệu quả mong muốn, Lục Ly tự nhiên sẽ không động tay động chân làm gì, hắn lạnh như băng nói: - Không có gì sai bảo, ta thiếu Thần Nguyên Kim, nghe nói các ngươi là chuyên nghiệp ăn cướp, chắc chắn rất giàu, cho nên muốn đánh cướp các ngươi! - ... Lục Ly thành thực khiến một đám giặc cỏ trên trán nổi gân xanh, lúc bình thường chỉ có bọn họ cướp của người khác, làm gì có ai cướp được bọn họ? Lục Ly một mình vọt tới, còn tỏ rõ muốn cướp bóc bọn họ, điều này khiến bọn họ biết đút mặt đi đâu?

Ads
';
Advertisement