Chương 2791 Nơi này tuyệt đối không được
Lâm Ngọc đi thẳng vào vấn đề: - Cũng tức là chính ngươi nhận thua, ta đền bù đủ cho ngươi. Ta là Thần Nữ Phượng Hoàng Trang, nếu không thể tiến vào top ba mươi, sau khi trở về vị trí Thần Nữ e là khó mà giữ được, hi vọng ngươi có thể hiểu cho. - Vậy à? Trong lòng Lục Ly không ngừng cười lạnh, khóe miệng lộ ra một tia hiếu kì, hỏi: - Ngươi có thể đền bù gì cho ta? Chắc ngươi cũng biết cơ hội tiến vào Hỗn Độn Luyện Ngục trân quý cỡ nào. - Đúng là rất trân quý! Lâm Ngọc khẽ gật đầu, thoại phong khẽ chuyển nói: - Nhưng ngươi dám chắc mình có thể vào được? Lần này cường giả như mây, yêu nghiệt tầng tầng lớp lớp, dù ngươi thắng ta, trận tiếp theo cũng chưa hẳn thắng tiếp. Mặt khác, theo ta được biết, Phó gia và Hắc Viêm Điện đã tiêu tốn trọng kim thu mua bảy tám người, nếu ngươi gặp phải bọn hắn liền tất chết không nghi ngờ. - Ha ha ha! Lục Ly bật cười ha hả nói: - Lâm tiểu thư nghĩ xa, ngươi vẫn nên ra giá đi, nếu không thể khiến ta hài lòng, đừng nhắc đến việc này nữa. - Năm trăm vạn Thần Nguyên Kim! Lâm tiểu thư rất sảng khoái nói: - Cộng thêm Lâm Ngọc ta thiếu nợ ngươi một nhân tình, nếu ngươi muốn tìm nơi nương tựa có thể đến Phượng Hoàng Trang, ta nhất định thuyết phục phụ thân cho ngươi một vị trí tốt, thế nào? - Ha ha! Lục Ly cười lạnh nói: - Cái giá ngươi đưa ra quá thấp, ta cho ngươi năm trăm vạn Thần Nguyên Kim ngươi nhận thua được không? Ngoài ra, hiện tại ta đắc tội hai đại thế lực, có cho Phượng Hoàng Trang các ngươi cả trăm lá gan cũng không dám thu lưu ta. Về phần ân tình của ngươi, đối với ta mà nói chẳng có bất kỳ ý nghĩa nào. - Ngươi... Nét mặt xinh đẹp của Lâm tiểu thư bỗng chợt trầm xuống, tròng mắt lấp lánh, hệt như một con rắn độc nhìn chằm chằm Lục Ly, trầm ngâm trọn vẹn nửa nén hương, cuối cùng nàng mới cắn răng thẹn phẫn nói: - Ngươi nhất định phải tuyệt tình như thế? Chẳng lẽ còn muốn ta hầu hạ ngươi một lần mới chịu? - Ách? Lục Ly hơi ngớ, trong mắt chớp qua một tia ý vị sâu xa, không ngờ Lâm Ngọc này lại có thể vì tấn cấp mà cam nguyện xả thân hầu hạ người khác? Hi sinh như thế không khỏi quá lớn? Rốt cuộc nói thế nào nàng cũng là Thần Nữ của đường đường một trong ba mươi sáu đại thế lực. Lục Ly híp mắt lại, chế nhạo nói: - Hầu hạ ngay ở dã ngoại này? Phi! Lâm tiểu thư thẹn phẫn không thôi, đầu cúi xuống, nói câu mà chắc chỉ con muỗi mới có thể nghe được: - Nếu ngươi chịu nhường, chờ việc này qua đi, ta nhất định khiến ngươi toại nguyện. - Ha ha! Lục Ly khẽ cười giễu cợt, không ngờ Lâm tiểu thư lại vẽ ra một chiếc bánh câu nhử hắn? Khoan nói ngày sau có thể để hắn toại nguyện hay không, chỉ bằng tư sắc của Lâm tiểu thư, Lục Ly còn ngại nhìn. Quan trọng nhất chính là, nàng vì tấn cấp, có thể bán đứng thân thể mình, ai biết trước kia đã bán bao nhiêu lần? Nữ tử bẩn thỉu như thế, có cho Lục Ly cũng không thèm. Bởi thế hắn không nói nhảm thêm nữa mà trực tiếp lắc đầu nói: - Không được, Lâm tiểu thư, ta không thể tiếp nhận điều kiện của ngươi, chúng ta vẫn nên đường đường chính chính đánh một trận. Ngươi có thể thắng ta, tự nhiên sẽ được đi tiếp. - Ngươi đừng quá phận! Lâm tiểu thư nét mặt bi phẫn nói: - Nơi này là dã ngoại, ngươi... Muốn ta phải thế nào mới chịu tiếp nhận? Nơi này... nơi này tuyệt đối không được! - ... Lục Ly tròn mắt nghẹn họng, mãi một lúc mới nói: - Lâm tiểu thư, ngươi nghĩ nhiều, thứ nhất, ta nhất định phải tấn cấp, thứ hai, tất cả điều kiện ngươi đưa ra đều không có bất kỳ sức hấp dẫn nào với ta, bao gồm cả chính ngươi, bởi thế ngươi không cần uổng phí tâm cơ, muốn tấn cấp, chỉ có đánh bại ta! - A, a, a! Lâm tiểu thư lập tức thẹn phẫn không thôi, trên thân cuộn trào sát khí, tròng mắt như muốn bốc lửa, trong tay hiện ra một chiếc cung bạc, khai cung bắn tên, miệng khẽ kêu: - Đã vậy, thế ngươi chết đi! Xoẹt! Thần cung lấp lánh, bắn ra từng đạo hào quang, tiếp đó một đạo trường tiễn màu đỏ lửa phá không lao đến, mũi tên này vừa ra, toàn bộ tiểu thế giới như nóng thêm mấy phần, một luồng khí tức khủng bố từ trong trường tiễn lan tràn ra. - Bí bảo! Lục Ly ngấm ngầm gật đầu, trên người Thần Nữ có bí bảo như thế là điều rất dễ hiểu. Hắn không hề có nửa điểm kinh hoảng, Long Dực chợt lóe, thân hình khoái tốc giật lui, nhẹ nhàng tránh qua trường tiễn. Hưu hưu hưu! Lâm Ngọc không ngừng bắn ra trường tiễn, trên thân hiện đầy sát khí, luôn mồm hét lên giận dữ: - Ta bắn chết ngươi, bắn chết ngươi. Địa Ngục Sát Thần, hôm nay ngươi không chết thì là ta mất mạng! Trong tiểu thế giới, từng đạo lưu quang màu đỏ lửa không ngừng bắn ra, gần như mỗi giây lại có hơn mười đạo lưu quang lao vút đi, truy kích một bóng người. Bóng người kia lưng có hai cánh, chân đạp bộ pháp kỳ lạ, mỗi lần hắn khẽ động, có cảm giác không gian bốn phía đều sẽ ba động theo, thân thể cứ thế như quỷ mị lướt về phương xa. Bởi vậy mặc dù đằng sau không ngừng có lưu quang truy đuổi, lại chẳng hề có đạo quang tiễn nào có thể bắn trúng hắn. Rầm rầm rầm! Quang tiễn đâm vào núi nhỏ và lòng đất, khiến cho núi nhỏ nổ tung, mặt đất nứt ra, không gian bốn phía tầng tầng chấn động. Cũng may phía dưới tiểu thế giới này cũng như tường lũy bốn phía đều có thần văn cường đại bảo hộ, bằng không đoán chừng tiểu thế giới sớm đã sụp đổ. - Tốc độ này... Sau khi bắn ra mấy trăm loạt tên, khóe miệng Lâm Ngọc bất giác giật nhẹ, trên mặt thoáng hiện ra một tia ảm đạm. Tốc độ Lục Ly quá nhanh, nàng căn bản không cách nào khóa chặt, càng đừng nói tới công kích hắn. - Ừm, hắn cũng không dám tới gần, chí ít hắn không cách nào tấn công ta! Lâm Ngọc thoáng yên tâm, hiện tại xem ra dù nàng không thể thắng thì cũng không bị thua. Nàng có bí bảo, Lục Ly không dám tới gần, nếu không sẽ bị bắn chết. - Ha ha! Bên kia, Lục Ly khẽ mỉm cười, hắn ra lệnh cho Hư Không Trùng, đồng với đó, thân hình lao vút về phía Lâm Ngọc, tạo thành giả tượng như đang muốn tấn công Lâm Ngọc. Lâm Ngọc thấy Lục Ly lượn quanh một vòng sau đó vọt tới, bản năng có chút kinh hoảng, vội vàng kéo cung bắn tên công kích Lục Ly.
Chương 2792 Dã chiến
Chỉ là Lục Ly lượn quanh một vòng, tiếp đó lại lách đi theo một hướng khác. Vù vù! Mặt đất dưới chân Lâm Ngọc khẽ chấn động, tiếp sau, hàng ngàn con Hư Không Trùng màu ám vàng bay ra, thoáng chốc liền chui vào trong thân thể Lâm Ngọc. Lâm Ngọc phản ứng cực nhanh, lập tức liền phát hiện, đáng tiếc tốc độ Hư Không Trùng quá nhanh, nàng chưa kịp làm gì thì Hư Không Trùng đã chui vào người rồi. - A... Nữ tử sợ nhất là mấy thứ như côn trùng, càng đừng nói có nhiều côn trùng như vậy chui vào trong người, nàng sợ đến độ kinh hô, tung người nhảy lên, hai tay đập loạn, như thể muốn đánh bay tất cả côn trùng. - Kinh nghiệm chiến đấu của Thần Nữ này quá kém! Lục Ly khẽ lắc đầu, nếu vừa rồi hắn động thủ, nháy mắt liền có thể tiến sát bên người Lâm Ngọc, sau đó tung ra một quyền oanh giết nàng. Chẳng qua Ly chuẩn bị đánh chắc thắng chắc, từ từ sẽ được, dù sao bảo vật trên thân Thần Nữ hẳn không ít, chưa đến cục diện chắc thắng, hắn không nhất thiết phải mạo hiểm. Hư Không Trùng nhập thể, trận này xem như đã thắng một nửa. Nếu nàng không thể nhẹ nhàng áp chế Hư Không Trùng, như vậy kết cục về cơ bản đã không có huyền niệm. Lục Ly không vội vã tấn công mà để Hư Không Trùng bắt đầu gặm cắn thân thể Lâm Ngọc. Hư Không Trùng vừa khẽ động, sắc mặt Lâm Ngọc tức thì đại biến, vặn vẹo hết cả, miệng phát ra từng hồi tiếng kêu thảm thiết, cả người lăn lộn giữa không trung. Chẳng qua Thần Nữ này không tính là bao cỏ, nàng lộn vòng một lúc giữa không trung, trong tay xuất hiện một viên đan dược, nuốt vào, rất nhanh liền đình chỉ kêu thảm, chỉ là thân thể vẫn đang rung động, nhìn cực kỳ nhếch nhác. - Địa Ngục Sát Thần, ngươi quá ác độc, không ngờ lại thả ra tà vật như thế, ngươi có còn là nam nhân không? Lâm Ngọc nhe răng nhếch lên gầm lên, trong mắt chất đầy oán hận, nhìn chằm chằm Lục Ly nói: - Lục Ly, mau rút côn trùng ra, nếu không ta và ngươi thề không đội trời chung. - Chúng ta đang luận võ! Lục Ly lại thêm một lần nghẹn họng, nhún vai nói: - Chúng ta không phải đang chơi trò trẻ nít, thậm chí luận võ này còn không giới hạn sinh tử, nếu đã là đại chiến sinh tử, thủ đoạn nào cũng đều có thể dùng. Tỉ như ngươi có thủ đoạn gì thì cứ việc dùng ra mà giết chết ta, ta sẽ không có lời nào oán giận cả. - Vậy ư? Ngữ khí Lâm Ngọc chợt trở nên băng lãnh, lạnh giọng nói: - Đây là ngươi bức ta, có chết cũng đừng trách. Lâm Ngọc lần nữa nuốt vào một viên đan dược, khí tức trên thân rõ ràng được tăng cường, nàng hẳn đã nuốt đan dược tăng phúc chiến lực tương tự“Bạo Nguyên đan”. Loại đan dược này không hiếm lạ, Lâm Ngọc thân là Thần Nữ có được đan dược như thế cũng là điều dễ hiểu. Xoẹt! Nàng lần nữa liên tục khai cung, đồng thời thân hình khoái tốc bay tới, rút ngắn cự ly với Lục Ly. Hai cánh sau lưng Lục Ly giang rộng, chân đạp Tiêu Dao Bộ di chuyển vòng quanh trong tiểu thế giới. Hắn có được đại đạo chi ngấn, có thể thời thời khắc khắc cảm giác phương hướng tấn công cũng như quỹ tích tiến tới của Lâm Ngọc. Bởi thế mặc dù tốc độ Lâm Ngọc tăng nhiều, uy lực thần tiễn bắn ra cũng tăng mạnh, nhưng trừ đánh nát thêm mấy ngọn núi nhỏ, cày nát mặt đất ra thì không thể tạo thành thương tổn quá lớn đối với Lục Ly. - Địa Ngục Sát Thần, ngươi tốt xấu gì cũng là cường giả uy chấn Nhị trọng thiên, chẳng lẽ lại biết tránh? Ngươi thế này khác gì con chó đâu? Ngươi có thể giống như nam nhân đường đường chính chính đấu một trận với ta không? - Địa Ngục Sát Thần, ngươi đại náo Phong Bạo Hải Vực, chẳng lẽ dựa vào chính là trốn chui trốn lủi như chuột thế này? Ngươi có còn biết xấu hổ hay không? Đừng để nữ tử như ta xem thường ngươi. - Địa Ngục Sát Thần, ngươi đứng lại đó cho ta, còn chạy nữa thì ngươi không phải là nam nhân! Lâm Ngọc không ngừng gào thét, nhục mạ, khiêu khích. Đáng tiếc Lục Ly từng trải qua bao nhiêu trường chiến đấu? Lời lẽ khiêu khích thế này hoàn toàn vô hiệu với hắn. Hắn biết đan dược mà Lâm Ngọc nuốt vào có hạn chế về mặt thời gian, đợi đến một lúc nhất định, Lâm Ngọc sẽ rơi vào trạng thái suy nhược, khi ấy thắng nàng là điều hết sức dễ dàng. Còn một điểm nữa! Thực ra Lục Ly đang cố ý câu giờ, bởi vì hắn không muốn thắng trận này quá sớm. Vì sao? Lục Ly đang cố ý tỏ ra yếu thế, để người ngoài xem nhẹ hắn, Lâm Ngọc không phải đối thủ quá mạnh, Lục Ly lại phải tiêu tốn thời gian rất lâu mới có thể giành được chiến thắng, điều này sẽ mang đến cho người ngoài một loại ảo giác, rằng Lục Ly không hề mạnh, ý niệm này một khi đã chôn ở trong lòng chúng nhân, khó tránh khỏi sẽ nảy sinh quan niệm khinh địch. Cường giả giao chiến, khinh địch là tối kỵ, có thể khiến người vạn kiếp bất phục. Còn một điểm nữa, Lâm Ngọc tấn công liên miên bất tuyệt, là dịp tốt để Lục Ly rèn luyện Long Dực, Tiêu Dao Bộ và đại đạo chi ngấn. Đoạn thời gian này, hắn không ngừng tránh né chạy trốn, thân pháp càng thêm phiêu dật và quỷ mị, tốc độ phản ứng cũng nhanh thêm mấy phần. Một nén hương, hai nén hương, nửa canh giờ! Lâm Ngọc nuốt đan dược, nàng biết rõ đan dược có giới hạn thời gian, nhưng nàng không thể dừng, chỉ còn nước liên tục tấn công. Tùy theo thời gian đẩy dời, lòng nàng càng lúc càng tuyệt vọng, Hư Không Trùng trong người lại ngo ngoe muốn động, dược lực tăng phúc chiến lực sắp tiêu tán. Truy kích nửa canh giờ, lại không cách nào mang đến nửa điểm thương tổn cho Lục Ly, Lâm Ngọc biết mình không phải đối thủ, nàng lần nữa bắn ra mấy mũi tên, sau đó cắn răng ngừng lại, thần sắc u oán nhìn Lục Ly, thanh âm nức nở nói: - Địa Ngục Sát Thần, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Ngươi muốn ta phải làm sao mới chịu nhường cơ hội? Ta thật rất muốn thắng trường luận võ này. - Trước cởi quần áo ra. Lục Ly tùy ý đáp một câu, thân hình vẫn vây xoay quanh Lâm Ngọc, rèn luyện Long Dực và Tiêu Dao Bộ. Tròng mắt Lâm Ngọc khẽ sáng lên, cắn chặt răng ngà nói: - Ngươi xác định người ta làm cái kia với ngươi, ngươi liền sẽ nhận thua? - Không xác định! Lục Ly cười cười nói: - Chẳng phải ngươi thích cởi sao? Vậy ngươi cứ cởi trước, sau đó chúng ta bàn lại tiếp. - Ngươi đi chết đi!
Chương 2793 Chiến Mộng Vân
Lâm Ngọc há lại không biết Lục Ly đang đùa giỡn mình, nàng lập tức nổi điên, chỉ là dược lực sắp mất hiệu lực, thân thể dần trở nên hư nhược, thậm chí bắt đầu cảm thấy cung đều không kéo nổi nữa. - Ngươi thật nhẫn tâm! Lâm Ngọc tuyệt vọng thở dài một hơi, nói: - Thu về côn trùng của ngươi đi, ta thua rồi! Lát nữa ta liền nhận thua. Lục Ly khống chế côn trùng bay ra ngoài, Lâm Ngọc căm hận nhìn chằm chằm Lục Ly một lúc rồi nói: - Địa Ngục Sát Thần, tốt nhất sau này ngươi đừng rơi vào trong tay Lâm Ngọc ta, bằng không ta nhất định, nhất định... - Nhất định bồi ta dã chiến? Lục Ly cười một tiếng giễu cợt, cướp lời nói, cả người Lâm Ngọc Kiều khẽ run lên, thiếu chút phun ra một búng máu, cắn răng gầm lên: - Ta nhận thua! Ông! Một đạo bạch quang chớp qua, thần văn khởi động, Lâm Ngọc bị truyền tống đi ra, trận chiến này, Lục Ly thắng! Lâm Ngọc bị truyền tống ra ngoài không bao lâu, Lục Ly liền bị truyền tống ra ngoài, lão giả tóc trắng kia tuyên bố Lục Ly chiến thắng, tiến vào top năm mươi. - Chúc mừng nhé, Lục Ly! Y tiểu thư và Cam Lâm sớm đã đi ra, hai người vội vàng đi tới, Phùng Nhất Mã cũng ra, chỉ là không có ai tới chúc, nét mặt đầy vẻ chán nản. - Các ngươi cũng thắng? Lục Ly thấy trên mặt Y tiểu thư và Cam Lâm hiện đầy vẻ vui mừng, vội vàng dò hỏi, sau khi được đến xác nhận từ hai người, hắn chắp tay nói: - Vậy là cùng vui. - May mắn thôi! Y tiểu thư nghiêng đầu về phía Phùng Nhất Mã nói: - Như Phùng Nhất Mã gặp phải đối thủ lợi hại cỡ Vân Khai Nguyệt, nghe nói hắn vừa đi vào nửa nén hương liền nhận thua, Vân Khai Nguyệt quá mạnh. - Đúng vậy, vận khí của ta cũng không sai! Cam Lâm cảm khái nói: - Lần này thiên tài và yêu nghiệt tới nhiều lắm, đoán chừng ta rất khó tiến vào top ba mươi. Chỉ có thể tận nhân sự nghe thiên mệnh. Lục Ly khẽ gật đầu, quét mắt liếc nhìn toàn trường, phát hiện năm mươi tổ gần như đều đi ra, chỉ còn lại một tổ chưa thấy người đi ra, hắn và Cam Lâm bắt đầu truyền âm, hỏi dò thứ tự đi ra, thời gian chiến đấu dài ngắn cũng như chênh lệch chiến lực giữa song phương đối chiến, từ đó có thể tính ra chiến lực bên thắng cuộc. Tỉ như Vân Khai Nguyệt, Phùng Nhất Mã tính là cường giả không sai, nhưng chỉ sau nửa nén hương liền nhận thua, đủ thấy chiến lực Vân Khai Nguyệt mạnh đến cỡ nào. - Y tiểu thư! Lục Ly suy nghĩ một lúc liền nhờ Y tiểu thư đi hỏi dò Phùng Nhất Mã một phen, xem Vân Khai Nguyệt có sát chiêu gì, như thế sau này nếu phải đối đầu với y thì cũng có chuẩn bị tâm lý. Y tiểu thư truyền âm cho Phùng Nhất Mã, kẻ sau khá là nhiệt tình với Y tiểu thư, kể rõ chi tiết một lần, đương nhiên trong lời nói cũng có thành phần khoác lác, tỉ như hắn không cẩn thận, quá khinh địch... - Lục Ly, Vân Khai Nguyệt rất mạnh! Y tiểu thư truyền âm nói: - Phùng Nhất Mã khai chiến với hắn, song còn chưa bức ra tuyệt chiêu thì đã thua. Hắn chỉ đâm ra mấy chục thương, từ đầu tới đuôi chưa hề phóng thích một loại sát chiêu nào cả. Cứ thế tấn công ùn ùn như mưa đổ khiến Phùng Nhất Mã mệt mỏi ứng đối, cuối cùng bị đâm trúng ngực, Phùng Nhất Mã liền đầu hàng nhận thua. - Từ đầu tới đuôi chưa hề phóng thích dù chỉ một loại sát chiêu? Lục Ly khẽ nhíu mày, Vân Khai Nguyệt nhất định có sát chiêu và bảo vật cường đại, Phùng Nhất Mã là Tam Kiếp trung kỳ, lại vẫn không cách nào bức ra tuyệt chiêu và bảo vật của y, đủ thấy người này cường đại cỡ nào. - Đúng rồi, Lục Ly! Cam Lâm nhớ tới một chuyện, nói: - Tên thanh niên Đông Ma Cung kia lại giết một người, còn là Thần Nữ đại tộc ẩn thế, hi vọng chúng ta không phải đối đầu hắn, người này là tên cuồng giết chóc! - Ách? Trên mặt Lục Ly chớp qua một tia kinh ngạc, có phải người Đông Ma Cung điên rồi không? Giết Thần Nữ Trùng Dương Cung thì cũng thôi, không ngờ lần này lại giết Thần Nữ một đại tộc ẩn thế. Hắn vừa mới xuất hiện liền đã lập tức đắc tội hai đại thế lực. Năm đó Đông Ma Cung bị hủy diệt như thế nào? Còn không phải là bởi phạm vào chúng nộ, bây giờ đệ tử Đông Ma Cung vừa xuất hiện, lại chém giết hết Thần Tử này tới Thần Nữ khác, bằng với triệt để đắc tội hai đại thế lực. Nếu tên thanh niên Đông Ma Cung kia cứ một đường giết tiếp, thế chẳng phải đắc tội sạch sẽ với các đại thế lực Nhị trọng thiên? Đến lúc đó một khi lại phạm vào chúng nộ, Đông Ma Cung bọn hắn vừa mới khôi phục được chút nguyên khí, e rằng sẽ lần nữa bị tiêu diệt. Lục Ly nghĩ không thông, đảo mắt nhìn về phía thanh niên Đông Ma Cung, thấy hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, khí tức toàn thân băng lãnh, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt chúng nhân quanh bốn phía. Bốn phía rất náo nhiệt, tiếng nghị luận ầm ĩ, chẳng qua tiêu điểm đại phần chúng nhân nghị luận đều tập trung trên thân mấy người như Vân Khai Nguyệt, thanh niên Đông Ma Cung, Doãn Thanh Ti và xếp hạng top mười trên Thiên Tài Bảng. Lục Ly chăm chú lắng nghe một lúc, nghị luận về hắn đều là một ít tin tức trái chiều. Tỉ như nói hắn được đánh giá quá cao, gặp Lâm Ngọc mà vẫn phải đánh lâu đến vậy, chiến lực thực tế chắc đã bị phóng đại, có thể thoát khỏi truy sát từ hai đại thế lực ở Phong Bạo Hải Vực chắc cũng là nhờ có cường giả tương trợ... vân vân. Đối với mấy người Doãn Thanh Ti Vân Khai Nguyệt Đường Ninh, bọn hắn đều dành cho một đống ngôn từ khen ngợi ngưỡng mộ, suy đoán xem cuối cùng ai có thể giành được vị trí số một, Vân Khai Nguyệt và Doãn Thanh Ti cao nhất, kế sau là thanh niên Đông Ma Cung. Còn có người đặt câu hỏi, nếu trận tiếp theo thanh niên Đông Ma Cung đối đầu Vân Khai Nguyệt, vậy thì ai thắng ai bại, nếu thanh niên Đông Ma Cung thắng, liệu có giết luôn cả Vân Khai Nguyệt? Quỳnh tiểu thư tấn cấp, Tần công tử lại bị đào thải, vận khí hắn không tốt, đụng phải số ba trên Thiên Tài Bảng, Đường Ninh, chiến lực cách nhau quá lớn, căn bản không có hi vọng thủ thắng. Ông! Tổ võ giả cuối cùng đi ra, một người trên thân toàn là máu, cúi đầu ủ rũ, rõ ràng đã bại. Lão giả tóc trắng tuyên bố kết quả luận võ, nói xong liền cầm một phần danh sách, chính thức tuyên bố top năm mươi người đứng đầu.
Chương 2794 Ngươi không phải đối thủ của ta
Người bị đào thải lui ra, năm mươi người còn lại đứng trong quảng trường, lão giả tóc trắng hỏi dò năm mươi người này xem có cần nghỉ ngơi. Nếu cần có thể đợi trời sáng lại luận võ, nếu không cần, tiếp tục luận võ, quyết ra top hai năm. Năm mươi người đều biểu thị không cần nghỉ ngơi, đối với bọn hắn mà nói, một trường chiến đấu sẽ không hao phí quá nhiều thần lực và tinh lực, mặc dù trước đó có người bị thương, nhưng chỉ cần nuốt vào đan dược trị liệu, nghỉ ngơi chốc lát liền sẽ khôi phục. Nếu tất cả mọi người đều không có dị nghị, lão giả tóc trắng tuyên bố tiếp tục luận võ, lần này cũng là rút thăm. Vô số bong bóng thần lực bay ra, lơ lửng trước mặt chúng nhân. - Vân Khai Nguyệt, nhất định phải đối đầu Vân Khai Nguyệt! Đừng đối đầu với người quen... Lục Ly ngấm ngầm khấn nguyện, hắn bắt lấy một chiếc bong bóng thần lực rồi bóp nát, trước mặt hiện ra số mười một, lập tức đảo mắt liếc nhìn, rất nhanh liền tìm được đối thủ, trên mặt không khỏi hiện vẻ cười khổ. Hắn không đối đầu Vân Khai Nguyệt, cũng không đối đầu đám người Cam Lâm, Y tiểu thư hay Quỳnh tiểu thư, mà đối mặt cao thủ hạng năm trên Thiên Tài Bảng, Mộng Vân tiểu thư. Có thể xếp vào top năm Thiên Tài Bảng, người này khẳng định phải có chỗ độc đáo, ngoài ra vừa rồi nàng chỉ chiến đấu chừng một nén hương liền đi ra, đối thủ lại là Thiên Thần Tam Kiếp, đủ thấy chiến lực nàng rất mạnh. - Ách? Y tiểu thư đối mặt Doãn Thanh Ti? Quỳnh tiểu thư đối mặt Vân Khai Nguyệt, chỉ có Cam Lâm vận khí tốt chút... Lục Ly nhìn lướt qua những người còn lại, ý cười trên mặt càng thêm đắng chát, chiến lực Y tiểu thư thế nào, đến giờ hắn vẫn có chút nhìn không thấu, nhưng so với đệ nhất Thiên Tài Bảng Doãn Thanh Ti thì khẳng định vẫn có chênh lệch đáng kể, đoán chừng sẽ bị đào thải. Quỳnh tiểu thư đối đầu Vân Khai Nguyệt, chắc cũng sẽ bị đào thải trong nháy mắt. - Đường Ninh công tử đối mặt thanh niên Đông Ma Cung! Một tiếng kinh hô vang lên, Lục Ly nhìn lướt qua, trên mặt cũng thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, số ba Thiên Tài bảng đối mặt ma đầu sát nhân Đông Ma Cung, trận chiến này đoán chừng sẽ vô cùng thảm liệt. Chỉ không biết cuối cùng sẽ là Đường Ninh thắng, hay thanh niên Đông Ma Cung thắng? Nếu Đường Ninh bại, không biết có bị giết không? - Thôi, đừng đi quản những người khác! Lục Ly thu hồi ánh mắt, Mộng Vân khác với những tiểu thư còn lại, đoán chừng kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, hắn cũng không được chiến bại, bằng không sẽ không có cơ hội đối chiến với Vân Khai Nguyệt. - Nhất định phải thắng! Lục Ly siết chặt nắm tay, hạng năm Thiên Tài Bảng mà hắn vẫn không thắng được, như vậy đối đầu hạng hai Thiên Tài Bảng Vân Khai Nguyệt, hắn chắc chỉ có nước bị giết. Không giết chết được Vân Khai Nguyệt, hắn liền không thể quay về Thiên Ma đảo, chờ đợi hắn sẽ là truy sát bất tận từ Phó gia và Hắc Viêm Điện! - Luận võ bắt đầu, hai người một tổ, tùy ý lựa chọn một Diễn Vũ tiểu thế giới nào đó để tiến vào! Lão giả tóc trắng mở miệng nói, Lục Ly và Mộng Vân liếc nhau, hắn chủ động truyền tống tới tiểu thế giới vừa rồi, Mộng Vân thì không sao cả, điềm nhiên đi theo sau. Bên trong tiểu thế giới này sớm đã được Huyết Linh Nhi bố trí xong Phong Thần đạo trường, đi vào liền có thể khởi động, như vậy có thể đề thăng một ít cơ hội chiến thắng cho Lục Ly. Sau trận chiến này liền có thể quyết định hai mươi lăm cái tên tiến vào Hỗn Độn bí cảnh, năm người còn lại sẽ được chọn ra trong hai mươi lăm cái tên bị đào thải. Ba mươi người có thể tiến vào Hỗn Độn bí cảnh tu luyện một năm. Hỗn Độn bí cảnh chính là vô thượng bảo địa tại Nhị trọng thiên, không có nơi thứ hai. Tiến vào Hỗn Độn bí cảnh một năm, bằng với tu luyện bên ngoài mấy chục năm, thậm chí ý nghĩa còn lớn hơn tu luyện bên ngoài mấy chục mấy trăm năm. Bởi vì trong Hỗn Độn bí cảnh có vô thượng thần bia, trong thần bia kia là ngấn tích đại đạo, chỉ cần tùy tiện cảm ngộ được thứ gì đó trên thần bia, liền có thể cả đời được ích vô cùng. Nhị trọng thiên có rất nhiều chí cường giả danh chấn thiên hạ, hơn phân nửa trong số đó đều từng tiến vào Hỗn Độn bí cảnh, đồng thời giành được thu hoạch. Cho nên người có thể tiến vào Hỗn Độn bí cảnh, về cơ bản đồng nghĩa với sau này rất có hi vọng trở thành chí cường giả đỉnh cấp Nhị trọng thiên, xưng bá một phương, ngạo thị quần hùng. Người có thể đi vào Hỗn Độn bí cảnh, sau này chính là đối tượng kết giao trọng điểm của hàng ngàn hàng vạn người bên ngoài, bởi vì bọn họ sớm muộn đều sẽ trở thành cường giả, trở thành kẻ nắm quyền ở Nhị trọng thiên. Bây giờ kết giao, ngày sau mới có thể giành lấy càng nhiều lợi ích. Ông! Trong tiểu thế giới, Lục Ly và Mộng Vân một trước một sau tiến vào, Lục Ly vừa tiến vào liền phóng thích Long Dực, thân hình chợt lóe, đi đến khu vực Huyết Linh Nhi sớm đã bố trí sẵn Phong Thần đạo trường. Sau khi đi vào Mộng Vân lại không nhúc nhích, trong tay hiện ra một thanh trường kiếm, rút kiếm ra vỏ, mặc dù nàng là một nữ tử xinh đẹp, trên thân lại có khí tức dương cương của nam tử, tư thế hiên ngang khiến người không dám khinh thường. Nàng đợi chừng mười mấy giây mới mở miệng nói: - Địa Ngục Sát Thần, chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong rồi, ta liền tấn công. - Được, Mộng Vân tiểu thư, mời! Trong tay Lục Ly hiện ra Thất Tinh chiến đao, đồng thời yên ắng phóng thích hàng vạn con Hư Không Trùng. Dưới thịnh danh không có hư sĩ, trận chiến này hắn nhất định phải toàn lực ứng phó, bằng không rất có thể sẽ chiến bại, thậm chí nếu người này bị Phó gia Hắc Viêm Điện thu mua, nói không chừng hắn sẽ bị giết chết. Hưu! Mộng Vân như đám mây nhẹ nhàng bay tới, thân hình nàng mang đến cho người ta cảm giác không thể phỏng đoán, tựa hồ nàng có thể tùy thời lướt tới khắp bốn phương tám hướng, như là một cơn gió, không cách nào nắm bắt được quỹ tích. - Chiến ý hệ Phong cao cấp! Lục Ly ngấm ngầm giới bị, đồng thời cấp tốc giật lùi ra sau, hắn hạ lệnh cho Huyết Linh Nhi: - Huyết Linh Nhi, mở ra Phong Thần đạo trường!
Chương 2795 Ngươi không phải đối thủ của ta
Từ dưới chân Lục Ly, Huyết Linh Nhi khoái tốc chui vào chui vào lòng đất, sau đó thần văn dưới mặt đất khẽ sáng lên, một đạo lực lượng kỳ dị tràn ngập không gian trong phạm vi ngàn dặm, ở bên trong, thần lực Mộng Vân bỗng chốc bị cầm cố. - Ách? Mộng Vân hơi ngớ, cả người đột nhiên kéo xuống một đoạn, mãi lúc sau mới đứng vững thân hình, nhẹ nhàng rớt xuống, trong mắt chớp qua một tia kinh ngạc, mở miệng hỏi: - Sát Thần, đây là bí pháp gì? Không ngờ lại có thể cầm cố thần lực? - Chút thủ đoạn nhỏ, không đáng nhắc tới! Lục Ly nhàn nhạt đáp, sau đó hạ lệnh để Hư Không Trùng tấn công, mặc dù phong ấn được thần lực Mộng Vân, song Lục Ly không dám chủ quan, cũng không mạo muội trực tiếp lao tới tấn công Mộng Vân. - Ồ? Mộng Vân cảm ứng được dưới mặt đất ba động, bước chân nhanh chóng di chuyển, chẳng qua bởi vì không có thần lực, tốc độ nàng chậm đi nhiều, Hư Hư Không bay ra đầy trời, tràn vào trong người Mộng Vân. Mộng Vân so với Lâm Ngọc quả nhiên cách biệt một trời một vực, mặc dù sắc mặt nàng khẽ biến, lại vẫn không quá bối rối. Đầu tiên là nhắm mắt nội thị, khóe miệng thoáng giật nhẹ, lông mi cũng run rẩy, rõ ràng trong lòng đã có chút sợ hãi, nhưng không biểu thị rõ trên mặt. - Giết! Cơ hội như thế, Lục Ly há lại bỏ qua, nhân khi Mộng Vân còn chưa kịp phản ứng, hắn định áp sát, sau đó một hơi đánh bại nàng. Bằng không để nàng kịp có thời gian phản ứng, thối lui ra khỏi Phong Thần đạo trường, như vậy đánh bại nàng không còn là chuyện dễ dàng. Khoảng cách chỉ ngàn dặm, thân hình hắn chợt lóe leo đến, trong bảy trăm hai mươi huyệt đạo trên người phun trào ra lực lượng kỳ dị, song quyền lần lượt nhắm tới hai vai trái phải của Mộng Vân. Hiện tại lực lượng hắn đã rất mạnh, luyện hóa nhiều Thần Tủy như vậy, hắn tự tin với hai quyền này oanh đi lên, dù không thể trọng thương, chí ít cũng khiến nàng bị thương. - Hả? Nhưng khi song quyền sắp đánh lên hai vai Mộng Vân, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, sâu trong linh hồn truyền đến nguy cơ trí mạng, hơn nữa cảm giác này còn vô cùng mãnh liệt. Nhiều năm du tẩu giữa lằn ranh sinh tử khiến hắn gần như không chút do dự, cũng không chọn cách lui lại, mà trước lấy ra chiến đao phóng thích Sát Đế Quỷ Trảm, đồng thời giơ lên Trần Vương Ấn chắn ở trước mặt. Ông! Trong tay Mộng Vân xuất hiện một thanh đoản kiếm màu đỏ, đoản kiếm này vừa xuất hiện liền tán phát ra hào quang vạn trượng, một cỗ uy áp khủng bố tràn ra từ trong đoản kiếm, Mộng Vân vung lên đoản kiếm quét ngang về phía Lục Ly. Ầm! Một tiếng nổ vang trầm muộn, Trần Vương Ấn bỗng chốc bị nổ bay, Lục Ly vừa mới lui lại mười trượng liền bị hào quang bao phủ. Hắn cảm giác bị một luồng cự lực đánh trúng, áp bào trước ngực nổ tung, cả người cũng bị thổi bay. Hưu! Lục Ly trở mình, khoái tốc giật lùi về phía sau, trong mắt hiện đầy vẻ kinh hãi, hoàn toàn không để ý tới việc đi thu hồi Trần Vương Ấn. Hắn nhìn chằm chằm đoản kiến màu đỏ nhỏ nhắn tinh xảo trong tay Mộng Vân, trong lòng vừa sợ vừa nghi. Hắn kinh hãi không phải vì Mộng Vân có được bí bảo cường đại, tiểu thư đại gia tộc như nàng, còn là cường giả hạng năm Thiên Tài Bảng, có được bí bảo là điều rất dễ hiểu. Thứ khiến hắn kinh hãi chính là Phong Thần đạo trường rõ ràng đã được bóc mở, vừa rồi Mộng Vân còn rơi xuống từ giữa trời, nhưng giờ tại sao nàng vẫn có thể thúc giục bí bảo? Muốn thúc giục bí bảo nhất định phải quán chú thần lực, hơn nữa bí bảo càng cường đại, thần lực cần quán chú lại càng nhiều, tựa như thần thiết của hắn, mỗi lần sử dụng đều sẽ rút sạch thần lực khắp toàn thân. Bí bảo của Mộng Vân vô cùng mạnh, lượng thần lực cần hẳn cũng phải rất lớn, rõ ràng đã bị phong ấn thần lực, Mộng Vân còn thúc giục bí bảo bằng cách nào? - Nàng không bị phong ấn thần lực! Cuối cùng Lục Ly đưa ra được kết luận này, hắn ngấm ngầm bội phục diễn kỹ của Mộng Vân, vừa rồi Mộng Vân rơi rụng xuống, bị Hư Không Trùng màu ám vàng xâm nhập, khóe miệng co quắp, lông mi run run, nhìn có vẻ rất sợ hãi. Nhưng thực ra hết thảy đều là diễn kịch, mục đích chính là vì lừa gạt Lục Ly áp sát. - May mà ta phản ứng nhanh! Lục Ly lui về phía sau mấy ngàn dặm, lập tức nuốt một viên đan dược trị thương đỉnh cấp, nếu vừa rồi hắn phản ứng không nhanh, đoán chừng sẽ bị chặt đứt ngang eo, dù nhục thân cường đại đến mấy cũng không gánh được. May mà vừa rồi hắn không lập tức giật lui, mà trước phóng thích Sát Đế Quỷ Trảm, làm chậm tốc độ Mộng Vân một phen, Trần Vương Ấn cũng chặn lại một ít hào quang, bằng không hậu quả khôn lường - Hạng năm Thiên Tài Bảng, quả nhiên cường hoành! Lục Ly híp mắt lại, bên kia Mộng Vân lại không hề nói nhảm, khoái tốc lướt tới, toàn thân lần nữa biến thành cơn gió, khiến người không thể phỏng đoán. Tốc độ như lưu quang, nào có nửa điểm dấu hiệu thần lực bị phong ấn? - Toàn bộ Hư Không Trùng cũng bị áp chế! Lục Ly cảm ứng một phen, phát hiện Hư Không Trùng đều bị trấn áp, một con đều không động được. Hắn đành phải vẫy động Long Dực, đồng thời vận chuyển Tiêu Dao Bộ nhanh chóng lui đi. - Địa Ngục Sát Thần, đừng trốn, nhận thua đi, ngươi không phải đối thủ của ta! Mộng Vân như thiểm điện đuổi theo, mặc dù tốc độ không bằng Lục Ly, nhưng cũng rất nhanh, hoàn toàn đủ sức sánh ngang Tam Kiếp hậu kỳ. Quan trọng nhất là thân hình nàng quá phiêu dật, ai cũng không biết một giây sau nàng sẽ trôi về hướng nào? Nơi đây chỉ có phương viên vạn dặm, tuy tốc độ Lục Ly nhanh hơn Mộng Vân một chút, nhưng muốn một mực duy trì cự ly với nàng là điều rất khó. Ánh mắt nàng sắc bén như đao, đoản kiếm màu đỏ trong tay lấp lánh hào quang, trầm giọng nói: - Địa Ngục Sát Thần, ta không muốn thương hay hại tính mạng ngươi, nếu ta dùng tới đại sát chiêu, e là không thu tay được. Đến lúc đó ngươi chỉ có con đường chết. Ta hỏi ngươi một lần sau cùng, có nhận thua hay không? Không nhận thua, liền phải chết! Lục Ly sẽ nhận thua ư? Hắn không phải người như thế, càng sẽ không bởi vì một câu của người khác liền bị dọa đến mức nhận thua, hắn còn bài tẩy chưa dùng, không lý nào lại dễ dàng nhận thua như thế.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất