Chương 2831 Lựa chọn
Trước đó có người cho rằng nàng hẳn còn kém chí cường giả ẩn thế một chút, song giờ không còn ai nghĩ như vậy nữa. Tuyệt đối đệ nhất! Bằng một kích vừa rồi, Đại Ma Vương đã được nhận định là đệ nhất Nhị trọng thiên, thậm chí có người hoài nghi nàng liệu đã đạt đến cảnh giới Ngũ Kiếp? Phải biết dù ở Tam trọng thiên, cảnh giới Ngũ Kiếp cũng là đại nhân vật chí cao vô thượng. Phốc! Giữa trời, miệng Vân Xuy Tuyết không ngừng cuồng phún máu tươi, nửa đoạn thân dưới bị xoắn nát cũng cuồng phún máu tươi, bộ dạng thê thảm vô cùng. Ông! Vân Xuy Tuyết phản ứng rất nhanh, lấy ra hai viên đan dược màu vàng từ giới chỉ trong tay, nuốt vào, bằng không hắn sẽ vì đổ máu quá độ mà trực tiếp chết đi. Bởi vì không có thần lực chống đỡ, thân thể hắn từ từ rơi rụng xuống, cuối cùng nện ầm ầm trên quảng trường, cách Lục Ly chỉ chừng ngàn trượng. Vì không còn hai chân, thế nên hắn đừng nói là đứng, đến ngồi cũng không được, chỉ có thể nằm nghiêng trên đất. Hắn không ngất đi, nét mặt bởi vì mất máu quá nhiều mà trở nên trắng bệch. Trong mắt đầy vẻ hư nhược, xen lẫn với đó là kinh hãi. Thẳng đến khắc này hắn vẫn nghĩ không thông, tại sao Đại Ma Vương có thể một chiêu xoắn nát nửa người hắn? Vừa rồi thậm chí hắn còn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy dưới thân tê rần, sau đó liền bị xoắn nát. Đó là sát chiêu kiểu gì? Hắn hồi tưởng lại, đến giờ vẫn còn chưa thôi kinh hãi, hắn có thể kết luận một điểm, đó là trong sát chiêu kia cất chứa chân ý thời gian vô cùng cường đại, bằng không hắn không có lý nào lại không kịp làm ra nửa điểm phản ứng. - Chẳng lẽ đã đột phá cảnh giới Ngũ Kiếp? Trong đầu Vân Xuy Tuyết chớp qua một đạo ý niệm, sau đó thần tình hắn trở nên dữ tợn, ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm Đại Ma Vương, hé miệng nói: - Được, được lắm! Đại Ma Vương, ngươi được lắm, lại dám phế đi thần đan của ta. Trọn cả khuôn mặt Đại Ma Vương đều bị mặt nạ che phủ, chỉ có thể thấy được đôi mắt lạnh lùng, nàng hờ hững đáp nói: - Nếu không phải niệm tình ngươi tu hành không dễ, lúc này ngươi sớm đã chết! Ông! Giới chỉ của Vân Xuy Tuyết sáng lên, trong tay hiện ra chiếc lệnh bài khắc hình Phượng Hoàng màu đen khi trước, khóe miệng nhếch lên ý cười tàn độc, nhìn chằm chằm Đại Ma Vương nói: - Đại Ma Vương, ngươi biết lệnh bài này chứ? - Không biết! Đại Ma Vương nhàn nhạt liếc qua, nói: - Ngươi tưởng lệnh bài này có thể dọa được ta? - Xem ra ngươi không hiểu quá nhiều về chuyện ở Tam trọng thiên... Vân Xuy Tuyết khẽ cười giễu cợt nói: - Hắc Phượng Lệnh là lệnh bài của Phượng Hậu Đại Đế tại Tam trọng thiên, một khi ta bóp nát lệnh bài này, Phượng Hậu sẽ lập tức phát giác, hàng lâm phân thần xuống hạ giới, ngươi nghĩ mình có thể là đối thủ của Đại Đế Tam trọng thiên? - Đại Đế! Vô số người hít sâu một hơi khí lạnh, Tam trọng thiên có rất nhiều Đại Đế, mỗi một vị Đại Đế đều là tồn tại chí cao vô thượng, đừng nói Nhị trọng thiên, dù là cường giả Tam trọng thiên, khi đối mặt Đại Đế đều phải quỳ xuống. Đối với Đại Đế Tam trọng thiên mà nói, tất cả mọi người ở Nhị trọng thiên đều là sâu kiến. - Đại Đế? Nội tâm Lục Ly cũng khẽ run lên, năm đó Tử Đế chính là một phương Đại Đế ở Tam trọng thiên, còn giết chết đối thủ hắn là Dương Đế, và chủ nhân trước đây của Cửu Kỳ Sơn, Mục Đế, những người này đều là Đại Đế ở Tam trọng thiên. Người có thể được phong Đế đều là tồn tại chí cao vô thượng, đại biểu cho chiến lực và uy quyền tuyệt đối. Tam trọng thiên cường giả như mây, có thể trở thành một phương Đại Đế, đủ thấy chiến lực Phượng Hậu này mạnh đến đâu, quả thực không cách nào tưởng tượng. - Khó trách Tu La lão nhân đều phải sợ! Nghe vậy, mấy tên trưởng lão đại gia tộc quan chiến bên bờ biển mới chợt hiểu ra, đối mặt Đại Đế Tam trọng thiên, Tu La lão nhân mà dám ngạnh kháng, e rằng chỉ có đường chết. Một khi hắn chết đi, Chúng Sinh Cung tuyệt đối cũng sẽ đi đứt. - Sao Vân Xuy Tuyết được đến tấm lệnh bài kia? Rất nhiều người nghĩ không thông, lệnh bài Đại Đế đại diện cho uy nghiêm và quyền thế của vị Đại Đế đó, thứ này chỉ có thể do Đại Đế đích thân ban phát. Hơn nữa còn không thể lạm dụng, bằng không nếu để Đại Đế biết được, tất sẽ bị liên lụy mà chết. Vân Xuy Tuyết là nhân vật ở Nhị trọng thiên, nhưng đến Tam trọng thiên cũng chỉ là võ giả bình thường, làm sao có thể kéo được quan hệ với Đại Đế cao cao tại thượng? - Ha ha, các ngươi không tin tưởng lệnh bài này là thật? - Vân Xuy Tuyết nghe được tiếng nhỏ giọng nghị luận xung quanh, lập tức trầm giọng quát to: - Các ngươi nghĩ rằng ta dám cầm lệnh bài giả đi dọa người? Nếu dám cầm lệnh bài giả, một khi bị Phượng Hậu biết được, toàn tộc chúng ta đều phải chết. Lệnh bài này được truyền thừa từ gia chủ đời thứ nhất Vân gia, năm đó gia chủ đời thứ nhất Vân gia ta chính là chiến tướng số một dưới tay Phượng Hậu, sau khi Phượng Hậu xưng đế liền được ban cho tấm Hắc Phượng Lệnh này. Đến sau bởi vì nguyên nhân đặc thù nào đó, tiên tổ mang theo tộc nhân đi tới Nhị trọng thiên, khai sáng Thánh Nguyên Điện, lệnh bài cũng được truyền tới đây. - Đại Ma Vương! Vân Xuy Tuyết giơ lệnh bài lên cao, lạnh giọng quát: - Giờ ta cho ngươi một cơ hội, lưu lại Lục Ly, cứ vậy thối lui, ta không truy cứu chuyện ngươi đánh trọng thương ta, bằng không ta đành phải dùng tới Hắc Phượng Lệnh quý giá này để đánh chết ngươi! Toàn trường lặng ngắt như tờ, yên ắng chờ đợi Đại Ma Vương đưa ra quyết định, rất nhiều người đã tin tưởng lời của Vân Xuy Tuyết. Dù sao lấy thân phận Vân Xuy Tuyết, không lý nào lại cần phải nói dối, lệnh bài này hẳn là Phượng Hậu ban cho Vân gia bọn hắn, bằng không có cho hắn một vạn lá gan cũng không dám tuỳ ý dùng lung tung. Lục Ly thấy Đại Ma Vương trầm mặc không nói, bèn cười khổ một tiếng nói: - Đại Ma Vương, cám ơn ngươi, việc này ngươi đừng quản! Một phương Đại Đế ở Tam trọng thiên, đó là nhân vật nào? Dù chiến lực Đại Ma Vương có mạnh hơn nữa, một khi phân thần Đại Đế hàng lâm, đoán chừng không cần thủ đoạn quá mạnh, chỉ bằng một đạo ý niệm liền có thể trấn áp Đại Ma Vương?
Chương 2832 Tử Nguyệt thăng lên từ mặt biển
- Ha ha! Đại Ma Vương cười lạnh, không nhìn Lục Ly mà nhìn Vân Xuy Tuyết nói: - Vân Xuy Tuyết, ngươi bóp nát lệnh bài đi, ta lại muốn mở mang kiến thức một phen, xem rốt cuộc Đại Đế Tam trọng thiên mạnh đến cỡ nào? Ngoài ra nếu ngươi bóp nát lệnh bài, ta tất giết ngươi. Lựa chọn thế nào, chính ngươi cân nhắc. Lựa chọn của Đại Ma Vương dẫn lên toàn thành rúng động, đồng thời cũng khiến Vân Xuy Tuyết vô cùng xoắn xuýt. Lệnh bài là thật, đích thật là do lão tổ nhà bọn hắn lưu lại, tổ huấn nói không đến thời khắc gia tộc sinh tử tồn vong thì không được dùng tới lệnh bài này. Bởi thế Vân Xuy Tuyết cầm ra lệnh bài thật ra là muốn hù dọa Đại Ma Vương một phen, chứ thực không có ý bóp nát. Giờ hắn sa vào tình thế lưỡng nan, không bóp nát, hắn đành phải ảo não rút đi, không chỉ không thể báo thù rửa hận cho con trai, tôn nghiêm của Thánh Nguyên Điện cũng quét rác, sau này e rằng khó mà ngẩng đầu lên được. Nhưng nếu bóp nát lệnh bài, Đại Ma Vương có thể sẽ lập tức chém giết hắn, Vân gia sẽ thiếu đi một kiện chí bảo trấn tộc. Sau này thật đến thời khắc gia tộc sinh tử tồn vong liền không còn cơ hội để vãn hồi nữa. Hắn đảo mắt nhìn sang mấy vị thúc tổ trong gia tộc, tuy hắn là gia chủ thế hệ này, nhưng đại sự như thế vẫn phải trưng cầu ý kiến bọn hắn một phen. Mấy vị lão tổ Vân gia cũng vô cùng xoắn xuýt, vốn lần này Đại Ma Vương không xuất hiện, sau khi bọn hắn chém giết Lục Ly, uy danh Thánh Nguyên Điện sẽ đạt đến đỉnh điểm. Dù không nhất thống được thiên hạ thì khuếch trương địa bàn, thu hoạch thêm chút lợi ích vẫn là điều tương đối dễ dàng. - Bóp nát Hắc Phượng lệnh, mời Phượng Hậu đi! Một vị lão tổ bối phận cực cao truyền âm tới, hắn giải thích nói: - Trận chiến này nhất định phải thắng, nhất định phải chém giết Đại Ma Vương, bằng không Thánh Nguyên Điện chúng ta sẽ một mực bị áp chế. Nếu bị Đại Ma Vương áp chế mấy vạn năm, sớm muộn gì Vân gia chúng ta cũng đi đứt. - Ừm! Vân Xuy Tuyết cũng hạ quyết tâm, trong tay đột nhiên dùng sức, tấm lệnh bài tinh xảo hoa mỹ kia lập tức nổ tung. Nháy mắt người toàn thành không khỏi khẩn trương, vô số ánh mắt chợt trở nên nóng rực, chờ đợi Đại Đế một phương tại Tam trọng thiên có thật sự hàng lâm phân thân hay không? Lục Ly và bọn Cam Lâm là đối tượng căng thẳng nhất, đặc biệt là Lục Ly, chuyện này không chỉ liên quan đến sinh tử của hắn, còn liên quan đến sinh tử của Đại Ma Vương, hắn không muốn bởi vì mình mà liên lụy khiến Đại Ma Vương chết đi. Người Thánh Nguyên Điện cũng khẩn trương không thôi, bởi vì Đại Ma Vương nói qua, một khi bóp nát lệnh bài nàng sẽ đánh giết Vân Khai Nguyệt. Nếu trước lúc Phượng Hậu kịp hàng lâm, Đại Ma Vương đã đánh chết Vân Xuy Tuyết rồi thì sao? Ngoài ra còn một điểm nữa, tấm lệnh bài này được cất giữ trong Vân gia rất nhiều năm, Phượng Hậu tuy còn khoẻ mạnh, nhưng ai biết nàng liệu có để ý tới không? Vạn nhất nàng mặc kệ không quản thì sao? Phải biết lão tổ Vân gia đã chết đi từ rất lâu. Bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch, bầu trời cũng không thấy có bất kỳ ba động nào, sắc mặt người Thánh Nguyên Điện dần biến, cũng may Đại Ma Vương không lập tức động thủ giết người. Chỉ là đoán chừng nếu đợi thêm lát nữa mà vẫn không có động tĩnh, e rằng Vân Xuy Tuyết khó thoát khỏi cái chết. Tùy theo thời gian đẩy dời, tâm tình mấy vạn người trong thành căng như dây đàn. Có lẽ lệnh bài này là giả? Hoặc là thời gian trôi qua nhiều năm vậy rồi, Phượng Hậu đều quên mất? Hoặc có khi, Phượng Hậu chết, bởi thế không cảm ứng được lệnh bài vỡ vụn? Nửa nén hương sau! Bọn Lục Ly như trút được gánh nặng, nếu Phượng Hậu thật hàng xuống phân thần thì hẳn đã sớm hàng lâm, không đến nỗi chờ đến giờ mà vẫn không thấy có động tĩnh gì? Đương nhiên, toàn thành vẫn lặng ngắt như tờ, ai nấy đều yên ắng chờ đợi, lại một nén hương trôi qua, nét mặt đám người Thánh Nguyên Điện trắng bệch như giấy, thậm chí có người bắt đầu run rẩy. Bọn hắn sợ, nếu nói Vân Khai Nguyệt là hi vọng tương lai của Thánh Nguyên Điện, như vậy Vân Xuy Tuyết chính là cột chống trời hiện tại của Thánh Nguyên Điện. Vân Xuy Tuyết bị giết, đối với Thánh Nguyên Điện sẽ là đả kích mang tính hủy diệt. Bọn Đường Đao Long Diệu Dương và cường giả Phó gia Hắc Viêm Điện cũng biến sắc, lần này bọn hắn cùng tiến cùng lui với Thánh Nguyên Điện, nếu Vân Xuy Tuyết bị giết, vạn nhất Đại Ma Vương phát nộ, sợ rằng bọn hắn cũng sẽ bị liên luỵ. Hô hô! Đúng lúc này, đột nhiên gió nổi lên, gió không quá lớn, nhưng lại khiến người toàn thành bất giác chấn động, vô số người phóng thích thần niệm quét tới trên biển. - Ồ! Phía mặt biển đột nhiên gào thét cuồng phong, tiếp đó nước biển cuộn sóng, từng hồi tiếng sóng gầm vang lên. Bờ biển cách bên này chừng mười vạn dặm, nhưng lúc này ở đây lại có thể nghe được tiếng sóng vỗ. Đám đông ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng không khỏi hoảng hốt, rất nhiều người bởi vì căng thẳng quá độ mà run rẩy, ánh mắt người toàn thành đổ dồn hết về phía tây. Hô hô! Gió càng lúc càng lớn, thiên địa nguyên khí quanh bốn phương tám hướng cũng hội tụ tới trên đảo, khiến thiên địa nguyên khí trên đảo bỗng chốc vô cùng nồng đậm. - Phân thần Phượng Hậu sắp hàng lâm! Vân Xuy Tuyết và người Vân gia vui đến phát khóc, từ Địa Ngục đến Thiên Đường, tâm tình bọn hắn thế nào chắc không cần nghĩ cũng biết, cả đám đồng loạt nhìn chằm chằm về hướng tây, ánh mắt nóng rực. - Thiên địa dị tượng này... Tròng mắt Lục Ly khẽ co rụt lại, sắc mặt càng thêm hư nhược mấy phần, chỉ với phân thần hạ giới mà đã dẫn lên thanh thế lớn đến vậy, không biết chiến lực chân chính của Phượng Hậu sẽ còn cường đại đến cỡ nào? Ông! Một giây sau, Lục Ly phát hiện trọn cả thế giới chợt tối đen, không chỉ hắn, người toàn thành đều phát hiện bầu trời đột nhiên tối sầm, u ám dọa người, không có lấy một tia ánh sáng. Sát na sau, một cảnh tượng khiến chúng nhân kinh hãi hiện ra. Trên mặt biển phía tây, một vầng mặt trăng màu đỏ từ từ nhô lên, bởi vì thế giới xung quanh đều u tối, bởi thế mặt trăng màu đỏ máu kia càng thêm huyễn lệ dị thường. Ban ngày biến thành ban đêm, trên biển thăng Tử Nguyệt!
Chương 2833 Vô song
Đây là thủ đoạn và thần thông nghịch thiên cỡ nào? Chúng nhân kinh hãi đến độ nói không ra nói, đợi khi vầng Tử Nguyệt kia thăng lên, một cảnh càng khiến người chấn động hiện ra! Từ bên trong Tử Nguyệt đột nhiên đi ra một bóng người, thân hình nàng rất nhỏ nhắn, bước chân chậm chạp, hơn nữa mông lung mơ hồ, chỉ ẩn ẩn nhìn ra được là một nữ tử, một nữ tử dáng hình yểu điệu. Nữ tử này tựa hồ có một loại ma lực vô danh, như là đi ra từ trong Tử Nguyệt, trực tiếp tiến vào trong đầu chúng nhân. Sau khi đi ra từ trong Tử Nguyệt, nữ tử sừng sững đứng đó, thế giới xung quanh không trở lại như thường mà vẫn duy trì cảnh tượng quỷ dị như cũ. Một giọng nữ theo đó vang lên: - Là người phương nào kêu gọi bản hậu? Tiếng nói rất nhẹ nhàng, rất dễ nghe, lại mang theo một loại lực lượng vô danh, khiến linh hồn tất cả người trong thành đều rung động, sinh ra xung động muốn quỳ bái. Bịch! Toàn bộ người Thánh Nguyên Điện đồng loạt bay xuống, quỳ trên mặt đất, Vân Xuy Tuyết cũng lồm cồm bò tới, lại không cách nào quỳ xuống, đành phải nằm rạp trên đất, cung kính hét lớn: - Bái kiến Phượng Hậu, chúng ta là hậu nhân Vân Hồ. Tiên tổ từng truyền lại một tấm Hắc Phượng Lệnh, dặn chúng ta lúc gia tộc sinh tử tồn vong thì bóp nát, đã làm phiền đến Phượng Hậu, chúng ta tội đáng muôn chết! Bịch! Bịch! Vô số người trong thành cũng quỳ xuống theo, tuy bọn hắn không có quan hệ gì với Phượng Hậu, nhưng bọn hắn biết hẳn nên quỳ lạy một phen, đơn thuần là tôn kính đối với cường giả, quỳ bái đối với đại nhân vật Tam trọng thiên. Vù vù! Bọn Đường Đao Long Diệu Dương không dám kẻ cả, cũng vội bay xuống quỳ trên mặt đất, hành lễ với Phượng Hậu. Đại nhân vật như vậy, nếu mà đắc tội nàng, hậu quả không thể tưởng tượng. Từng phiến từng phiến người trên quảng trường quỳ xuống, bọn Tần Chiến Quỳnh tiểu thư cũng quỳ, trừ hai người ra, đám đông trên quảng trường đều quỳ hết cả. Lúc này Lục Ly im ắng ngồi xếp bằng trên đất, khoan nói Phượng Hậu là quân địch, dù có là đại nhân vật thực sự tới, hắn cũng sẽ không quỳ. Người không quỳ còn lại là Đại Ma Vương, nàng lạnh lùng đứng đó, tay nắm Ma Vương Thương không nhúc nhích, như là một pho tượng. - Là hậu nhân của Vân Hồ? Nữ tử dưới Tử Nguyệt Hạ thở dài nói: - Năm đó hắn độc thân rời đi, không ngờ còn có hậu nhân lưu lại? Nếu đã là hậu nhân của Vân Hồ, còn dùng tới Hắc Phượng lệnh, các ngươi có chuyện gì muốn nhờ, cứ nói đừng ngại, bản hậu sẽ ra tay giúp các ngươi một lần. Phượng Hậu vừa mở miệng, toàn thành chết lặng! Nếu trước đó chúng nhân còn chưa quá hiểu rõ về một phương Đại Đế ở Tam trọng thiên, như vậy sau khi ngày biến thành đêm, trên biển thăng Tử Nguyệt, cùng với phân thần Phượng Hậu xuất hiện, tất cả mọi người đều hiểu. Đương nhiên, cụ thể thế nào thực ra bọn hắn cũng không quá rõ, bọn hắn chỉ biết một điều, đây là tồn tại vượt qua tất cả mọi người. Điều này tương tự như chúng nhân là phàm nhân, Phượng Hậu là Thiên Thần, Đại Ma Vương tuy mạnh, nhưng cũng chỉ là mạnh trong đám phàm nhân mà thôi. Đại Ma Vương không thể đấu lại, Phượng Hậu là tồn tại ở một cấp độ khác! Hai cấp độ này không thể so sánh, hoàn toàn là khác biệt về chất. Đại Ma Vương có thể khiến phương viên trăm vạn dặm ngày biến thành đêm, có thể khiến trên biển xuất hiện một vầng trăng khổng lồ, có thể bằng vào một đạo phân thần liền khiến tất cả mọi người quỳ bái? Người Thánh Nguyên Điện vui đến phát khóc, Vân Xuy Tuyết càng là mắt đỏ bừng, không ngừng dập đầu, quát khẽ nói: - Đa tạ Phượng Hậu, đa tạ Phượng Hậu, con cháu Vân gia đời đời kiếp kiếp cảm kích ân điển của Phượng Hậu. Mong Phượng Hậu giúp chúng ta tru sát người này! Một tay Vân Xuy Tuyết đỡ lấy thân thể, tay còn lại khác chỉ vào Đại Ma Vương, ánh mắt tất cả mọi người cũng đồng loạt nhìn về phía Đại Ma Vương, muốn xem xem nàng sẽ có cử động gì? Đáng tiếc, Đại Ma Vương đeo mặt nạ, không nhìn ra được thần sắc biến hóa, hơn nữa nàng cũng không có bất kỳ cử động nào, cứ thế tay nắm Ma Vương Thương đứng đó bất động như núi. Nàng không nói gì, thậm chí không nhìn phân thần Phượng Hậu dưới Tử Nguyệt, ánh mắt nàng không buồn không vui, liếc nhìn Vân Xuy Tuyết nói: - Khi trước ta đã nói qua, ngươi bóp nát lệnh bài, ta tất giết ngươi, giờ ngươi có thể chết được rồi! Hưu! Đại Ma Vương đột nhiên nhấc lên thương trong tay, sau đó nhẹ nhàng đâm tới Vân Xuy Tuyết. Một thương này đâm ra cũng như lúc trước, không gian cuộn lên gợn sóng, chúng nhân bất giác cảm thấy thương như đâm ra từ trong hư không, chấn nát hết thảy, phá hủy hết thảy. Trong lòng Vân Xuy Tuyết không khỏi hoảng hốt, vội kinh hãi rống to: - Phượng Hậu cứu ta! - Thật to gan! Một tiếng quát uy nghiêm mang theo nộ khí vang lên, tiếp đó Tử Nguyệt sáng lên một đạo lưu quang màu đỏ, như sao chổi bay vụt đến, đánh thẳng lên mũi thương trong tay Đại Ma Vương. Chậc chậc... Toàn thành chấn kinh, nếu nói một thương của Đại Ma Vương khiến bọn hắn cảm thấy như là hủy diệt chi thương, như vậy đạo lưu quang này lại khiến bọn hắn cảm thấy như là phi thạch từ vũ trụ, khủng khiếp khôn cùng. Vô số người nghĩ trong đầu, thương này và lưu quang va chạm với nhau sẽ sản sinh ra uy năng hung tàn cỡ nào? Liệu Hỗn Độn Thành có biến thành phấn vụn? Bọn hắn liệu có bị nổ chết tươi? Bọn hắn nghĩ nhiều .. Trường thương cuốn theo theo khí thế phá hủy hết thảy đâm tới, lưu quang bay đến đụng vào mũi thương, lại không phát sinh nổ mạnh như chúng nhân tưởng tượng, thậm chí không có không gian ba động quá mạnh. Ầm! Chỉ nghe thấy một tiếng nổ trầm muộn, đạo lưu quang kia trực tiếp tiêu tán, trường thương tiếp tục đâm tới, như thiểm điện xuyên qua thân Vân Xuy Tuyết, sau đó nửa người còn lại của Vân Xuy Tuyết nổ thành huyết vụ, đến cặn bã cũng không thừa! - Hả? Toàn thành lần nữa hóa đá, Lục Ly cũng chấn kinh há hốc mồm. Một kích từ Phượng Hậu, Đại Đế ở Tam trọng thiên, lại bị Đại Ma Vương nhẹ nhàng hóa giải? Đại Ma Vương đánh chết người mà phân thần Phượng Hậu muốn bảo vệ ngay trước mặt đối phương! Đùa gì vậy. Nếu không phải vừa rồi uy lực lưu quang quả thực rất khủng bố, tất cả mọi người đều tưởng rằng Phượng Hậu này là giả.
Chương 2834 Vô song
Trong mắt chúng nhân hiện đầy vẻ chấn kinh, tiếp sau đó là sợ hãi. Đường đường một phương Đại Đế ở Tam trọng thiên, giờ lại bị người hung hăng đánh mặt, nàng liệu có phát nộ? Liệu có vì che dấu chuyện hôm nay mà cường hành diệt đi tất cả người trong thành? - Xuy Tuyết! - Một lão giả Vân gia gào lên bi thống, đám cường giả Vân gia còn lại cũng đau xót không thôi, Vân Xuy Tuyết chính là cường giả mạnh nhất Thánh Nguyên Điện, hắn đại biểu cho hi vọng quật khởi của Thánh Nguyên Điện, là đại thụ che trời chống đỡ cho toàn bộ Vân gia. Bây giờ, đại thụ đổ gục! Đại Ma Vương chậm rãi thu hồi Ma Vương Thương, nàng vẫn không nhìn Phượng Hậu, như thể đối phương không hề tồn tại. Cứ thế lạnh lùng nhìn qua người Vân gia, nói: - Đây là Vân Xuy Tuyết tự tìm, sau này nếu Vân gia các ngươi không phục, cứ tới tìm ta! - Sau này... Đám đông lần nữa ngạc nhiên, Đại Ma Vương xem như Phượng Hậu không tồn tại, nàng chắc mình còn có thể sống qua hôm nay? Hay là nàng có tự tin tuyệt đối có thể thắng được phân thần Phượng Hậu? Lui một vạn bước mà nói, dù nàng có thể thắng được phân thần Phượng Hậu, chẳng lẽ Phượng Hậu sẽ không phái người hạ giới? Một khi cường giả Tam trọng thiên hạ giới, tất sẽ cuộn lên một trường gió tanh mưa máu ở Nhị trọng thiên. Phượng Hậu không tiếp tục ra tay mà thoáng nghi hoặc hỏi: - Ngươi là ai? - Ta là ai không quan trọng! Đại Ma Vương xoay người, mặt hướng về phía Phượng Hậu, lạnh lùng nói: - Ngươi chỉ là phân thần, Nhị trọng thiên có quy tắc thiên địa của riêng Nhị trọng thiên, thực lực ngươi không phát huy hết được, dù ngươi hạ giới cũng sẽ bị áp chế, bởi thế ngươi tốt nhất đừng tự rước lấy nhục. Quay về đi, chuyện nơi đây, ngươi không quản được! Hoa! Toàn trường lại lần nữa hóa đá, Đại Ma Vương quá cuồng, đây chính là một phương Đại Đế tại Tam trọng thiên, mà dù có là một cường giả bình thường ở Tam trọng thiên, liệu có ai ở đây dám khinh thường? Nàng thật tưởng vô địch ở Nhị trọng thiên liền cũng có thể lực áp quần hùng ở Tam trọng thiên? - Vậy ư? Giọng Phượng Hậu chuyển lạnh, nói: - Một giới diện Nhị trọng thiên cỏn con, không ngờ lại ra nhân vật thế này, vậy để bản hậu nhìn xem ngươi có vốn liếng gì mà dám cuồng vọng! Ông! Tử Nguyệt trên mặt biển đột nhiên phát ra tử quang vạn trượng, tiếp đó hắc quang từ bốn phương tám hướng tuôn trào về phía Tử Nguyệt, bên trong Tử Nguyệt truyền ra từng đạo khí tức khủng bố, khiến linh hồn chúng nhân tại trường không khỏi run rẩy. - Lực lượng này...? Lục Ly hít sâu mấy hơi khí lạnh, Tử Nguyệt kia không ngừng hấp thu hắc quang, không gian bốn phía sáng dần lên, nhưng khí tức bên trong Tử Nguyệt lại theo đó càng lúc càng khủng bố. Lục Ly cảm thấy một khi Tử Nguyệt phát nổ, e rằng trọn cả Hỗn Độn Đảo đều sẽ tan biến, trực tiếp vỡ nát. - Nếu ngươi đã muốn nhìn, vậy ta cho ngươi xem xem! Ngữ khí Đại Ma Vương vẫn vô cùng lạnh lùng bình thản, nàng tung người bay lên, đứng ngạo nghễ giữa trời, lại không thấy có cử động gì khác, cứ thế đâm tới một thương. Xoẹt! Hư không chấn động, từng đạo vết rách khuếch tán ra, trọn cả thế giới đều tan biến, trong đầu chúng nhân chỉ còn lại một thương không gì không phá đâm ra từ trong hư không. Khắc này, thế giới như ngưng lại, chỉ còn mỗi một thương đang từ từ đâm ra kia, nháy mắt trường thương đã tới trước mặt Tử Nguyệt, tiếp đó nhẹ nhàng đâm xuyên vào. Ba! Tựa như bọt khí, trường thương vừa đâm, Tử Nguyệt lập tức chia năm xẻ bảy, phá thành mảnh nhỏ. Cùng sụp đổ với Tử Nguyệt còn có thân ảnh yểu điệu kia. Toàn trường chết lặng! Thương ảnh biến mất, Tử Nguyệt biến mất, phân thần Phượng Hậu biến mất, bầu trời bình tĩnh lại, bốn biển dần êm, hết thảy lại quay về như trước, như thể phân thần Phượng Hậu chưa từng hàng lâm qua. Yên tĩnh, yên tĩnh tuyệt đối! Thứ duy nhất tất cả mọi người có thể nghe được chỉ là tiếng tim mình đập, tiếng thở dốc hổn hển. Trong đầu chúng nhân chỉ còn mỗi một thương bá tuyệt vô song khi nãy, và cả cảnh Tử Nguyệt sụp đổ nữa. Cảnh tương đó đoán chừng sẽ thành vĩnh hằng, vĩnh viễn khắc sâu trong tâm trí người toàn thành. Tất cả mọi người đồng loạt ngước mắt nhìn lên thân ảnh nhỏ nhắn giữa trời kia, song ai nấy đều cảm thấy thân ảnh đó cao lớn vĩ ngạn, phong hoa tuyệt đại, cái thế vô song. Toàn trường an tĩnh suốt hơn nửa nén hương, thẳng đến khi Đại Ma Vương hành động mới phát ra chút thanh âm. Sau khi đánh tan phân thần Phượng Hầu, Đại Ma Vương thu hồi trường thương, đảo mắt nhìn chúng cường giả tại trường một lượt, cuối cùng bỏ lại một câu: - Chuyện hôm nay kết thúc ở đây, ai đi đường nấy, quy củ ta lập khi trước vẫn hữu hiệu, trong vòng trăm năm, võ giả siêu quá ngàn tuổi không được động vũ với Lục Ly, một ngàn tuổi trở xuống thì tùy ý, trăm năm sau cũng tùy ý. Ngoài ra, nguyên tắc của ta là người không phạm ta, ta không phạm người, chỉ cần các ngươi đừng đến trêu chọc Thiên Ma Đảo, ta sẽ không nhúng tay vào sự tình Nhị trọng thiên. Dứt lời, thân hình Đại Ma Vương chợt lóe, vút đến bên người Lục Ly, thu Lục Ly vào trong một kiện Thần khí không gian. Thân hình nàng lần nữa chợt lóe, vút đến trang viên, mang đi Phủ Ma Cam Lâm Phùng Nhất Mã. Nàng phất tay, mở ra Vực môn, thân hình xông vào Vực môn không thấy đâu nữa. Vì sao Đại Ma Vương không cần mượn nhờ Thần Văn liền có thể trực tiếp mở ra Vực môn? Hay Lục Ly và Phủ Ma vốn đang bị trọng thương, tiến vào trong Vực môn, liệu có chết ở nửa đường? Những vấn đề này không ai để ý, sau chuyện xảy ra vừa rồi, dù cho Đại Ma Vương có trực tiếp thuấn di quay về Thiên Ma Đảo, tất cả mọi người đều sẽ không cảm thấy ngạc nhiên. Hôm nay mọi người đã chấn kinh nhiều đến tê dại, thậm chí chuyện xảy ra hôm nay đã siêu quá kiến thức cả đời trước đây, lật đổ hoàn toàn nhận thức vốn có. Lúc này rất nhiều người còn đang hoài nghi, làm sao phân thần Phượng Hậu lại bị dễ dàng đánh tan như vậy? Còn nữa, Đại Ma Vương thật không sợ Phượng Hậu phái người hạ giới, nhỡ sau này vô số cường giả Tam trọng thiên hạ giới, đến lúc này e rằng Thiên Ma Đảo đi đứt mất... - Đi! Một tên lão giả Vân gia bi phẫn trầm hống, bay vụt tới, thu lại ống tay áo nhuốm máu còn sót lại của Vân Xuy Tuyết, chuẩn bị đi về lập y quan trủng.
Chương 2835 Phong ba kinh thiên
Đại Ma Vương đã đi, bọn hắn có ở lại đây cũng chẳng nghĩa lý gì. Bọn hắn bị dọa sợ, chẳng dám làm gì nữa cả, sợ Đại Ma Vương trong cơn nóng giận tiêu diệt luôn cả Thánh Nguyên Điện. Người Vân gia mở ra Vực môn, cả đám vọt vào, tan biến khỏi Hỗn Độn Đảo. Người Vân gia đi, người Long tộc Phó gia Hắc Viêm Điện cũng chẳng ở lại làm gì, lần này bọn hắn đến đây là vì Lục Ly, bây giờ Lục Ly được Đại Ma Vương mang đi, bọn hắn còn cần gì ở lại chỗ này? Lại nói, lúc này dù Lục Ly ở đây, có cho bọn hắn một trăm lá gan cũng không dám động tới Lục Ly. Trong lòng bọn hắn còn có chút chột dạ, sợ không biết có bởi vì chuyện này mà đắc tội Đại Ma Vương không? - Đi thôi, trở về! Đường Đao nghĩ nghĩ, sau đó cắn răng quát khẽ một tiếng. Lúc này thanh niên Đông Ma Cung còn ở trong thành. Nhưng xảy ra chuyện vừa rồi, Đường Đao không dám làm loạn, sợ vạn nhất làm sai, khiến Đường gia cũng sa vào tình thế vạn kiếp bất phục. Chết mất Đường Ninh không dao động đến căn cơ Đường gia, nhưng nếu bởi vì cái chết của Đường Ninh mà làm sai chuyện, đắc tội người không nên đắc tội, vậy Đường gia rất có thể sẽ đi đứt. Người Đường gia đều đi, người Trùng Dương Điện tự nhiên cũng không dám lưu lại, chỉ sau gần nửa canh giờ, người sáu đại thế lực đều cuốn gói sạch. Đám cường giả xem náo nhiệt còn lại cũng dồn dập truyền tống rời đi, với chuyện vừa rồi, còn ai còn dám lưu lại Hỗn Độn Đảo? - Ai... Hỗn Độn Thành lớn như vậy, mới rồi còn huyên náo ầm ĩ, chẳng bao lâu đã biến thành một tòa thành không, còn mỗi năm tên trưởng lão và mấy ngàn quân sĩ. Năm tên trưởng lão nhìn nhau, khóe miệng hiện đầy vẻ đắng chát. Lần thiên tài so đấu này còn chưa tiến hành xong, tiếp sau còn có mấy trường luận võ, chọn ra năm vị trí đầu và ngôi vị đệ nhất. Bây giờ người tỷ võ đều chạy sạch, ba mươi sáu đại trưởng lão cũng chỉ còn lại năm người, bọn hắn đều không biết chuyện sau này nên tiếp tục thế nào. Ngoài ra, phân thần Phượng Hậu bị đánh tan ở chỗ này, liệu sau đây Phượng Hậu có phái cường giả hạ giới không? Liệu có tới giết sạch người Hỗn Độn Đảo để vãn hồi tôn nghiêm cho Phượng Hậu? Những điều đó không ai biết, chẳng qua năm người này lưu lại, tự nhiên đã coi Hỗn Độn Đảo như nhà mình. Giờ đương nhiên sẽ không rời đi, chỉ sai phái người quét dọn chiến trường, yên ắng chờ đợi. Một trường thiên tài so đấu, lại dẫn lên phong ba kinh thiên! Chỉ sau mấy ngày tin tức đã truyền khắp toàn bộ Nhị trọng thiên, mấy trường đại chiến cũng được truyền bá sống động như thật, khắp Nhị trọng thiên đều sôi trào, gần đây, tất cả thành trì tất cả võ giả đều đang nghị luận việc này. Vân Xuy Tuyết đạt tới cảnh giới Tứ Kiếp, đệ nhất Thiên Tài Bảng Doãn Thanh Ti và Vân Xuy Tuyết đại chiến mấy trăm hiệp, Tu La lão nhân xuất thế, lực áp Vân Xuy Tuyết. Đại Ma Vương hiện thân, một chiêu trọng thương Vân Xuy Tuyết, sau đó còn chém giết hắn. Cuối cùng phân thần Phượng Hậu, một phương Đại Đế tại Tam trọng thiên hạ giới, lại bị Đại Ma Vương đánh tan tác! Nhiều tin tức như vậy, bất kỳ tin tức nào cũng đủ để dẫn lên Nhị trọng thiên oanh động, giờ lại xảy ra đồng thời, có thể tưởng tượng những chuyện này sẽ tạo ra oanh động lớn cỡ nào? Lục Ly, ngọn nguồn dẫn phát ra nhiều đại sự như vậy cũng được người đặc biệt chú ý, nhất là Đại Ma Vương còn vì Lục Ly lập xuống quy củ, trong vòng trăm năm người trên ngàn tuổi không được động võ với hắn, còn lại thì tùy ý. Giờ đây Đại Ma Vương đã được người Nhị trọng thiên nhận định là tồn tại vô địch tuyệt đối, cũng có thể nói là chúa tể Nhị trọng thiên, quỷ củ nàng lập ra không khác gì thánh chỉ cả. Ngoài ra, chúng nhân không khỏi lo lắng, rằng liệu Phượng Hậu có phát nộ, điều động cường giả giết tới Nhị trọng thiên? Thậm chí liệu có hay không có khả năng nàng đích thân hạ giới? Một khi cường giả Tam trọng thiên hạ giới, e rằng Nhị trọng thiên sẽ thây ngang khắp đông, máu nhuộm rực trời. Sự tình truyền đến Thiên Ma đảo, tất cả Thiên Ma Đảo đều vì đó reo hò, nhất là thuộc hạ Đại Ma Vương và đám đảo quân, ai nấy đều hồng quang đầy mặt, cảm thấy được thơm lây. Đương nhiên, cũng có một vài người lo lắng tiếp sau Phượng Hậu sẽ trả thù. Rốt cuộc đó là chí cường giả tại Tam trọng thiên, bị Đại Ma Vương đánh mặt như thế, há có thể chịu nhục? Bên ngoài thế nào, Lục Ly căn bản không biết, lúc vượt qua Vực môn hắn đã ngất đi. Nếu là người bình thường mang theo hắn vượt qua Vực môn, e là hắn đã trực tiếp chết rồi, song Đại Ma Vương phóng thích ra một quang tráo, khiến Lục Ly chỉ tạm thời ngất đi. Phủ Ma cũng hôn mê, Đại Ma Vương mang theo bọn hắn trực tiếp về lại trong Thiên Ma thành, sau đó ném Lục Ly và Phủ Ma cho Đao Ma chiếu cố. Ba ngày sau, Phủ Ma tỉnh lại, Lục Ly lại ngủ mê suốt nửa tháng. Hắn quá hư nhược, một tay bị xoắn nát, hai chân bị lóc thịt róc xương, quan trọng nhất là thần đan bị phế. Nếu người thường bị nặng như thế, đoán chừng sớm đã chết rồi. Lục Ly nhờ nhục thân cường đại mới miễn cưỡng kiên trì được. Đao Ma cho Lục Ly dùng linh dược tốt nhất, trải qua nửa tháng điều dưỡng, thương thế Lục Ly dần chuyển tốt, cánh tay cũng mọc lại, chỉ là thần đan bị phế, chuyện này Đao Ma bó tay đành chịu, phải cần Lục Ly lần nữa ngưng tụ mới được. Sau khi tỉnh lại, Lục Ly không mở mắt ngồi dậy ngay, mà nằm lại trên giường thêm hai canh giờ, thân thể hắn quá hư nhược, sinh mệnh bản nguyên đều bị thương tổn. - Lục Ly, ngươi tỉnh rồi? Lúc Lục Ly mở mắt, thấy Phủ Ma ngồi xếp bằng ở bên liền vội vàng ngồi dậy, chắp tay nói: - Phủ Ma đại nhân, ngài cũng bị thương, không cần trông chừng ta... - Thương thế của ta đã tốt rồi! Phủ Ma khoát tay nói: - Ngươi không cần nhiều lời, giờ cứ khôi phục thêm một đoạn thời gian, chờ ngươi cảm giác ổn rồi thì theo ta đi gặp Đại Ma Vương. - Được! Lục Ly vội vàng khoanh chân ngồi xếp bằng, lấy ra linh dược nuốt vào, hắn đang định vận công tu luyện, lại phát hiện thần đan đã nát, trong thân chẳng còn nửa điểm thần lực. Trên mặt chớp qua một tia đắng chát, thần đan nát rồi, sau này hắn còn tiền đồ gì nữa? Liệu có phải cả đời sẽ dừng bước ở cảnh giới và thực lực bây giờ?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất