Chương 2846 Bát Nhã thành thần
Nữ tử tuyệt mỹ ngước mắt nhìn lên, thần niệm quét qua, đợi nàng khóa chặt một người trong đó, cả người khẽ run lên, hai chân mềm nhũn, thiếu chút đứng không vững. Nàng theo bản năng dụi dụi tròng mắt, tưởng mình nhìn lầm, đợi lần nữa mở mắt, thấy đạo thân ảnh kia càng lúc càng gần, tận mắt nhìn thấy khuôn mặt hồn khiên mộng nhiễu kia, mắt nàng tuôn lệ như mưa, không cách nào kềm nén được nữa. - Lên! Nữ tử tuyệt mỹ run giọng nói: - Không cần quỳ, lỗi lầm của ngươi, phụ thân ngươi... tự nhiên sẽ giúp ngươi bù đắp, hắn cũng sẽ giúp ngươi lấy lại công đạo... - Phụ thân? Trên mặt Lục An chớp qua một tia kinh ngạc, cha ruột hắn là Dạ Lạc, hắn tự nhiên nghĩ đến Dạ Lạc. Lỗi lầm của hắn Dạ Lạc đi bù đắp, đùa gì vậy? Hắn nhìn lại nữ tử tuyệt mỹ, mắt chợt trợn tròn, thần sắc kinh hãi thốt lên: - Phụ thân? Phụ thân trở về! - Lục An, ở ngoài đó to tiếng gì đấy? Không biết hai vị mẫu thân đang an dưỡng à? Trong lầu các, Lục Phi Tuyết đi ra, tay bưng chén, nét mặt bất mãn trừng mắt nhìn Lục An. Lúc này một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, đứng ở trong sân, tiếp đó một tiếng nói quen thuộc vang lên: - Cô cô, Thu Tuyết, ta về rồi! Ầm! Chén trong tay Lục Phi Tuyết rơi xuống đất, tan tành, mắt Lục Phi Tuyết rưng rưng, miệng môi mấp máy nói: - Lục Ly, là ngươi thật ư? Hưu hưu hưu! Vô số người từ trong mười mấy nơi biệt viện lao vút ra, khoái tốc lao tới bên này, đợi khi bọn hắn thấy được thanh niên tóc trắng đứng ở giữa sân, nháy mắt, trọn cả Lục gia liền tạc nồi. - Phu quân? Trong lầu các, hai đạo nhân ảnh vọt ra, hai người còn mặc áo ngủ, trên trán Bạch Hạ Sương đeo gạc trắng, ẩn ẩn có vết máu thấm ra. Nàng vừa thấy Lục Ly, lập tức khóc rống lên, nhào vào trong ngực hắn, khóc đến thiên hôn địa ám, xé gan nứt phổi, như thể muốn phát tiết toàn bộ ủy khuất bao năm nay. Lục Ly ôm lấy Bạch Hạ Sương, thấy được vết thương trên trán nàng, lửa giận vốn đang đè nén lần nữa bùng lên, trên thân cuộn trào sát khí. Khiến rất nhiều tộc nhân Lục gia vốn định xông tới đều dừng bước, cảm giác hít thở không thông. - Cháu của ta trở về, trở về rồi! Lục Chính Dương nước mắt tuôn đầy mặt, cùng theo bọn Lục Nhân Hoàng Minh Vũ Khương Vô Ngã bước nhanh đi tới, Lục Ly giao Bạch Hạ Sương cho Bạch Thu Tuyết ở bên cạnh, sau đó khuỵu gối trùng trùng quỳ xuống đất nói: - Tôn nhi bái kiến gia gia, bái kiến phụ thân, bái kiến chư vị trưởng bối. - Đứng dậy đi! Lục Chính Dương nghẹn ngào kéo lấy tay Lục Ly, mắt Lục Nhân Hoàng cũng ngấn lệ, khẽ gật đầu nói: - Trở về là tốt, là phụ thân vô năng, khiến ngươi chịu khổ. - Là hài nhi bất hiếu! Cánh mũi Lục Ly thoáng chua xót, trọn cả Lục gia tuy bởi hắn mà lớn mạnh không ít, song cũng bị hắn liên luỵ, mấy năm này chắc mọi người đã phải sống trong lo lắng hãi hùng. - Khinh Linh, Thu Tuyết! Lục Ly quay đầu ôm lấy Bạch Thu Tuyết, Khương Khinh Linh, thấy Khương Khinh Linh nét mặt tái nhợt, bèn dùng ngữ khí vô cùng kiên định nói: - Tin tưởng ta, ai tổn thương các ngươi, ta khiến hắn đền lại gấp trăm. - Được! Khương Khinh Linh nước mắt như mưa, lại vẫn gượng cười nói: - Nam nhân của ta trở về, sau này dù có là ai cũng không thể bắt nạt chúng ta. Lục Ly vỗ vỗ vai Khương Khinh Linh, sau đó quay sang chào hỏi đám người Khương Vô Ngã, Dạ Lạc. Cuối cùng ánh mắt dừng trên thân một nữ tử mong manh, người kia đứng ở một bên, tựa hồ có chút không hợp với người Lục gia. Lúc Lục Ly thấy được nàng, nàng mới rưng rưng nói: - Ca... - Hi Nhi, tới đây! Lục Ly vẫy vẫy tay, lúc này Trì Hi Nhi mới lấy hết dũng khí, như chú chim nhỏ bay tới, nhào vào trong ngực Lục Ly. - Lục ca ca! Trấn an Trì Hi Nhi một lúc, chợt có tiếng nói khe khẽ vang lên, Lục Ly nhìn sang, thấy là một nữ tử tuyệt mỹ, nàng hai mắt đỏ bừng nhìn Lục Ly nói: - Lục ca ca, Bàn Nhược đã... thành thần. Năm đó lúc quen biết Bàn Nhược, Lục Ly tuổi tác không lớn, Bàn Nhược cũng rất nhỏ. Còn là một tiểu ni cô xinh xắn như búp bê sứ, đến sau Bàn Nhược trưởng thành, cũng hoàn tục. Chỉ là Lục Ly một mực coi Bàn Nhược là tiểu muội muội, bởi thế nhiều lần cự tuyệt tình ý của nàng, cuối cùng trước khi Lục Ly phi thăng, Bàn Nhược tìm đến Lục Ly, nói nếu nàng thành thần sẽ đến Thần Giới tìm hắn, để hắn tiếp nhận nàng. Lục Ly tùy tiện đáp ứng hứa hẹn này, sau đó Bàn Nhược một mực khổ tu, trở thành Hóa Thần Cảnh trẻ nhất trong toàn Cửu Giới. Lục Ly mấy lần về lại Địa Hoàng Giới đều tránh gặp mặt Bàn Nhược, chính là muốn để nàng quên mình đi, tìm một nam tử trong lòng khác để thành hôn. Rốt cuộc lúc đó Lục Ly phiêu bạt bất định, an toàn tự thân đều không cách nào bảo đảm, Thần Giới lại nơi nơi đều là nguy cơ, thậm chí có khả năng liên lụy Lục gia gặp nạn. Một câu “Bàn Nhược đã thành Thần” khiến trong lòng Lục Ly khẽ run lên, hắn biết Bàn Nhược một mực chờ đợi hắn, một mực nỗ lực để hắn tiếp nhận nàng. Một nữ tử trẻ trung tuyệt mỹ vì muốn nam tử trong lòng tiếp nhận mình mà không tiếc hoang phế tuổi thanh xuân đẹp nhất, cơ khổ bế quan tu luyện. Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình? Lục Ly cảm động, đồng thời cũng không khỏi cảm thấy đau đầu, bên kia còn có Bàn Vũ Thấm nữa, nợ tình hắn chọc phải thực sự đã quá nhiều. - Không nghĩ nhiều nữa! Lục Ly hồi tưởng lại mưa gió mấy năm nay, bao lần sinh sinh tử tử, rất nhanh trong lòng liền bình tĩnh lại. Người cả đời này trừ sinh tử ra, còn lại đều là việc nhỏ. Chỉ cần các nàng có thể sống vui vẻ, chỉ cần các nàng hiểu được còn sống mới có ý nghĩa, vậy thì đã có sao? Thế giới này cường giả vi tôn, rất nhiều đại nhân vật có tận mấy ngàn thê thiếp, Lục Ly lại không phải người cổ hủ như vậy, chỉ có thể dặn lòng sau này tuyệt đối đừng trêu chọc nữ tử thêm nữa. Nghĩ thông suốt điểm này, Lục Ly vỗ vai Trì Hi Nhi, bước lại chỗ Bàn Nhược, vuốt tóc nàng, mỉm cười nói: - Chúc mừng ngươi, Bàn Nhược, hứa hẹn năm đó ta nói với ngươi vẫn hữu hiệu! Ô ô!
Chương 2847 Sinh tử chưa biết
Bàn Nhược nhào vào trong ngực Lục Ly, chẳng qua rất nhanh nàng liền hồi thần lại, tách ra khỏi Lục Ly, trên mặt lộ ra ý cười rạng rỡ, mắt mang thâm tình nhìn Lục Ly, truyền âm nói: - Lục ca ca, ta nỗ lực bao năm qua, cuối cùng cũng thành sở nguyện! Lục Ly nhìn nàng, lại không nhiều lời mà tiếp tục chào hỏi với những người còn lại. Khương Khinh Linh Bạch Thu Tuyết liếc nhau, khóe miệng cười khổ, phu quân lại tìm cho các nàng thêm một vị tỷ muội... Chẳng qua chỉ cần Lục Ly an toàn trở về, hai người không để ý những chuyện khác. Chính như Lục Ly nghĩ, trừ sinh tử ra những chuyện còn lại đều là việc nhỏ, chỉ cần Lục Ly sống sót, các nàng không mong cầu gì thêm nữa. Bởi vì Khương Khinh Linh và Bạch Hạ Sương đang bị thương, bởi thế Lục Chính Dương để Lục Ly trước mang các nàng đi trị liệu. Lục Ly không thấy trưởng lão chấp pháp bèn hỏi một tiếng, mới biết trưởng lão chấp pháp đang bế quan xung kích Thần Cảnh. Lục Ly để bọn Lục Chính Dương trước tới đại điện bên cạnh nghỉ ngơi, lại gọi Cam Lâm qua giới thiệu một phen. Hắn dẫn mấy người Khương Khinh Linh tiến vào, lấy ra đan dược trị thương đỉnh cấp tại Nhị trọng thiên cho hai người nuốt vào, sau đó vận chuyển thần lực giúp hai người chữa thương. Thần đan Nhị trọng thiên tự nhiên tốt hơn của Thần Giới, chỉ sau mấy canh giờ, thương thế hai người đã đỡ đi phân nửa, Lục Ly cũng hỏi dò rõ ràng chuyện đã xảy ra. - Tả Khâu Khuê? Lục Ly lẩm bẩm một tiếng, xem ra năm đó còn có không ít người Tả Khâu gia trốn đi được. Một tên con em hậu bối, không ngờ lại có thể tu luyện nhanh đến vậy, thậm chí sánh ngang với bọn Đông Vương Bắc Vương. Nếu nói không có ai đứng sau, đánh chết Lục Ly cũng không tin. - Vũ Thấm! Lục Ly đi ra, tìm đến Bàn Vũ Thấm dặn dò nói: - Lập tức bố trí trinh sát đi tìm Lăng Thanh Diễn, để nàng trở về, việc này quay đầu ta sẽ đích thân đi giải quyết. - Đã an bài rồi! Bàn Vũ Thấm cực kì thông minh, sau khi Lục Ly trở về, nàng liền lập tức lệnh cho thuộc hạ đi tìm Lăng Thanh Diễn. Lục Ly khẽ gật đầu đi vào đại điện, Cam Lâm và mấy người Lục Chính Dương chính đang trò chuyện vui vẻ, Cam Lâm không có vẻ gì là kiêu ngạo, còn vô cùng thân thiết tôn kính với mấy người Lục Chính Dương Lục Nhân Hoàng. Lục Ly và bọn họ tán gẫu nửa ngày, kể lại một ít chuyện ở Nhị trọng thiên, chẳng qua không nói quá kỹ. Chỉ bảo gặp được quý nhân, sau này không cần lo lắng có người tấn công Thần Giới, cũng sẽ không còn ai dám đánh giết hắn. Bọn Lục Chính Dương Lục Nhân Hoàng tự nhiên đại hỉ, Cam Lâm tiếp lời, nói muốn đón toàn bộ Lục gia đi Thiên Ma Đảo, ở đó càng thêm an toàn, tu luyện cũng sẽ càng nhanh. Người Lục gia vừa mừng vừa lo, có thể đi tới vị diện càng cao tự nhiên là chuyện tốt, nhưng thực lực bọn hắn quá thấp, thật vất vả mới được yên ổn ở Thần Giới, giờ lại phải tới một nơi xa lạ, khó miễn có chút mâu thuẫn và bất an. - Chư vị đừng lo! Cam Lâm nhìn ra thần tình lo lắng trong mắt chúng nhân, vội giải thích nói: - Trong khắp Nhị trọng thiên, nơi an toàn nhất chính là Thiên Ma Đảo, trước lúc chúng ta tới, Đại Ma Vương đã truyền tin cho phụ thân ta, nói quay đầu sẽ nhường Thiên Vân Sơn cho Lục Ly. Các ngươi có thể tới cư trú và tu luyện ở Thiên Vân Sơn, quay đầu ta sẽ an bài người bố trí tế đàn truyền tống, trực tiếp nối liền nơi này với Thiên Vân Sơn, các ngươi muốn về lại Thần Giới cũng rất nhẹ nhàng. - Ách! Việc này Cam Lâm không nói qua với Lục Ly, Lục Ly không khỏi có chút ngạc nhiên, trong lòng lại càng thêm cảm kích Đại Ma Vương. Thiên Vân Sơn là nơi cực tốt, nhất là đỉnh Thiên Vân Sơn, nơi đó thiên địa linh khí vô cùng nồng đậm, nếu người Lục gia được ở lại trên đỉnh Thiên Vân Sơn, đoán chừng không cần tu luyện đều có thể nhẹ nhàng đột phá Thần Cảnh. Thiên Vân Sơn còn có Trấn Yêu Tháp, thường niên rèn luyện trong Trấn Yêu Tháp cũng có thể không ngừng mạnh lên. Mấy trăm năm sau, khoan nói Lục gia biến thành đại gia tộc siêu cấp tại Nhị trọng thiên, chí ít cũng sẽ trở nên rất mạnh. Ân nặng như núi a! Lục Ly ngấm ngầm cảm kích trong lòng, thầm nhủ quay đầu phải khoái tốc tu luyện đến Tam Kiếp đỉnh phong, đi Tam trọng thiên giúp Đại Ma Vương thu hồi Cổ Quyển. Sa sa sa! Tán gẫu chừng hơn một canh giờ, bên ngoài đột nhiên đi tới một tên thống lĩnh, người kia thần sắc nghiêm trọng đi tới bên cạnh Bàn Vũ Thấm, thấp giọng nói nhỏ. - Cái gì? Bàn Vũ Thấm biến sắc, đột ngột đứng bật dậy, Lục Ly lập tức quét mắt tới, lạnh giọng hỏi: - Đã xảy ra chuyện gì? - Thanh Diễn tỷ tỷ gặp chuyện! Bàn Vũ Thấm không cố được hiện trường nhiều người, trực tiếp nói: - Thanh Diễn tỷ tỷ bị phục kích ở Thần Giới, trọng thương đào tẩu, giờ không biết sống chết thế nào. - Thật to gan! Lục Ly triệt để phẫn nộ, hắn còn chưa đi tìm đám người Thần Giới gây chuyện, không ngờ bọn hắn đã hạ thủ. Phải biết Lăng Thanh Diễn chính là nữ nhân của hắn, nếu nàng thật chết rồi, hắn sợ là mình sẽ nổi điên mất. - Cam huynh! Lục Ly không thể chờ dù chỉ một khắc, vội quay sang Cam Lâm chắp tay nói: - Ta đi bên kia xử lý chút chuyện, các ngươi ở lại đây, có gì cần cứ tìm Vũ Thấm. - Ta theo ngươi đi một chuyến! Cam Lâm đứng dậy, thần sắc lạnh lùng nói: - Ta cũng rất tò mò, đến cùng là ai lớn gan đến thế, lại dám làm loạn ở Thần Giới? Cam Lâm hiểu rõ ít nhiều về tình hình Thần Giới, theo lý mà nói, không đại thế lực Nhị trọng thiên nào có gan xuống hạ giới làm loạn. Giờ lại dám động đến người của Lục Ly, cảnh này khiến Cam Lâm không khỏi nghi hoặc. - Đúng vậy! Bốn tên thủ hạ Phủ Ma đi theo cũng nói: - Lục công tử, chúng ta cùng đi một chuyến, để xem là ai không mở mắt? Lục Ly có lòng tin tuyệt đối sẽ xử lý tốt, nhưng hắn không tiện chối từ thịnh tình của mấy người Cam Lâm, bèn gật đầu nói: - Vậy ủy khuất chư vị trước tiến vào trong Thần khí không gian, ta trực tiếp Phi Độ Hư Không qua đó. - Được! Mấy người Cam Lâm gật đầu, Lục Ly thu chúng nhân vào trong thần sơn, sau đó đảo mắt nhìn sang Bàn Vũ Thấm nói: - Lăng Thanh Diễn bị phục kích ở đâu? - Thú Thần Phủ!
Chương 2848 Ngưu quỷ xà thần
Bàn Vũ Thấm vội nói, Lục Ly khẽ gật đầu, dặn dò: - Ta Phi Độ Hư Không qua đó trước, ngươi để trinh sát thăm dò tình hình, tùy thời báo cáo với ta! Tê! Lục Ly vẽ bùa giữa hư không, một cánh cửa nhỏ màu vàng hiện ra, sau đó thân hình chợt lóe, tiến vào bên trong, tan biến khỏi tầm mắt chúng nhân. Lục Chính Dương có chút lo lắng, hỏi: - Bàn tiểu thư, sẽ không xảy ra chuyện chứ? - Lục gia gia yên tâm! Bàn Vũ Thấm miễn cưỡng cười một tiếng nói: - Tuy ta không quá rõ ràng về chiến lực Lục Ly, nhưng bằng vào mấy người bằng hữu kia của hắn, quét ngang toàn bộ Thần Giới đều không thành vấn đề. Dù thượng giới có người tiềm phục đến Thần Giới cũng chẳng xoay chuyển được gì. Thực ra mấy năm nay tứ đại thế lực siêu thần đã không có liên hệ với Nhị trọng thiên. Không phải bọn hắn không muốn liên hệ với mặt trên, mà là người mặt trên không để ý bọn hắn... Thần Giới chỉ là một tiểu giới diện, giới diện như thế có rất nhiều, các đại thế lực Nhị trọng thiên nắm trong tay không ít tiểu giới diện tương tự kiểu vậy. Bởi vì Thần Giới bị mấy đại thế lực chia nhau khống chế, một mực không có thế lực cường đại nào có thể chiếm giữ toàn bộ Thần Giới, bởi thế đối với Thần Giới, các đại thế lực mặt trên đều không quá coi trọng. Cộng thêm đoạn thời gian trước Ác Ma xâm lấn, khiến Thần Giới nguyên khí đại thương, Nhân tộc tử thương bảy tám phần, Thần Giới muốn khôi phục đến thời kỳ đỉnh thịnh chí ít phải mất mấy ngàn mấy vạn năm. Thần Giới cũng không có linh dược và thần tài đặc thù, đại thế lực mặt trên coi trọng Thần Giới ở điểm nào? Tự nhiên là nhân tài, là nơi có thể bồi dưỡng nhân tài. Đây là cơ địa trữ bị nhân tài cho các đại thế lực mặt trên, một khi Thần Giới xuất hiện hạt giống tốt liền sẽ được đưa đến Nhị trọng thiên, gia nhập đại thế lực để tiến hành bồi dưỡng. Hiện tại võ giả Thần Giới tử thương nhiều như vậy, đừng nói nhân tài, người đều gần như chết sạch. Thử hỏi đại thế lực mặt trên còn để ý làm gì nữa? Bởi thế gần đây ba đại thế lực siêu thần quật khởi thực ra không liên quan gì tới các đại thế lực Nhị trọng thiên. Đại thế lực chứ đâu phải cơ sở từ thiện, ai lại vô duyên vô cớ cung cấp nhiều tài nguyên như vậy cho ba đại thế lực siêu thần? Ba đại thế lực siêu thần quật khởi nhanh chóng tự nhiên là có nguyên nhân, là do ba tên cường giả bí ẩn hàng lâm Thần Giới. Đồng thời bí mật khống chế ba đại thế lực siêu thần, ban cho bọn hắn vô số tài nguyên, nhờ thế mới khiến ba đại thế lực khoái tốc lớn mạnh. Lai lịch ba người này rất thần bí, chiến lực cũng rất cường đại, còn có được thần thông phép thuật kỳ dị, nhẹ nhàng khống chế ba đại thế lực. Chỉ riêng Thần Tượng Tông không thần phục, lúc này Lạc Hoàng là tông chủ Thần Tượng Tông, nàng cự tuyệt ba tên cường giả bí ẩn mời chào. - Vẫn chưa tìm ra? Trong Thú Thần Thành, một tên công tử tuổi trẻ khôi ngô, nét mặt phẫn nộ nhìn mấy tên thống lĩnh quỳ dưới đất, giận dữ quát: - Lăng Thanh Diễn bị thương nặng như vậy, các ngươi xuất động mấy ngàn người, tìm nhiều ngày thế rồi mà vẫn không thấy? Các ngươi không phải một đám phế vật thì là gì? - Thiếu phủ chủ thứ tội! Mấy tên thống lĩnh đầy mặt u oán, một tên trong đó lấy hết dũng khí nói: - Lăng Thanh Diễn là Yến Vương, thực lực sâu không lường được, nắm giữ ngàn vạn thần thông, nàng muốn trốn đi, đám trinh sát cấp thấp dưới tay rất khó tìm ra được. - Tả Khâu Khuê, đừng làm khó bọn họ! Một tiếng nói âm trầm vang lên, tầm mắt chúng nhân nhìn về phía người áo đen ngồi ở chủ vị. Công tử tuổi trẻ khôi ngô vội khom lưng nói: - Tam gia, là thủ hạ của ta vô năng. - Không sao... Người áo đen khoát tay nói: - Ta sẽ đích thân truy tung, trên người nàng có cổ độc của ta, chạy không được bao xa, hơn nữa dù chạy về cũng sẽ không sống quá lâu! - Thật ư? Tả Khâu Khuê đại hỉ nói: - Giết được tiện nhân Lăng Thanh Diễn kia, chúng ta san bằng U Yến chi địa là chuyện ở trong tầm tay. - Khơi khơi U Yến chi địa thì có tính là gì? Người áo đen lạnh giọng nói: - Quay đầu nắm xuống luôn Thần Tượng Tông, để Thời Không Phủ các ngươi nhất thống toàn bộ Thần Giới! - Đa tạ Tam gia! Tả Khâu Khuê đại hỉ, người áo đen lại không để ý tới hắn mà nhắm mắt lấy ra một đoạn xương cốt màu đen. Trên đó dày đặc Thần Văn, còn có cổ trùng bò ra chui vào bên trong, nhìn vô cùng khủng bố. Ông! Lát sau, một con cổ trùng nho nhỏ bay ra, bắn thẳng về phía đông. Người áo đen ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt chi chít vết sẹo, cười lạnh nói: - Ở phía đông, Tả Khâu Khuê, dẫn người đi theo ta, lần này tuyệt không thể để nữ nhân kia chạy mất. Chậc chậc, nữ nhân kia đúng là cực phẩm, Tam gia ta phải hưởng thụ một phen mới được, đáng tiếc lần trước ta cũng bị thương, bằng không nàng nhất định trốn không thoát. - Tuân lệnh! Tả Khâu Khuê chắp tay lĩnh mệnh, lập tức bố trí mấy ngàn người cùng theo, trong mắt chớp qua một tia hâm mộ. Nữ tử cực phẩm như Lăng Thanh Diễn, hắn cũng thèm nhỏ dãi lâu rồi. Chỉ là không biết sau khi chơi chán, Tam gia có nhường cho hắn hay không? Người áo đen dẫn theo mấy ngàn người khoái tốc lao vút về hướng đông, bọn hắn phi hành suốt năm sáu canh giờ, phía mặt bắc Thú Thần Phủ, một đạo thân ảnh cũng đang khoái tốc bay tới. Lục Ly liên tục Phi Độ Hư Không, sau khi đến phụ cận, hắn phóng thích Long Dực và Tiêu Dao Bộ, lấy tốc độ khủng khiếp vọt đến trong Thú Thần Thành. Lăng Thanh Diễn mất tích, trước mắt trinh sát U Yến chi địa vẫn chưa tìm thấy nàng. Bởi thế Lục Ly định đến Thú Thần Thành trước, trực tiếp bắt một nhóm người tra khảo, như vậy sẽ càng dễ tìm được Lăng Thanh Diễn. - A... Tuy bọn Tả Khâu Khuê đã rời đi, nhưng trong Thú Thần Thành vẫn còn có mấy ngàn võ giả. Trên tường thành đứng một ít quân sĩ, bọn hắn vừa thấy được điểm đen hiện ra phía mặt bắc, một giây sau một bóng người đã xuất hiện trên không trung thành trì, dọa cho đám quân sĩ hãi hùng khiếp vía, tốc độ nhanh như vậy, đây còn là người nữa ư? - Ừm, đây đúng thực không phải người!
Chương 2849 Ngưu quỷ xà thần
Rất nhiều quân sĩ nhìn thấy Long Dực sau lưng Lục Ly liền nghĩ thầm, sau lưng mọc cánh, đây tự nhiên không phải người bình thường. Chẳng qua sau khi nhìn kỹ người đến, tròng mắt bọn hắn lập tức co rụt lại, vô số người khẽ run rẩy, một tiếng kinh hô vang lên: - Hắn, hắn... hình như là Lục Ly! Ở Thần Giới, Lục Ly chính là danh nhân, đa phần quân sĩ tuy chưa tận mắt thấy hắn, nhưng chân dung và tượng hắn có mặt ở rất nhiều nơi. Thậm chí trong một ít gia đình bình dân bách tính còn thờ cúng chân dung hắn. Lục Ly không để ý đến đám quân sĩ này, thần niệm cường đại khuếch tán ra, thoáng chốc đã bao phủ toàn thành. Hắn không nhìn thấy người quen, liền cũng mặc kệ, tìm đến người có thực lực cao nhất, thân hình chợt lóe đi đến bên cạnh đối phương, một tay nắm cổ giơ lên. - A... Toàn thành lần nữa kinh hãi, người Lục Ly bắt là một tên chấp sự Thời Không Phủ, chiến lực tính là mạnh nhất trong những người ở đây, không ngờ lại bị Lục Ly bắt lấy nhẹ nhàng như vậy, rốt cuộc chiến lực Lục Ly mạnh đến cỡ nào? - Chẳng lẽ thật đúng là Lục Ly? Không ít người lộ vẻ kinh sợ, phải biết chiến lực Lục Ly vô cùng khủng bố, năm xưa từng một thân một mình trấn áp toàn bộ Ác Ma, quét ngang tứ đại thế lực siêu thần, nếu là bản tôn Lục Ly, như vậy tứ đại thế lực siêu thần liền đi đứt. - Yến Vương Lăng Thanh Diễn ở đâu? Lục Ly lạnh lùng giơ tên chấp sự kia lên, hỏi nói, còn không quên bổ sung: - Ngoan ngoãn trả lời, các ngươi còn có thể sống sót. Không trả lời, tất cả quân sĩ trong thành đều phải chết! Dứt lời, sát khí trên thân Lục Ly tràn ra, khiến người toàn thành cảm thấy như rớt xuống hầm băng, tên chấp sự bị Lục Ly bắt lấy vốn còn định phản kích một phen, lúc này lại ngoan ngoãn không dám động. Hắn nhìn chằm chằm Lục Ly một lúc, miệng môi mấp máy, run run nói: - Ngài... ngài là Lục Ly đại nhân? - Đúng! Lục Ly lạnh lùng đáp, vô số con dân trong thành lập tức quỳ xuống. Bọn hắn không quản phân tranh giữa Thần Giới và U Yến chi địa, bọn hắn chỉ biết Lục Ly là chúa cứu thế Thần Giới, là ân nhân cứu mạng của tất cả mọi người ở đây. - Lục Ly đại nhân! Không ít quân sĩ cũng quỳ xuống, không quản quan hệ thù địch, ở trong lòng rất nhiều người, Lục Ly chính là tồn tại tương đương Chân Thần, uy danh vô thượng từ hắn đáng để chúng nhân quỳ xuống bái lạy. - Lục đại nhân! Ánh mắt tên chấp sự chớp qua một tia tuyệt vọng, rất nhanh liền hạ quyết tâm nói: - Ta không biết lúc này Yến Vương đang ở đâu. Nhưng mà thiếu phủ chủ và Tam gia vừa mới mang theo mấy ngàn người đuổi về hướng đông, hẳn là đi tìm kiếm Yến Vương. - Thiếu phủ chủ? Tam gia? Lục Ly nhướng mày, hỏi: - Bọn hắn là ai? Chấp sự giải thích nói: - Thiếu phủ chủ là Tả Khâu Khuê, là cháu trai phủ chủ Tả Khâu Lộ. Tam gia thì ta không biết rõ, chỉ biết phủ chủ và các trưởng lão đều gọi hắn Tam gia, hắn vô cùng cường đại! - Quả nhiên là một ít ngưu quỷ xà thần! Lục Ly cười lạnh, hắn tung người phóng lên trời, xách lấy chấp sự nhắm thẳng hướng đông mà đi, rất nhanh đã hóa thành một đạo bạch quang tan biến không thấy. - Chẳng phải Lục Ly đại nhân đã chết rồi ư? Thẳng đến một nén hương sau khi Lục Ly biến mất mới có người kinh hô. Mấy năm trước Thần Giới từng có đồn thổi, nói Lục Ly sớm chết rồi. Bằng không có Lục Ly tọa trấn U Yến chi địa, ai dám qua bên đó gây chuyện? - Sắp biến thiên... Đám đông quân sĩ khẩn trương đến độ nét mặt trắng bệch, Yến Vương bị đánh trọng thương, Lục Ly phẫn nộ, sợ rằng trọn cả Thần Giới sẽ lại cuộn lên một trường gió tanh mưa máu. Liễu Hà Phủ! Trong sông ngầm dưới lòng đất có một huyệt động, lúc này trong huyệt động được bố trí một cấm chế, cấm chế tạo thành quang tráo mờ tối, cách tuyệt khí tức với bên ngoài. Một nữ tử tuyệt mỹ ngồi xếp bằng trong quang tráo, sắc mặt nàng trắng bệch dị thường, nửa người toàn là vết máu, bả vai trái lộ cả xương trắng. Nàng đã ngồi xếp bằng ở chỗ này suốt năm ngày, năm ngày trôi qua, thương thế nàng tuy đỡ hơn ít nhiều, nhưng sắc mặt lại càng thêm tái nhợt. - Cổ độc... Lúc này, nàng mở mắt ra, trong mắt chớp qua một tia tuyệt vọng, lẩm bẩm nói: - Trong huyết mạch toàn là cổ trùng, chúng đang thời thời khắc khắc thôn phệ huyết dịch, đoán chừng không đến nửa tháng, chắc ta sẽ chết mất? Cổ độc này quá lợi hại, quá tàn độc! - Ai! Nàng thở dài một hơi nặng nhọc, nàng không sợ tử vong, chỉ là có chút tiếc nuối, e rằng không thể tiếp tục thủ hộ U Yến chi địa, không thể tiếp tục thủ hộ tộc nhân Lăng gia Lục gia nữa rồi. - Người áo đen kia rốt cục là ai? Trong mắt nàng lộ ra một tia sợ sệt, lẩm bẩm nói: - Không lẽ thật là người Nhị trọng thiên? Nhưng Hắc Viêm Điện đâu quen dùng cổ độc, cũng không nghe nói thế lực sau lưng Sinh Tử Điện, Thiên Cơ Các có cường giả quen dùng độc? Nghĩ một lát, nàng vẫn không nghĩ thông, hai hàng răng ngà cắn chặt, lẩm bẩm nói: - Ta không thể chết, nếu không U Yến chi địa liền đi đứt, người Lục gia đều sẽ bị giết, ta thẹn với Lục Ly, ta chết cũng không nhắm mắt được. Nàng tiếp tục nhắm mắt ngồi xếp bằng, muốn bức ra hoặc diệt đi cổ trùng trong cơ thể. Đáng tiếc những cổ trùng này không ngừng phân tách, căn bản không cách nào diệt sạch. - Phốc! Nửa ngày sau, nàng đột nhiên phun ra một búng máu tươi, trong máu còn có rất nhiều cổ trùng du tẩu, nàng nhìn lên đỉnh đầu, vẻ sợ hãi trên mặt càng đậm. - Cổ trùng hoạt động mạnh như vậy, tên áo đen kia đuổi tới?! Trong tay Lăng Thanh Diễn hiện ra một chiếc côn màu ám kim, đây là Hồng Linh Thiên Bảo Lục Ly lưu cho nàng. Chiến giáp đã bị đánh nát, hiện tại chỗ dựa duy nhất của nàng chính là thứ này. - Chết cũng phải chém giết hắn! Lăng Thanh Diễn lạnh giọng tự nhủ, trên thân cuộn trào chiến ý bất tận. Nàng vừa dứt lời, bên tai chợt vang lên tiếng cười âm trầm: - Mỹ nhân, ngươi còn muốn giết ta? Mấy ngày qua rất khó chịu đúng không? Giờ chiến lực ngươi còn được mấy thành? Hưu! Một đạo lưu quang bay tới, hộ tráo bên ngoài Lăng Thanh Diễn nổ tung, lưu quang lao thẳng đến. Lăng Thanh Diễn vung tay vỗ mạnh, tung người bay lên, rất nhanh đã phá đất chui ra.
Chương 2850 Thiên hoang địa lão
Hắc hắc! Giữa trời, một người áo đen ngồi trên chiến xa, bên cạnh là mấy ngàn quân sĩ, Tả Khâu Khuê đứng ở một bên chiến xa, mắt nhìn chằm chằm Lăng Thanh Diễn, tựa hồ muốn lột sạch quần áo trên người nàng. - Mỹ nhân! Tiếng nói âm trầm của Tam gia tiếp tục vang lên: - Thần phục ta, ta chẳng những giúp ngươi giải cổ độc, mà còn sẽ ban cho ngươi rất nhiều thiên tài địa bảo, giúp ngươi nhẹ nhàng đột phá cảnh giới Nhị Kiếp, biến ngươi thành nữ nhân quyền thế nhất Thần Giới. Tả Khâu Khuê khẽ biến sắc, nhưng lúc này lại không dám nhiều lời. Lăng Thanh Diễn liếc nhìn toàn trường một lượt, cười lạnh nói: - Ngươi tính là cái thá gì? Thứ người không ra người quỷ không ra quỷ, còn muốn bản vương thần phục ngươi, nằm mơ! - Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Tam gia phát nộ, trong tay hiện ra một đoạn xương cốt, trên đó cổ trùng bò lúc nhúc, hắn sát khí đằng đằng nói: - Nếu ngươi đã chấp mê bất ngộ, vậy Tam gia đành phải luyện hóa ngươi thành thi nữ, vậy mới càng dễ bảo. Vù vù! Bên trong xương cốt màu đen bắn ra vô số đạo hắc quang, đấy đều là cổ trùng cường đại, chúng từ bốn phương tám hướng bay đến, vây quanh Lăng Thanh Diễn bắt đầu tiến hành công kích. Hây! Những cổ trùng này vô cùng độc địa và lợi hại, chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo chính là bị cổ trùng phá nát, nàng không dám khinh thường, lập tức phóng thích công kích mạnh nhất đánh tới cổ trùng quanh bốn phía. Rầm rầm rầm! Từng con cổ trùng bị đánh bay, một số bị giết. Đáng tiếc chiến lực Lăng Thanh Diễn so với lúc đỉnh phong thì đã yếu đi quá nhiều, cổ trùng không ngừng lao tới, ùn ùn phát nổ bên người Lăng Thanh Diễn, Lăng Thanh Diễn lần nữa bị thương, cả người liên tục bị nổ bay. - Chậc chậc... Tam gia thầm than: - Thân hình đẹp đẽ như thế, lại bị thương mất, lòng ta đau tiếc lắm. Mỹ nhân, đừng vùng vẫy giãy chết nữa, lúc đỉnh thịnh ngươi còn phải đối thủ của ta, giờ lại càng không được. Tả Khâu Khuê cũng gật đầu nói: - Đúng vậy, Yến Vương, đầu hàng đi. Nghĩ cho tộc nhân, nếu ngươi chết rồi, tộc nhân ngươi cũng sẽ chết sạch. Nếu ngươi đầu hàng, ta bảo đảm tộc nhân ngươi không chết. - Ngươi tính là cái thá gì? Lăng Thanh Diễn trừng mắt quát, đột nhiên tung mình vọt về phía chiến xa, côn sắt màu ám kim dài ra, mang theo tiếng gió nện xuống Tả Khâu Khuê, miệng quát lạnh: - Năm đó gia gia ngươi còn không dám ngông cuồng với bản vương, giờ hạng tiểu bối như ngươi mà cũng dám uy hiếp bản vương? Đi chết đi! - Ha ha! Xương cốt trong tay người áo đen lấp lánh hắc quang, hắn tiện tay ném ra, xương cốt biến lớn, khoái tốc bay đi, đụng nhau với côn sắt. Lăng Thanh Diễn cảm thấy một cỗ cự lực truyền đến, côn sắt bất ngờ bị đánh bay. Ầm! Một con cổ trùng bay tới, nổ tung ngoài thân Lăng Thanh Diễn, cả người nàng lập tức bị nện bay, lăn trên bãi đất hoang. Nàng bị thương quá nặng, thực lực kém xa lúc trước, đã hoàn toàn không phải đối thủ của người áo đen. - Trước cho ngươi nếm thử nỗi đau đớn vạn cổ xuyên tim! Người áo đen khẽ cười, trong xương cốt sáng lên vô số hắc quang, từng con cổ trùng bay ra che rợp bầu trời, vô cùng dọa người. Hưu! Đúng lúc này, bầu trời phía tây truyền đến tiếng xé gió, tiếng gió rất nhỏ nhẹ, lại hấp dẫn người áo đen chú ý. - Ồ? Người áo đen dừng tay, ánh mắt chớp qua một tia kinh ngạc, bọn Tả Khâu Khuê cũng bị hấp dẫn, cùng theo liếc mắt nhìn sang, sau đó sắc mặt lập tức đại biến. Phía tây, một đạo bóng người chính đang bay tới với tốc độ vô cùng khủng khiếp, mới vừa rồi còn cách mấy vạn dặm, chớp mắt đã đến trước mắt, khuôn mặt không ngừng phóng đại, dần hiện rõ trong mắt chúng nhân. - Người này, người này... Thần tình Tả Khâu Khuê như gặp phải quỷ, chỉ vào bóng người càng lúc càng gần, trên mặt Tam gia cũng lộ rõ vẻ ngưng trọng, bởi vì tốc độ người đến quá nhanh, nhanh đến mức dọa người. Đợi khi người đến cách chừng trăm dặm, Tam gia lập tức đứng dậy, chắp tay nói: - Gặp qua vị đại nhân này! - Đại nhân? Tả Khâu Khuê trừng mắt nhìn, vốn định cùng theo hành lễ, sau đó lại như nhớ tới điều gì, thì thào nói: - Tam gia, hình như hắn là Lục Ly? Lăng Thanh Diễn vốn đã vô cùng hư nhược, thiếu chút thì ngất đi, nàng nghe được lời này của Tả Khâu Khuê, mắt bỗng chợt sáng rực, cũng đứng lên nhìn về hướng tây. Đợi khi thấy rõ khuôn mặt quen thuộc kia, nhìn thấy đôi mắt đầy vẻ đau lòng kia, cả người Lăng Thanh Diễn khẽ run lên, nước mắt chực trào tuôn ra, nức nở hô lên: - Tiểu nam nhân, thật là ngươi ư? - Lục Ly? Trên mặt Tam gia lộ ra một tia nghi hoặc, sau đó mới chợt hiểu ra, trầm giọng hỏi: - Chính là người mà các ngươi nói khi trước? - Không sai, chính là ta! Lục Ly trầm giọng đáp, thân thể lóe lên bay xuống, hắn không để ý Tam gia và Tả Khâu Khuê mà khom lưng nửa quỳ bên người Lăng Thanh Diễn. Tay run rẩy sờ lên khuôn mặt đầy máu của nàng, tự trách nói: - Thanh Diễn, đều tại ta, ta trở về quá muộn. - Không muộn, không muộn! Trên mặt Lăng Thanh Diễn hiện lên ý cười, lại bởi vì nhuốm huyết, nhìn càng thêm thê mỹ dị thường, nàng rưng rưng nói: - Đời này còn có thể gặp lại ngươi, Thanh Diễn chết cũng không tiếc. - Ngươi không chết được! Ngữ khí Lục Ly vô cùng kiên định, nói: - Ngươi sẽ một mực sống tiếp, thẳng đến thiên hoang địa lão. Về phần người thương tổn ngươi, ta sẽ khiến chúng muốn sống không được, muốn chết không xong! Nhìn vào mắt Lục Ly, trong lòng Lăng Thanh Diễn khẽ rung lên, nàng biết Lục Ly chưa từng nói dối, nếu Lục Ly đã nói nàng có thể sống tiếp, vậy nàng nhất định có thể sống tiếp. Ông! Thần Sơn trong tay Lục Ly lóe lên quang mang, tiếp đó Cam Lâm và bốn tên lão giả Tam Kiếp được truyền tống ra. Thần niệm Tam gia và bọn Tả Khâu Khuê quét qua mấy người, cả đám lập tức biến sắc. Tả Khâu Khuê cảm ứng không ra thực lực cụ thể mấy người này, chỉ biết sâu không lường được, mạnh đến không hợp lẽ thường. Tam gia lại biết rõ chiến lực mấy người, Thiên Thần Tam Kiếp, đây tuyệt đối không phải người trong Thần Giới. Sau khi đi ra, thần niệm bọn Cam Lâm cũng khóa chặt Tam gia, một trong bốn vị lão giả lại quét mắt nhìn Lăng Thanh Diễn, ánh mắt chớp qua một tia tàn khốc nói:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất