Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 3206 Đánh lén
- Mảnh nhỏ thánh binh! Lục Ly cảm thụ được thần uy mênh mông cùng hơi thở khủng bố của miếng ngói, hoàn toàn thay đổi sắc mặt, hắn đảo tròng mắt, cắn răng ném ra cổ đồng va chạm mạnh với miếng ngói, nhanh chóng lùi ra sau. Ầm ầm ầm! Miếng ngói màu đỏ ập đến, miếng ngói rất nhỏ, chỉ cỡ bàn tay, nhưng cho người cảm giác giống như một mảnh bầu trời rơi xuống. Trên cổ đồng cũng tỏa ra ánh sáng chói mắt, thần uy mênh mông tràn ngập, từng dải sáng chói mắt, cổ đồng và miếng ngói giây lát va vào nhau. Bùm! Trong nháy mắt đó cảm giác thiên địa như sụp đổ, không gian chỗ va chạm đều sụp xuống, từng luồng hơi thở hủy thiên diệt địa truyền đến, khiến vô số người linh hồn đều cảm giác run rẩy. Ầm ầm ầm! Sóng xung kích khủng bố ập đến, tuy Lục Ly lập tức lui về phía sau, nhưng vẫn bị cuốn vào trong, cơ thể bị đánh bay ra, sau lưng một mảnh máu thịt nhầy nhụa, rõ ràng bị thương nặng. Tốc độ công kích của Thương Long rất nhanh, hai món mảnh nhỏ thánh binh va chạm gần chỗ Lục Ly, thánh binh va chạm quá khủng bố, Lục Ly không thể tránh khỏi bị thương nặng. Ầm ầm! Lục Ly cấp tốc lùi nhanh, đồng thời khống chế cổ đồng bay trở về, trên người của hắn dấy lên ngọn lửa, bởi vì cổ đồng không ở gần ngươi nên không thể ngăn lửa giúp hắn. Trong khoảng thời gian này cơ thể của Lục Ly tăng tiến nhiều, nhưng vẫn không chịu nổi, bị lửa đốt. May mắn Lục Ly lùi nhanh, thoáng chốc lùi về khu vực màu trắng, lửa màu trắng đã vô hiệu với hắn, không thể thương tổn hắn một phần. Vèo! Tuy cả người đau nhức, Lục Ly nhanh chóng lùi ra sau, đồng thời khống chế cổ đồng bay trở về, cổ đồng là báu vật của Doãn Thiên Phạn, không thể để Thương Long đoạt đi. Cổ đồng bị Lục Ly luyện hóa, dễ dàng bị gọi về. Lục Ly bay về khu vực an toàn thì không chống chọi được lâu hơn, lăn mấy vòng dưới đất, ngất xỉu. - Lục Ly! Nhóm Doãn Nhược Lan lập tức xúm lại, Doãn Thành Duệ nhanh chóng đưa Lục Ly vào Thần Khí không gian, ném hắn vào ao nước, cho ăn thần dược. - Thương Long! Doãn Thiên Phạn vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Thương Long ở phương xa, rống to một tiếng. Thương Long cười lớn bay về, trong mắt lộ tia tiếc nuối, nếu vừa rồi Lục Ly phản ứng chậm một chút thì giờ này hắn đã chết, có thể cướp cổ đồng về tay rồi. - Long ca uy vũ! - Long ca lợi hại, tiểu tạp toái kia suýt chút đã bị ngươi xử lý. - He he, Long ca là ai? Long ca mà ra tay thì cỡ như Doãn Thiên Phạn còn bị trấn áp dễ như chơi, càng miễn bàn một võ giả Nhị Kiếp nho nhỏ. - Lần sau tiểu tạp toái còn dám mơ ước ba món báu vật thì Long ca hãy ra tay giết hắn luôn. Bên Thương gia sĩ khí nâng cao, tuy hiện giờ bọn họ không biết cách ra ngoài, nhưng đè đầu người bên Doãn gia khiến cả đám rất vui vẻ. Chúng ta ra không được, cũng không thể cho các ngươi ra ngoài. Lần này Lục Ly bị thương rất nặng, chẳng những bị mảnh nhỏ thánh binh chấn tổn thương, còn bị lửa đốt, nếu không thì với thể chất siêu mạnh của hắn không thể nào xỉu ngay tại chỗ. Lục Ly tổn hại nặng, người bên này đều chịu bó tay, Doãn Nhược Lan khiến một đám người tu luyện nghỉ ngơi, bình tĩnh đừng nóng, chờ Lục Ly lành vết thương rồi tính. - Phạn ca... Doãn Nhược Lan cùng Doãn Thiên Phạn giao lưu một phen, Doãn Nhược Lan quyết định đưa mảnh nhỏ thánh binh của mình cho Doãn Thiên Phạn, lần này Lục Ly đi qua thì Doãn Thiên Phạn sẽ từ xa hộ pháp cho hắn, như vậy Lục Ly sẽ càng an toàn một ít. Nếu không thì Lục Ly đi qua, Thương Long còn sẽ đi ra công kích, công kích là việc nhỏ, nếu Lục Ly chết mới là việc lớn. Lục Ly lần này chữa thương một tháng, hắn có năng lực khôi phục mạnh như thế mà chữa thương lâu như vậy, có thể tưởng tượng bị thương nặng cỡ nào. Sau khi Lục Ly khôi phục, đám người Doãn Nhược Lan lập tức tiến vào cùng Lục Ly thương nghị. Lục Ly trầm ngâm giây lát nói: - Ta trước tiên tôi thể ở vòng ngoài lửa màu đen một khoảng thời gian, chờ ta hoàn toàn không sợ lửa đen rồi sẽ đi lấy ba món báu vật. - Tốt! Doãn Thiên Phạn gật đầu nói: - Ngươi đi đi, ta hộ pháp cho ngươi, Thương Long còn muốn tập kích ngươi sẽ không dễ dàng như vậy. Mọi người đi ra ngoài, Lục Ly xông vào khu vực lửa màu đen, nhưng hắn chỉ ở khu vực ngoài rìa, còn cố gắng hết sức rời xa chỗ Thương gia. Doãn Thiên Phạn hành động, nhưng chỉ dám ở khu vực lửa màu lam, không dám đến khu vực lửa màu trắng. Bên Thương gia lập tức có phản ứng. Thương Long vốn bế quan trong Thần Khí không gian bị kêu ra, trông thấy Doãn Thiên Phạn đứng phía xa thì lộ nét mặt âm u. Sức chiến đấu của Doãn Thiên Phạn xấp xỉ với hắn, lần này hắn muốn đánh lén Lục Ly sẽ khó khăn hơn nhiều. Chủ yếu nhất là Lục Ly rõ ràng có lòng phòng bị, ở ngoài rìa khu vực lửa màu đen, cách khá xa, rất khó đánh lén. - Thương Viêm! Thương Long suy nghĩ một hồi thì truyền âm cho Thương Viêm: “Ngươi có thể động chạm thần văn ở đây không? Lợi dụng năng lực cắn ngược của thần văn giết Nhị Kiếp đỉnh phong kia và Doãn Thiên Phạn?” “Không được!” Thương Viêm lắc đầu nói: “Thần văn trong này nối với chủ thần văn toàn bộ Thất Âm Điện, nếu động chạm lung tung lỡ dẫn tới chủ thần văn cắn ngược thì chúng ta đều phải chết.” “Vậy thì thôi.” Thương Long rụt cổ, dù là tộc trưởng của bọn họ cũng không thể đánh mở chủ thần văn trong Thất Âm Điện. Thương Long ngẫm nghĩ, truyền âm với một công tử khác: ”Thương Cáp, chúng ta cùng nhau hợp sức, đi đánh lui Doãn Thiên Phạn rồi đánh chết tiểu tử kia sau, nếu bị tiểu tử đó cướp Hào Giác thì chúng ta tiêu đời.” “Tốt!” Một công tử cường đại khác của Thương gia nhẹ gật đầu, hai người thương nghị, bố trí một phen, theo sau hai người đều đi vào Thần Khí không gian. Doãn Thiên Phạn và Lục Ly luôn chú ý tình huống bên kia, thấy Thương Long, Thương Cáp biến mất thì hai người đặc biệt quan tâm. Lục Ly tôi thể trong lửa, từng bước khống chế Thần Lực rót vào cổ đồng, dải sáng yếu bớt, lửa sẽ thiêu hủy thân thể của hắn. Ở trong mắt nhiều người thì hành vi này không khác gì tự ngược, một người không ngừng khiến chính mình bị đốt cháy trọng thương, người này nếu không phải đầu óc có vấn đề thì là cực kỳ tàn nhẫn với chính mình, đổi lại đám công tử tiểu thư kia sẽ không làm như vậy.
Chương 3207 Thần văn thượng cổ
Lục Ly không bị khùng, hắn tàn nhẫn với chính mình, hắn thường hay làm chuyện như vậy, thân thể của hắn chịu đựng thống khổ rất giỏi. Nếu không chịu khổ, chịu hành hạ thì sao thực lực tăng lên dễ dàng như vậy? Nếu chịu đau đớn một chút mà khiến cơ thể tăng tiến nhanh thì Lục Ly cảm thấy lời to. Ba ngày sau, cơ thể Lục Ly bị thương rất nặng, hắn lùi về, bên Thương Long không có động tĩnh gì, dường như bởi vì Doãn Thiên Phạn hộ pháp nên không dám xằng bậy? Lục Ly khôi phục ba ngày sau, khỏe khoắn đi ra tiếp tục đi tôi thể, Doãn Thiên Phạn cũng đi theo hộ pháp. Hai người vẫn âm thầm đề phòng, phòng ngừa nhóm Thương Long đánh lén. Thương Long không làm gì, ba ngày sau Lục Ly lùi về, tiếp đó lại qua ba ngày tiếp tục hành động. Cứ như thế vòng đi vòng lại, Lục Ly không ngừng tự ngược, thân thể cũng không ngừng tăng lên. Thương Long vẫn luôn yên lặng, dường như bận tu luyện trong Thần Khí không gian. Những người khác của Thương gia tự tu luyện, chỉ có một thanh niên tham ngộ thần văn, định phá giải. Ngày thứ mười chín! Lục Ly vẫn ở trong lửa, bị thương khá nặng, hắn đang định rút lui thì mười mấy võ giả Thương gia cùng hành động, toàn bộ thả ra công kích từ xa, khóa chặt Lục Ly. Cùng lúc đó, Thương Long, Thương Cáp xuất hiện từ Thần Khí không gian, như hai thanh kiếm bén bắn về phía Doãn Thiên Phạn, hai người cầm mảnh nhỏ thánh binh, trong mắt tràn ngập sát ý, giống như hai con dã thú chực chờ cắn người. Đám người Thương Long sớm có dự mưu, bọn họ chuẩn bị hơn mười ngày chỉ vì ngày hôm nay, cảnh tượng hiện tại cũng đã bị bọn họ lén mô phỏng nhiều lần. Mười mấy người ở đằng trước công kích là đánh nghi binh, chủ công thật sự là Thương Long cùng Thương Cáp. Mười mấy người công kích từ xa hấp dẫn rất nhiều người chú ý. Người bên Doãn gia bị bọn họ hấp dẫn, không chú ý Thương Long, Thương Cáp lướt qua luồng sáng lấp lánh. Người của Doãn gia không chú ý, nhưng Doãn Thiên Phạn nhận ra ngay, bởi vì hai người này công kích hắn, hai luồng sát khí cũng khóa chặt hắn. - Hây! Chỉ một giây hai người đã xông đến, theo sau hai người thả ra công kích cường đại. Hai người không có thúc đẩy mảnh nhỏ thánh binh, vì mảnh nhỏ thánh binh cần ngăn lửa. Thương Long lấy ra một cây trường thương, đột nhiên đâm tới, một bóng thương xuyên thấu hư không, trực tiếp xuất hiện ở phía trước đầu của Doãn Thiên Phạn. Thương Cáp lấy ra cây cung thần, một hơi bắn ra hơn mười mũi tên, tất cả mũi tên cơ hồ cùng trường thương của Thương Long công kích Doãn Thiên Phạn. Doãn Thiên Phạn rất mạnh, nhưng đối mặt hai cường giả cùng đẳng cấp công kích thì buộc phải lùi lại, nếu không thì hắn sẽ bị thương, giờ phút này còn ở trong lửa, sơ sẩy một cái có thể sẽ bỏ mạng. Cho nên Doãn Thiên Phạn lập tức trầm giọng quát hướng Lục Ly: - Lục trưởng lão, lùi! Khi Thương Long, Thương Cáp công kích thì Lục Ly đã phản ứng lại, hắn nhiều lần trải qua đại chiến sống chết, phản ứng nhanh nhẹn biết bao? Lục Ly biết ngay mục tiêu thật sự của Thương Long, Thương Cáp là mình. Lục Ly bay vọt lên, lập tức lùi nhanh về sau, nhưng hắn vừa ra khu vực lửa màu đen thì Thương Long, Thương Cáp bắt đầu khóa chặt Lục Ly, công kích hắn. Vù vù vù! Thương Long cũng đâm ra một thương, một thương này khác với thương trước, lúc trước kỳ thực là đánh nghi binh, giờ phút này mới là sát chiêu thật sự. Bởi vì Thương Long rõ ràng không muốn giết Doãn Thiên Phạn, chỉ định đánh lui, còn đối với Lục Ly thì quyết tâm giết, Thương Long đâm ra trường thương mang theo chút khí màu vàng nhạt. Thương Viêm Chi Khí! Loại khí này cực kỳ khó đạt được, là một loại năng lượng cực kỳ bá đạo trong thiên địa. Thương Viêm Chi Khí này cực kỳ hiếm hoi, mỗi một lũ đều giá trị liên thành, đáng giá tiền hơn mớ nước thánh của Doãn Thành Duệ nhiều. Vù vù vù! Bên kia, Thương Cáp nháy mắt bắn ra mấy trăm mũi tên, cảm giác đầy trời đều là bóng tên. Bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất, không gian quanh Lục Ly đều bị xé rách, bóng tên nhiều vô số kể bắn hướng Lục Ly, từng đợt sát khí khủng bố khóa chặt hắn. - Nguy rồi! Nhóm Doãn Nhược Lan căng thẳng, hai người mạnh nhất của Thương gia ra tay, còn phát ra công kích khủng bố như vậy, Lục Ly có thể thành công chống cự trốn trở về không? Doãn Nhược Lan nhìn chăm chú bóng thương màu vàng, sốt ruột truyền âm: “Lục Ly, cẩn thận công kích của Thương Long!” Không cần Doãn Nhược Lan nhắc nhở, mắt Lục Ly không rời khỏi bóng thương màu vàng. Thương Cáp bắn ra mấy trăm bóng tên, thoạt nhìn mỗi mũi tên cực kỳ khủng bố, uy thế kinh thiên, từng mũi trí mạng, nhưng sự thực thì những công kích này chỉ có thanh thế to lớn, không đủ để đánh chết Lục Ly. Lục Ly cho rằng mấy trăm công kích này chỉ là phối hợp, đánh nghi binh. Sát chiêu thật sự là bóng thương trông khá bình thường kia, là một lũ hơi thở màu vàng trên mũi thương. Lục Ly không biết Thương Viêm Chi Khí, nhưng hắn biết một khi bị khí thể màu vàng đó đụng chạm thì chết chắc. Trong khoảnh khắc Lục Ly làm ra quyết định, Thiên Ly Châu phát sáng, một con Phong Ma Thú xuất hiện lao về phía bóng thương. Bùm! Tốc độ của Phong Ma Thú rất nhanh, đánh vào bóng thương, nguyên con Phong Ma Thú trực tiếp nổ tung, giống như là một cái bình lam bằng đất, không chịu nổi một kích. Lục Ly con ngươi co rút, nhìn thấy bóng thương tốc độ cơ hồ không bị ảnh hưởng quá lớn, Thiên Ly Châu ánh sáng lấp lánh, Lục Ly liên tục thả ra ba con Phong Ma Thú. Ầm ầm ầm! Bên kia là mấy trăm bóng tên cùng bắn tới, liên tục bắn trúng người Lục Ly rồi bộc phát vụ nổ khủng bố. Không gian bốn phía từng mảnh bị xé rách, tiếng nổ đinh tai nhức óc, sóng xung kích thổi bạt lửa xung quanh, khiến nhiệt độ đại điện nháy mắt nâng cao rất nhiều. Mấy trăm công kích đánh vào người Lục Ly, khiến hắn không thể tránh khỏi bị thương, toàn thân đều bị nổ tổn thương, da thịt nổ từng lớp, nhiều chỗ lộ xương, còn có chỗ bị chấn gãy xương. Mấy trăm công kích đánh vào người, Lục Ly không thể tránh né, chỉ có thể cứng rắn chịu đựng. Hắn thoạt trông rất thảm, thật ra đối với hắn chỉ là bị thương ngoài da. Lục Ly mặc kệ mấy thứ này, nhìn đăm đăm bóng thương, nếu hắn thả ra ba con Phong Ma Thú vẫn không cản được bóng thương kia thì rắc rối to.
Chương 3208 Tuần hoàn khép kín
Điều quan trọng nhất là nếu Lục Ly không lấy được ba món báu vật thì không thể phá giải thần văn ở đây, bọn họ cũng sẽ ra không được. Lục Ly đã tới gần ba món báu vật, hắn cũng mặc kệ bên Thương Long, hắn nhất định phải giữ cảnh giác cao độ, nếu không thì sơ sẩy một cái có lẽ sẽ bị cấm chế trên đài cao đánh chết. Hắn từ từ tới gần đài cao, một bàn tay cầm Thiên Ly Châu, một bàn tay cầm cổ đồng, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Hào Giác, toàn thân đều căng thẳng. Ban đầu hắn cách Hào Giác xa như vậy mà đau đến mức không chịu nổi ngã xuống đất, giờ phút này hắn đến rất gần, Hào Giác mà phát ra tiếng thì hắn có thể chịu đựng được sao? Trăm bước, mười bước, năm bước. Hào Giác đã ở trước mắt Lục Ly, cảm giác nguy cơ trí mạng lại hiện ra trong linh hồn của hắn. Lần này hắn không có lui về phía sau, mà là thần niệm tra xét bên Thương Long, xác định không có người công kích thì hắn ngồi xếp bằng. Oong! Đài cao ánh sáng chợt lóe, tiếp đó Hào Giác bay lên, phát ra âm thanh quỷ khóc thần gào, Lục Ly cảm giác linh hồn như bị xé rách, thân thể thoáng chốc ngã xuống đất, ôm đầu lăn lộn. - A! Không chỉ riêng là Lục Ly, Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan, bao gồm đám người Thương gia, Doãn gia, trừ người ở trong không gian giới chỉ ra, tập thể ôm đầu lăn lộn dưới đất hét thảm. Vào giây phút này mọi người đều cảm giác có một đám ma quỷ chui ra từ Hào Giác, hung hăng xé rách linh hồn của bọn họ. Ù ù ù! Hào Giác giống như lúc trước, vang mấy tiếng thì ánh sáng thần văn yếu bớt, Hào Giác rơi xuống. Lục Ly dần bớt đau đầu, may mắn lúc này cơ thể của hắn đã hoàn toàn chống cự được lửa màu đen, lăn mấy vòng trong lửa cũng không bị tổn thương quá lớn. Qua vài giây thì nhóm Doãn Nhược Lan lần lượt đều bò dậy, Doãn Nhược Lan lập tức đi vào Thần Khí không gian sửa sang lại dáng vẻ, Doãn Thành Duệ thu đa số người vào Thần Khí không gian. Lát nữa Lục Ly chắc chắn sẽ xúc động Hào Giác nữa, linh hồn của bọn họ mạnh chỉ cảm giác hơi đau, linh hồn của những người khác sẽ bị thương, ở lại bên ngoài cũng vô nghĩa. Bên Thương gia cũng hành động, Thương Long khiến đa số người đi vào Thần Khí không gian, miễn cho chịu khổ uổng công. Thương gia chỉ để lại ba người ở bên ngoài, những người khác đều đi vào Thần Khí không gian. Càng là như vậy, nhóm Doãn Thiên Phạn càng thêm không dám sơ ý, ban đầu Thương Long cũng làm như vậy, sau đó đánh bất ngờ suýt giải quyết Lục Ly. Lục Ly ngồi dậy, không có mở mắt ra, mà là hỏi thăm Huyết Linh Nhi: “Tra xét thế nào rồi?” Vừa rồi Hào Giác bị kích phát, chắc chắn xúc động thần văn, Lục Ly vừa rồi thả Huyết Linh Nhi ra để nó đi tra xét rõ ràng, tìm cách phá giải. Huyết Linh Nhi truyền âm: “Gần đài cao này có thần văn, hễ đến gần sẽ xúc động Hào Giác, dẫn tới Hào Giác tự động công kích. Thần văn ở đây hẳn là do chủ nhân Thất Âm Điện cố ý bố trí, khiến người đi vào không lấy được ba món báu vật.” Lục Ly cau mày, chủ nhân của Thất Âm Điện quá biến thái. Không lấy ba món báu vật thì không thể phá thần văn, mọi người không cách nào rời đi. Muốn lấy ba món báu vật, vừa phải tìm cách phá thần văn trên đài cao, hình thành tuần hoàn khép kín. Lục Ly lại hỏi: “Ngươi không có biện pháp phá vỡ sao?” Huyết Linh Nhi truyền âm đáp: “Không phá mở được, thần văn trên đài cao và Lưỡng Cực Trận là một thể, nối với chủ thần văn của Thất Âm Điện. Cho nên muốn lấy ba món báu vật thì phải cưỡng bức tới gần, xông vào trấn áp Hào Giác.” “Cưỡng bức tới gần?” Lục Ly lộ vẻ mặt chua xót, Hào Giác phát ra âm thanh thì linh hồn của hắn không chịu nổi, lăn lộn dưới đất. Giây phút đó cơ thể không theo kiểm soát, cảm giác linh hồn bị xé rách thì sao có thể cưỡng bức đi trấn áp Hào Giác? Hào Giác là báu vật thượng cổ, muốn trấn áp chỉ có thể dựa vào mảnh nhỏ thánh binh, muốn vận dụng mảnh nhỏ thánh binh thì cần Thần Lực, còn phải khống chế, Lục Ly bị đau đến mức lăn lộn dưới đất không ngừng, sao có thể khống chế cổ đồng đi trấn áp? “Cứ liều thử xem!” Không có biện pháp, Lục Ly cắn răng chuẩn bị làm liều, không lấy được Hào Giác thì không làm được gì khác. Lục Ly quyết định làm liều, nhưng sẽ không trực tiếp xông tới đánh bừa, hắn tiếp tục ngồi xếp bằng, chờ đau đớn trong linh hồn hoàn toàn biến mất thì đi sâu vào trong, một lần sải bước thật dài, thoáng chốc đứng dưới đài cao. Oong! Thần văn trên đài cao sáng lên, tiếp đó Hào Giác lại lần nữa bay lên giữa không trung, Hào Giác truyền ra từng âm thanh quỷ khóc sói tru, Lục Ly ôm đầu lăn lộn, lần này hắn dùng ý chí cường đại khống chế chính mình, cố gắng giữ lại chút tỉnh táo, khiến linh hồn của mình có thể khống chế thân thể. Sức mạnh ý chí của Lục Ly luôn rất cường đại, lần này kiên trì thật sự giữ được chút tỉnh táo. Trên mặt hắn nổi gân xanh, cắn răng cố chống chọi, cố gắng giữ cho ý thức của chính mình tỉnh táo. Hào Giác vang lên năm tiếng thì bay xuống, Lục Ly thế này mới như trút được gánh nặng thở hồng hộc nằm dưới đất, cảm giác đã dùng hết sức lực toàn thân, không nhúc nhích nổi một đầu ngón tay. Tuy vừa rồi vẫn đau đầu như búa bổ nhưng không chật vật giống lần này, dùng sức mạnh ý chí cưỡng bức chống chọi, khiến Lục Ly mất nhiều tinh thần lực, yếu ớt mệt mỏi đến cực độ. - Lục trưởng lão, ngươi sao rồi? Qua mười mấy giây, bên Doãn Thiên Phạn nhận ra không đúng, Hào Giác mỗi lần vang lên thì linh hồn rất đau, nhưng tiếng kèn dừng lại, linh hồn rất nhanh sẽ dịu bớt, không bị thương quá nặng. Bây giờ trông thấy Lục Ly dường như có vấn đề, như thể linh hồn bị tổn hại nặng. Linh hồn của Lục Ly không có bị thương, chẳng qua tiêu hao nhiều tinh thần lực, hắn cố gắng vẫy tay, theo sau ngã xuống đất nhắm mắt nghỉ ngơi. Qua khoảng một nén hương, hắn mới ngồi xếp bằng, cùng Doãn Thiên Phạn truyền âm một câu, lấy ra hai viên linh dược bổ dưỡng linh hồn ăn vào, theo sau tiếp tục nhắm mắt ngồi xếp bằng. Chờ giây lát, giai đoạn yếu ớt của Bác Long thuật đến, Lục Ly buộc phải lùi về, Doãn Thiên Phạn hỏi thăm: - Lục Ly, mới rồi ngươi bị sao vậy?
Chương 3209 Tuần hoàn khép kín
Ầm ầm ầm! Ba con Phong Ma Thú tre già măng mọc lao về phía bóng thương, tất cả vỡ nát như làm bằng đất, may mắn sau khi đánh chết bốn con Phong Ma Thú thì tốc độ của bóng thương chậm lại. - Đi! Lục Ly không có do dự, thân thể cấp tốc lùi nhanh, bóng thương không đuổi theo kịp, khiến Lục Ly thành công rút đi, bay trở về Doãn gia. - Đáng tiếc... Thương Long cùng Thương Viêm đều khe khẽ thở dài, vừa rồi là cơ hội cực kỳ tốt, Doãn Thiên Phạn bị đánh lui, hai người thành công vây giết Lục Ly. Công kích của Thương Cáp vây khốn Lục Ly, công kích của Thương Long vốn là một kích tất sát, nào ngờ Lục Ly thả ra mấy con mãnh thú chặn lại công kích của Thương Long, thành công rút về. - Lục Ly, không sao chứ? Nhóm Doãn Nhược Lan, Doãn Thiên Phạn xúm lại, nhìn thấy Lục Ly toàn thân không có một miếng thịt lành lặn thì trong mắt lộ tia bất nhẫn và tức giận. Lục Ly giơ cánh tay đẫm máu lên phẩy nhẹ, mắt nhìn Thương Long, Thương Cáp ở phương xa. Hai lần suýt chút bị Thương Long đánh chết, Lục Ly dù là tượng đất cũng nổi giận. Lục Ly và người của Thương gia không có thù hận, lần này xem như kết thù, nếu có cơ hội, hắn phải giết Thương Long. Lục Ly đi vào Thần Khí không gian của Doãn Thành Duệ chữa thương, đám người Thương Long bất đắc dĩ rút đi. Hai người đều có chút nản lòng, lần này không giết chết Lục Ly, về sau muốn giết sẽ khó khăn, bị Lục Ly lấy ba món báu vật thì đến lượt bọn họ đau đầu. - Thương Viêm! Thương Long trở về, triệu tập Thương Viêm cùng một đám người đi vào Thần Khí không gian. Thương Long nhìn Thương Viêm hỏi: - Ngươi tra xét thần văn lâu như vậy, có thu hoạch gì không? - Không có! Thương Viêm khe khẽ thở dài nói: - Thần văn ở đây không thể phá, có một điều duy nhất ta có thể xác định là sau khi lấy ba món báu vật thì thần văn ở đây sẽ yếu dần, đến lúc đó có thể rời khỏi nơi này. Chúng ta hiện tại không cách nào tới gần ba món báu vật, chỉ có chờ người của Doãn gia lấy báu vật rồi đi theo bọn họ rời khỏi nơi này. - A... Đám cường giả sắc mặt âm trầm, Hào Giác kia khủng bố như vậy, nếu bị Lục Ly bắt lấy thì bọn họ còn có đường sống không? - Chuyện này thì không cần lo! Thương Viêm suy nghĩ một hồi rồi bảo: - Cho dù bọn họ lấy được Hào Giác cũng không sao, đó là báu vật thượng cổ, bên trong đều là thần văn thượng cổ, muốn khống chế không đơn giản như vậy, không nghiên cứu mấy chục năm thì không thể khống chế. Cho nên chúng ta chờ bọn họ lấy báu vật rồi đi theo rời khỏi đây thôi. - Không dùng được? Vậy thì tốt! Trong mắt Thương Long lóe tia tàn nhẫn, lạnh lùng nói: - Chờ rời khỏi nơi này, chúng ta lập tức nghĩ biện pháp diệt bọn họ, cướp lấy Hào Giác kia. Ta cảm giác Hào Giác đó có thể sánh bằng mảnh nhỏ thánh binh, đây là chí bảo! Lục Ly chữa thương mấy ngày sau tiếp tục đi khu vực lửa đen rèn luyện thân thể, lần này không chỉ có Doãn Thiên Phạn, còn có Doãn Nhược Lan và mấy người khác ở gần rìa khu vực lửa hộ pháp. Nếu nhóm Thương Long rục rịch thì bọn họ sẽ bám giữ lại. Lần này nhóm Thương Long không hành động, nếu lúc trước không giết được Lục Ly thì rất khó giết hắn lần thứ hai. Thương Viêm cũng nói Lục Ly dù lấy Hào Giác thì khó mà sử dụng, trong thời gian ngắn không thể phá giải thần văn thượng cổ. Nếu không phá giải thần văn thì Hào Giác kia vô dụng. Tạo nghệ thần văn của Thương Viêm rất mạnh, mạnh còn hơn Lư Hải. Thương Viêm nhìn thấu ba món báu vật là mắt trận, chỉ cần bắt lấy ba món báu vật thì thần văn ở đây sẽ từ từ biến yếu, mọi người đều có thể rời khỏi. Kế tiếp không quấy rầy Lục Ly tôi thể, trở nên an nhàn. Lục Ly nhiều lần bị đốt bỏng quay về, ngâm mình trong nước thánh, cơ thể dần biến mạnh. Biên độ tăng mạnh dần không rõ ràng, có lẽ vì cơ thể quá mạnh, hoặc là dược hiệu của nước thánh giảm bớt. Thời gian trôi qua nhanh, năm tháng sau, cơ thể Lục Ly đã mạnh hơn trước kia không biết gấp bao nhiêu lần, khả năng chống cự với lửa của hắn cũng tăng lên nhiều. Hiện tại Lục Ly không cần thúc đẩy mảnh nhỏ thánh binh, dựa vào thân thể có thể dễ dàng chống cự lửa màu đen. “Phải rồi!” Khi Lục Ly hoàn toàn không sợ lửa nữa, hắn đột nhiên có một suy nghĩ nếu hắn có thể tự do đi trong khu vực lửa màu đen thì phải chăng có thể dùng Thần Khí không gian mang mọi người đi cửa ra? Chỉ cần mọi người có thể ra ngoài thì lấy ba món báu vật được hay không đều chẳng quan trọng, ít nhất mọi người thoát khốn, không đến mức bị nhốt chết ở đây. Lục Ly nói ý tưởng này cho mọi người nghe, Doãn Thiên Phạn quyết định làm thử, hắn vào Thần Khí không gian của Lục Ly rồi khiến Lục Ly mang theo mình đi qua lửa. Sự thực chứng minh Lục Ly suy nghĩ nhiều, đợi hắn đi vào khu vực lửa thì Thiên Ly Châu rung lên, Doãn Thiên Phạn bị văng ra ngoài. - Xem ra chỉ có một con đường là lấy ba món báu vật. Lục Ly hết cách, bên Thương gia vẫn luôn yên lặng, xem ra không hành động. Lửa màu đen vô hiệu với Lục Ly, hiện tại cho dù bị Hào Giác công kích thì hắn cũng sẽ không chết, bây giờ là thời cơ đoạt bảo tốt nhất của hắn. Lục Ly nói chuyện với nhóm Doãn Thiên Phạn, quyết định hôm nay ra tay, xem thử có thể bắt lấy ba món báu vật không. Lục Ly vẫn như mọi khi, chậm rãi đi hướng khu vực lửa màu đen, nhóm Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan ở gần đó hộ pháp. Mặt ngoài trông như bọn họ giống mọi lần, thật ra mọi người đều âm thầm đề phòng, giây phút này cực kỳ mấu chốt. Lục Ly cướp lấy ba món báu vật, nhóm Doãn Thiên Phạn suy đoán đám người Thương Long chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn Lục Ly lấy được, chắc chắn tìm cách nào đó công kích quấy nhiễu. Vèo! Lục Ly vốn chậm rãi đi trong khu vực lửa đen, vào thời khắc này tốc độ đột nhiên biến nhanh, nháy mắt lao về phía ba món báu vật. Người bên Thương gia chú ý, có người đưa tin cho nhóm Thương Long, nhưng Thương Long không ra khỏi Thần Khí không gian, chỉ đưa tin dặn người khác chú ý chặt chẽ. Nhóm Thương Long đã thương nghị xong rồi, không ngăn cản Lục Ly cướp lấy ba món báu vật, bởi vì ngăn cản cũng rất khó, chẳng bằng cứ để Lục Ly lấy được.
Chương 3210 Đột ngột phát sinh biến cố
- Không có việc gì, có chút yếu ớt, ta đi nghỉ ngơi một lúc, làm phiền Thiên Phạn hộ pháp giúp ta. Lục Ly phất tay, trực tiếp đi vào Thiên Ly Châu, ngã đầu liền ngủ, ngủ suốt ba ngày ba đêm. Tỉnh lại thì cảm giác linh hồn yếu ớt cũng mất, tinh thần phơi phới, Lục Ly tu luyện một lúc rồi ra ngoài. Bên ngoài vẫn là mấy người Doãn Thiên Phạn, những người khác còn ở trong Thần Khí không gian, Doãn Nhược Lan cũng ở bên trong. Bởi vì tiếng kèn sẽ khiến người đau đến mức lăn lộn vật vã, Doãn Nhược Lan dù sao là danh môn đại tiểu thư, làm vậy thì kỳ cục. Lục Ly không nói gì thêm, lên tiếng chào hỏi Doãn Thiên Phạn. Doãn Thiên Phạn nhẹ gật đầu, Lục Ly xông lên trên. Người bên Thương gia không có hành động gì, bên ngoài có ba người trấn thủ. Lục Ly đến gần Hào Giác, lần này vẫn một bước lại gần đài cao, Hào Giác lập tức bay lên giữa không trung, Lục Ly điên cuồng rót vào Thần Lực, cổ đồng tỏa sáng chói mắt, Lục Ly giơ cổ đồng ném về phía Hào Giác. Ù ù ù! Hào Giác phát ra âm thanh khủng bố, người Lục Ly run lên, trong đầu đau nhói vô cùng, như linh hồn bị xé rách. Dựa theo tình huống bình thường Lục Ly giờ phút này chắc chắn ôm đầu lăn xuống, nhưng hắn cắn răng kiên trì, tiếp tục cầm cổ đồng đánh về phía Hào Giác. Ầm ầm ầm! Dốc hết sức vận dụng, giơ cổ đồng lên, những dải sáng dẫn tới không gian chấn động, thần uy mênh mông khuếch tán ra, khiến bốn phía hơi thở trở nên cực kỳ nặng nề. Bùm! Cổ đồng đập mạnh vào Hào Giác, thần văn trên Hào Giác phát sáng chói lòa, nhưng rất nhanh bị dải sáng đè xuống, ánh sáng Hào Giác yếu bớt, tiếp đó bị cổ đồng đánh bay ra ngoài. - A! Đến giờ phút này, Lục Ly rốt cuộc không kiềm được, thân thể rớt xuống, rơi ngay trên đài cao. Hắn lăn lộn hai vòng, bởi vì Hào Giác không tiếp tục phát ra âm thanh chói tai, linh hồn rất nhanh dịu bớt. Oong! Nhưng mà, khiến Lục Ly khiếp sợ là thần văn trên thanh kiếm bên cạnh hắn đột nhiên ánh sáng lấp lánh, truyền ra luồng hơi thở khủng bố, bay vọt lên, theo sau đâm về phía hắn. “Tổ cha nó!” Lục Ly sợ tới mức suýt chút hồn phi phách tán, bởi vậy giờ phút này hắn yếu ớt đến cực độ, tuy rằng đỡ hơn lần trước một chút, nhưng tốc độ phản ứng chậm lại, chắc chắn không thể nhanh chóng chạy trốn. Thanh kiếm này xấp xỉ Hào Giác kia, cũng có thần văn thượng cổ rậm rạp, uy lực chắc chắn không tầm thường. Vèo! Trọng kiếm đâm nhanh xuống, vô số ý niệm vụt qua đầu Lục Ly, trong Thiên Ly Châu phát ra ánh sáng, ba con Phong Ma Thú xuất hiện thi nhau bay về phía trọng kiếm. Ầm ầm ầm! Trường kiếm đâm xuống, Phong Ma Thú từng con biến thành thịt nát, căn bản không ngăn được, trường kiếm chỉ bị chậm lại một chút. Hơn nữa trường kiếm đã cách một trượng, cho dù giờ phút này Lục Ly muốn thả ra Phong Ma Thú đều không được. Trong tích tắc, trong đầu Lục Ly vụt qua hai ý niệm, giờ phút này hắn chỉ có hai con đường để đi. Hoặc là tiếp tục thúc đẩy cổ đồng cứng rắn đỡ cổ kiếm, hoặc là liều mạng tránh né, nhìn xem có thể né qua cổ kiếm này không. Nhưng Lục Ly cảm giác rất khó né thoát, bởi vì hắn cảm giác bị cổ kiếm khóa chặt, mặc kệ hắn né đi chỗ nào đều phải bị đâm trúng. - Hây! Giờ phút này tuy rằng trong đầu Lục Ly giống như sắp nổ tung thì vẫn cắn răng điên cuồng thúc đẩy cổ đồng bay lên đỉnh đầu. Nếu có thể đánh bay Hào Giác, Lục Ly nghĩ rằng cổ kiếm này cũng có thể bị đánh bay. Bùm! Cổ đồng và cổ kiếm va chạm vào nhau, hư không bốn phía rung lên, từng luồng sát khí bá đạo khuếch tán ra, nửa người của Lục Ly bị xoắn máu thịt nhầy nhụa. Lục Ly cảm giác trước mắt trở nên mơ hồ, suýt chút xỉu. Cổ kiếm bị đánh bay, đây là điều duy nhất khiến Lục Ly vui mừng, hắn chống mạnh tay muốn quay về, chuyện gì khác tính sau. Vèo! Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng xé gió, Lục Ly mở to con mắt tràn ngập máu loáng thoáng nhìn qua, trông thấy cổ kiếm mang theo thế sấm sét bay xuống, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng. Hắn bị thương quá nặng, hơn nữa tinh thần cực kỳ yếu ớt, đã không cách nào thúc đẩy cổ đồng, cho dù hắn lấy ra thần thiết thì kết cục như nhau. Cổ kiếm đã khóa chặt hắn, hắn không thể trốn, hoặc là tiếp tục cứng rắn đỡ, hoặc là chết. Tiếng quát lớn của Doãn Thiên Phạn vang lên: - Lục trưởng lão mau lùi! Lục Ly cũng muốn lùi lại, vấn đề thanh kiếm kia tập trung vào hắn, hắn có thể lùi đi đâu? Trong phút sống chết, Lục Ly chỉ có thể cắn răng giơ cổ đồng, liều mạng rót vào Thần Lực, đồng thời thân thể gắng hết sức nghiêng sang một bên. - A? Khi Lục Ly vặn người thì tay chạm phải một thứ nhô ra, hắn bản năng chộp lấy, phát hiện là món báu vật thứ ba, chiếc nhẫn. Oong! Giây phút Lục Ly cầm chiếc nhẫn thì đột nhiên phát sinh biến cố. Nhẫn ánh sáng lấp lánh, sáng lên luồng sáng chói lòa, tiếp đó toàn bộ thiên địa vào giây phút này đều yên tĩnh. Ánh kiếm trên trời tối xuống, Hào Giác cũng mất đi thần thái, thậm chí lửa phun lên từ bốn phía bỗng chốc biến mất không còn dấu vết. Bùm! Cổ kiếm chém xuống trúng đầu Lục Ly, sau đó rớt xuống đài cao, phát ra âm thanh trong trẻo. Lục Ly tuy rằng bị cổ kiếm đập trúng nhưng không đau chút nào, khuôn mặt tràn đầy máu tươi lộ biểu cảm ngờ nghệch, ngơ ngác trong gió. Một người rớt xuống nước bắt được một cọng cỏ, nhưng nào ngờ cọng cỏ phát sáng, khoảnh khắc cọng cỏ phát sáng, nước trong sông đột nhiên không chảy nữa. Giờ phút này, Lục Ly cảm giác mình giống như người rớt xuống nước, vừa rồi trong lòng hắn thật ra đã tuyệt vọng. Không ngờ rằng trước khi chết huơ tay túm đại mà cứu mạng của hắn. Lục Ly vặn người trông thấy trường kiếm không ánh sáng ở gần đó, trong lòng đột nhiên có một loại hiểu ra, mắt trận của Lưỡng Cực Điện không phải ba cái, mà là một cái, là chiếc nhẫn này. Hào Giác và cổ kiếm kỳ thực là vì bảo hộ chiếc nhẫn này, lấy được chiếc nhẫn mới có thể phá thần văn trong Lưỡng Cực Điện, nếu không thì dù lấy Hào Giác, cổ kiếm cũng vô nghĩa. - Cái này... Nhóm Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan vốn vẻ mặt sốt ruột, giờ thì hoang mang, không hiểu sao mới vừa cổ kiếm rõ ràng sắp chém xuống nhưng đột nhiên mất đi hiệu lực?

Ads
';
Advertisement