Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Một đường đao chém tan sự sống của đầu ma thú to lớn, người thanh niên nhanh chóng phanh thây cỗ thi thể, sau khi thu lấy ma hạch, liền lập tức phi độn rời đi. Khu vực này trở lại quang cảnh tĩnh mịch, nhưng không lâu sau bầu không khí ấy đã bị phá vỡ, bởi một tòa cự tháp xé không phi hành, ầm ầm bắn qua trên bầu trời.

A Diệt bỏ những khối ma hạch mới kiếm được, vào trong không gian chứa vật của Cang Tráo Luân, để Ma Quân nhận lấy mà cấp tốc luyện chế thành đan dược khôi phục nguyên lực. Hắn vừa phi độn vừa cầm một khối nguyên thạch trong tay, không ngừng hấp thu năng lượng từ đó, thi thoảng lại bỏ thêm vài viên đan dược vào miệng.

Trước đây khi bị nhốt trong không gian nguyên khí hải, nguyên lực trong cơ thể hắn luôn ở trạng thái quá tải, không biết vứt đi đâu cho hết. Trớ trêu thay, hiện tại nguyên lực trong người hắn không còn đến một thành, cho dù cố gắng hấp thu nguyên khí từ các vật phẩm hỗ trợ, cũng không cung ứng kịp cho quá trình phi hành cao tốc của hắn.

 

 

Tất cả nguyên khí tiến vào cơ thể, sẽ được bỉ ngạn sàng lọc tạp chất, hóa thành nguyên lực, sau đó truyền hết sang cho đóa hắc liên, chuyển đổi thành ma lực, giúp hắn có năng lượng duy trì phi độn, với vận tốc gấp bốn lần tốc độ âm thanh.

“Đã hơn một tháng rồi mà lão khốn kiếp đó vẫn truy đuổi theo không bỏ, thật là một kẻ thù dai mà.” Họ Diệt nghiến răng lẩm bẩm, thần thức hắn cảm ứng được phía sau mình chừng trăm dặm, tòa Khôi Kim tháp khổng lồ vẫn bám theo không rời.

Cự tháp chỉ truy đuổi mà thôi, không hề công kích hay buông lời uy hϊếp gì, nhưng hắn biết một khi bị thứ đó bắt kịp, thì mình phải chết không nghi ngờ. Vì khoảng cách khá xa cộng thêm việc hắn luôn phi hành tốc độ cao, nên đám khôi lỗi không thể chặn đường hắn được, khả năng cấp tốc chế tạo khôi lỗi của lão già kia cũng có giới hạn.

 

 

eyJpdiI6Im5mRHBDUWlkNWZ0UXFObHBUbDNYeWc9PSIsInZhbHVlIjoiNU1lZTJHQTZwdXVJK0lFc05uYlBpMzFEZXc1dHVLSDlXU256R0t1bVVkWk9rS3FOczhTU05CQTZ4a3RrQ0ZNQkptajVQSkJ2Rkxnam1telBIQllubUw4cWxoUFd2cmlVSVJxSXhRNUpOMEZEZTdaSDNzUmVpM1wvS1FDRVU3bmVZMER1a2ZnY0VhNTl5bjdNRERXbEd5MmlnSzFmdngxNkNrR2lCY1VtcVdrWHBpZlMwa3dTcjZLMlg5U1JPblYxbm1qT2piYytjKzVhRStXbHpWZjZ0eXFyZEZVcHlnRm1JV3ZMQ3JGbEU5VWlpeHVyUUtvY3lNZ2xyUHBndkdFMTBVZDhHcWQxeUJjQ3lFWnlvdnc4VVlYOENkZExjWVNBOVZkcGNKUWQzXC9KMkFKd0NoTzk5dVNiQUxqXC9cL1RwUVIrVlg1aW44WXhPSTRUSHczVm5zZTRDTWNNXC9TT2hrcVlKMWI0N3RFVlJYeXZWbCtUVjBiU3lJVUNoR2xkRU1YaHZMWHkxMEEzZWhwMDZZaVwvWDdxMzZ0bGJGWjM3ZGpmdzlYdldQZlkwYjBudEtZTng2MmNWUG84RU1YYk1scEpvaFZ4dXZmWGtQZDAwc0RTdFpocVpZN29ZTThaWlNxOEoyWVlweStEWXpQYnl0d29TU3hsVjlEYkNSQ3FKXC8xcHZySGRoQURWQkdSK3hKUWM3SXorQzhPVGhSUWFJRkV5WjNobnp1QVlaZnpCRW9oMkZTeUZsSXVMcTFMSWhjSmxQMDV6N0N1elZwbUtpZlZLYXBxV2JoWElRNXoxcGxjamlqZjVcL1VOdmlFbEx2RWNna2tNd2hGOWtzeWY5YTZtb1htYVdiMWl4QnlFTDRWNExWVEFkazdsY0VoYUloNnZPa1NrR2E1T0ZaZVU3XC9adUJ4UjBxUjByZ2xPaXU0ZFlmdzBsSGlhQ3NKMlpKam11b0hsdjZpb2Z3bDBYeVwvTVwvZkhCTGROeGxocVFNV0JcLzlhaEp2c2lPZGZCeUxOc3VjU0NYQUJ5dTNNOHBIU1wvVTJrUWFkeUxCekRBVE9YTTV1RGJiMVhIZG1FeFowbU0xTFJvS2phdlczWjhjUVZqbkJGZll5cHlZZU91Rnd0V3JPMlB3NFkrZXMxTHRjQWhPem03RVpHcGp5VnF2U3Y0czl0SXErQzhnYXBzdlBTMUNkR1wvbHdKaTlhZElrT2FXS0MwT1wveFJmaVpXS0NjVlBIS0V6MUhCTFp6TERuU2Q4MVRYRVdmS2NFUGs0VDRwYlMwZ3l5RTR2b3Vqc09wU3VnWXZMRU9TMGlPK0lWT3JzUW9KZHF3c3F1eVFpcHJkQUZzOE9KZjZzOWdPK3VHWmFlUEJRTzhcL1MzUmpFTWtpNXV3WjEwSVpKYXB6V3M0c01vNlpmcmlpalZaNVhkT0VZM05sRTV2TEpwa3VGNWJJSWhLaVI1VnIxaGI4SWI3dHV0c1Q5eVNXWjR1b2ZVRkVYcjZzVGcxYldidEdGYjJ3c2RDNldxcnNxWmtKV2JvcUJRR2JWME1FVFdoV29abG1PQkxsY1NQK3RQa3NHQ1NqaUl2RjRMYUR5Nmd4QkdFaVZqTXljeDZFaXdyZXErYmhLREdVeXZja2o2dFdDRkYzV2NIbkJaeHozblI5c3kxTk5tMjUwY0R4NmV2cDBZQ0FxUU55VE9jVStqMEhFYnlNZEptUDVUUlwvTzlCcmRpV3N4KzhPXC93bDZpdGw3WlwvcUR0VFEzNHZPOURnVUU4Ym1kSHZqWDhpZXJKK1hibXYwV05zODVjVUE3cUwxN1VzbE01djF6ek8rNGtYbjg1cENqdGMxc3QrK0V1bU1QR0RMc1VhT3dRTGY3QXExNHFkRzloaTBtOTA3alB2cmRxakdnYW5wb2F6MFwvZVNEVUxTWDJaOGJaWklJMVJTRmwzMWJJYVZpcUw4QnBcL1BLZDl3aWNsYkRDXC9VUXUwa2k4TFlzcHBjVDRSNHRVcHh0WTJHSTArUncrcldacmx2Tk9EMkZobUpvUFNYbVNCcWN2QjRlQ2ZmdGViR1RuZUM2TmRPNWZwbHNQZUYwV3NEQUlSZEVQaDRvT2g3RFowVXF1MFwvd2JaWFFJZUdERlNDRFZtNTRqTzdmdWtyRENCOUpRUWNcL1I3MGpXN29hN3dzWXZkXC96RTBrSlA2RjB2QW1lZ21UTXQ0WkVDQms4ZHpJSFloald0S0l0NTZwVkpEcDF6a2QxNHNUZHJYdFc2TVBJS2NpbVJKdHMrbDlhMkF0bGx5OHRQQUM4V3ZYMlZaTzIxOTRDTU5WcGhjcldvSWhtRldVU1Nja0hPc3hCWHgwdGlRN3luT0tHUWZYTXJhWk9Qdk5wMTNpZXBaTmpGUGpES1VObDNjN2JWQ3RoZ0NwOTJcL3QxVEhcLys0VmlCcXp0TVZjUFwvaTlRUUJsVWt4czdCWFAwVGZuXC92TzVZS0ozcDNcLzhZVHp6VHh5OFB5RGkrQ0lha21KUDZBQU1mQk1ZZ1dHdytzRFNhait0VG5BZ3puaEZxTXhlQVdIK1FySVM0enZxSUhNZjU0OFFjM2NPK3A3NkJpXC9CbDlMWEt4Z1p3bkRubitjWVE3RjZRYVBlcFRxTnJ0eTczdU5oUFZOT1h1dUZlSnpUYWdRM2ZLbWptMDA1Yks1REFkVmJHZlwvbGFXYmpoYlhDNzVaMERwQzF2WEJ4WTJGMGRTTHJ6THB2Rm5CcUpZd2x6a0pTMHlDK1JBbHdxTGt3VlIzZGZyUU1KYTlwTTh3cCtlaENJUHZFN1ZHeVhnVWZcLzhLcVo0R3RkN0RvanpEOWJTemdTWWdQc3hVVTBnMzE0cThKYXFKcEFiWjExYXFFRUhBVVNiYjlNbDErK0xcL3dwZ0RiczVHR2VLbGY1OWtEXC9ueXNBIiwibWFjIjoiOWMzNTI5Nzk1N2EwNjVjMTFjOGI4NGE5ZTU5Mzc4ZjAxYTZjZTQ0NTI3N2FmNzllMDdhYzc3MjY2MTkxY2ZiYiJ9
eyJpdiI6IjhSNzZTTjhTUENRQVJXZDdaamxNcXc9PSIsInZhbHVlIjoiOTR6bDI3R1Z4bnQ0eFBMQjBFT0E4eXFGRUVPcDhsZFlzSWcwZUcweFVcL3VBbEpQM1FkY3dGM3N3Q0tZeGJ4eXF5YmdWXC9tcno3M0dsOWZIenNQaklJeG1qUmxjWGNPOHVVT0tRckFoSlNJWT0iLCJtYWMiOiJlNWM1YWY2Y2E5YzNjM2VlZjcxMTgwNWEzNTllNDM3M2VjODQ5MGZjNjk2ZDlmZTNhYzUzY2I1NGIzNGJiMmZiIn0=
Lão già cảm ứng trăm dặm phía trước, tức giận nói: “Sao tên khốn đó vẫn còn có nguyên lực để phi hành? Cho dù thân gia có sa sỉ tới đâu thì hơn một tháng phải luôn phi hành tốc độ cao, cũng nên tiêu hao sạch sẽ rồi chứ.”

Trước mặt A Diệt lúc này là một thông đạo thình lình xuất hiện, hắn liền chui vào trong đó, được đưa đến khu vực khác cách xa vị trí ban đầu. Lão già giận dữ không thôi, hai tay kết ấn, khiến tòa cự tháp xé to lối thông đạo, đồng dạng có thể bay xuyên qua.

“Sắp hết thời hạn một canh giờ rồi, ta lại có thể sử dụng tốc biến phù lần nữa, lão phu không tin ngươi còn bao nhiêu tấm phù lục chân quý như vậy.” Lão ta căm tức tự nhủ, sắp tới lại phải tiêu hao lượng lớn nội tình để cho cả tòa tháp khổng lồ tốc biến theo bản thân.

A Diệt sắc mặt khó coi vô cùng, hắn cảm ứng thấy tòa cự tháp phía sau đang phát lên quang mang chói lọi, đây là dấu hiệu khi đang thôi động tốc biến phù. Trước đó mỗi khi thấy cự tháp có biểu hiện này, A Diệt sẽ tức thì dùng tới tốc biến phù để bỏ chạy, nhưng hiện giờ loại phù lục ấy đã không còn một tấm.

“Khoảng cách trăm trượng, một cái tốc biến là đến được đây ngay, tới lúc đó thì ta chạy đâu cho khỏi nắng chứ!” Hắn nghẹn lời thì thào, lo lắng không thôi, một khi để lão già kia tiếp cận thì hắn chắc chắn không sức phản kháng.

Ma Quân liền nói: “Ngươi phải dùng đến bí thuật hại thân đó thôi, chỉ cần thoát khỏi phạm vi thần thức cảm ứng của lão khọm kia, ngươi sẽ có đủ thời gian tìm nơi ẩn náu.”

Nghe vậy A Diệt cũng chỉ biết nhắm mặt gật đầu, dù sao tiêu hao thọ nguyên vẫn đỡ hơn bị gϊếŧ ngay tức thì. Hắn không chút lưỡng lự liền cắn đầu lưỡi, phun ra một giọt tinh huyết, ẩn chứa lực lượng thọ nguyên dồi dào bên trong.

“Biết sớm là khó thoát như vậy ta đã dùng ngay bí thuật từ lúc đầu rồi, đỡ tốn bao thời gian căng thẳng phi hành, cũng đỡ phải tiêu hao toàn bộ tốc biến phù.” Hắn tiếc nuối nói, nhìn giọt tinh huyết ẩn chứa 30 năm thọ nguyên của mình ở trước mặt mà đau đớn không thôi, cực kỳ tiếc của.

“Huyết Tế - Huyết Độn Thuật!”

Theo pháp quyết của A Diệt, giọt tinh huyết bị đầu Phệ Hắc Giao nuốt trọn, toàn thân nó chuyển sang huyết sắc, tức thì dung nhập vào đôi ma dực trên lưng. Đôi cánh quỷ tản mát ra khí tức hắc ám chợt đổi sang màu máu, diệt thần ma lôi cũng bị chuyển sắc, toàn thân hắn như một luồng huyết quang đang rạch trời mà bay.

Kim quang lóe lên sáng cả một mảng trời, tòa cự tháp đột ngột xuất hiện, lão già vung tay khiến tòa tháp giơ họng pháo về phía đối phương, đồng thời vô vàn khôi lỗi được tạo ra ngay tức thì. Nhưng lão không thấy mục tiêu cần công kích trong tầm mắt, thần niệm vội kiểm tra, thì kinh hãi phát hiện tên đó đang phi độn với tốc độ cực kỳ đáng sợ!

“Loại độn thuật biếи ŧɦái gì thế này?” Lão khó tin lẩm bẩm.

Luồng huyết quang một hơi có thể bay đi xa được năm dặm, một tuần trà đã cách xa vị trí ban đầu những 300 dặm, chưa đến hai tuần trà đã bay ra khỏi phạm vi thần niệm cực hạn của Tinh Khôi lão quỷ.

Nửa bữa cơm sau thì luồng huyết quang mới dừng lại, thân ảnh gã thanh niên hiện ra với sắc mặt tái nhợt, rơi xuống dãy sơn mạch phía dưới, tìm nơi nghỉ ngơi điều tức. Hiện tại hắn đã cách vị trí trước khi sử dụng bí thuật hơn hai ngàn dặm rồi, mà trong lúc phi hành hắn biến hướng khôn lường, lão già kia đừng mong dò theo nổi.

A Diệt nhanh chóng phá núi tạo ra một nơi để tiềm tu, miệng thở dài nói: “Vì phi độn cực nhanh trong khoảng thời gian không ngắn, hơn nữa còn tiêu hao huyết khí, khiến thân thể ta quá sức chịu đựng rồi. Lần này không có một năm tĩnh tọa điều tức, thì đừng mong khôi phục hoàn toàn.”

Hắn tính ẩn tu chữa thương tại đây vài ngày, sau đó sẽ đi tới vùng an toàn hơn, tiếp tục điều tức trong mấy tháng, đến khi bí cảnh cho phép sinh linh ly khai thì hắn mới xuất quan.

Hiện tại đã qua chừng 9 năm rưỡi kể từ khi bí cảnh này được khai mở lối vào, chỉ còn nửa năm nữa thôi là những tòa chuyển tống trận hoạt động lại, cho phép sinh linh rời đi, thoát khỏi nơi đầy rẫy kì ngộ cùng nguy cơ này.

Ngồi đàm tọa trong sơn động, cảm giác mất đi một phần thọ nguyên, khiến hắn tiếc nuối không thôi, cứ như bị cắt đi một miếng thịt lớn trên người. Ma Quân thấy tâm trạng hắn, biết hắn đang nghĩ gì liền nói: “Ngươi không cần quá ưu phiền như vậy đâu, thọ nguyên của ngươi hiện nay cũng đến 600 năm, mà hiện giờ ngươi mới chừng 111 tuổi, mất đi 30 năm chẳng ảnh hưởng gì.”

Thở dài một cái, hắn không nghĩ nhiều nữa mà định thần điều tức, trong lòng nhớ kỹ lão già khốn kiếp kia. “Nếu sau này thực lực ta mạnh hơn lão, mà còn có cơ hội tiến vào nơi đây thêm một lần nữa, thì chắc chắn ta sẽ trả món nợ này đắt gấp nhiều lần!”

................

Thời gian sau đó Diệt Chúng Sinh như biến mất ở bên trong bí cảnh này, không còn thấy mặt tại bất cứ đợt tranh đoạt bảo vật nào nữa, cứ như chưa từng có kẻ như hắn.

Tòa cự tháp Khôi Kim đều đặn xuất hiện ở nhiều nơi, nhưng mỗi khi bắt gặp một kẻ ngoại lai nào đó, lão lại không hề triển khai công kích hay truy đuổi, mà chỉ hỏi bọn chúng một câu, sau đó buông tha.

Hiện tại chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là tới thời điểm mọi người có thể ly khai nơi đây. Lúc này chó vàng Hoàng Khiếu hoảng sợ tột độ, vì đang che kín bầu trời trên đầu nó chính là tòa cự tháp.

Thanh âm của lão già vang vọng xuống phía dưới, uy thế khiến họ Hoàng rét run trong lòng: “Ngươi có biết tên ma tu sở hữu bảo cụ hắc dực, tiến vào bí cảnh này từ cỗ chuyển tống trận nào không?”

Chó vàng kinh hãi vì kẻ lão già này hỏi chính là A Diệt, nhưng hắn thực sự không biết tên kia tiến vào bằng chuyển tống trận nào, liền thành thật đáp lời. Lão già nghe xong tuy thất vọng nhưng không hề tức giận, vì lão đã loại trừ được ba lối vào rồi, còn hai lối nữa mà thôi, phạm vi tìm kiếm đã được thu hẹp.

Trước con mắt kinh sợ của Hoàng Khiếu, tòa cự tháp phá không bay đi, chả mấy chốc đã biến mất tại cuối chân trời, khiến con chó này nằm rạp xuống mà thở phào.

Hoàng Khiếu tiến vào bằng lối phụ, là chuyển tống trận hắc sắc, cùng chuyển tống với hắn không hề có A Diệt. Gã hòa thượng thì một mình tiến nhập nơi đây nhờ lối đi phụ mang hồng sắc. Cung trang thiếu nữ tiến vào bằng cỗ chuyển tống trận chính, nhưng trong tất cả những kẻ cùng nàng tiến vào không hề có A Diệt. Ba kẻ trên chính là những người đã bị Tinh Khôi lão quỷ bắt gặp rồi tra hỏi.

Hiện tại chỉ còn hai lối vào phụ là chuyển tống trận bạch sắc và thanh sắc mà thôi, lão sẽ tới hai nơi đó dựng bẫy, thể nào A Diệt cũng sẽ phải đi tới một trong hai quảng trường đó, để có thể thoát khỏi bí cảnh này.

Ads
';
Advertisement