Trong vùng không gian động quật vô tận, có hàng ngàn lối thông đạo cố định, dẫn tới rất nhiều khu vực khác. Khi bay xuống tới cốc khẩu, ai nấy đều bất ngờ trước sự rộng lớn nhìn không thấy điểm cuối này, không kẻ nào nghĩ động phủ của Lưu Hải chân nhân lại vô cùng tận như thế, khiến họ phải tản ra mỗi người đi một thông đạo.
Thanh niên tuấn mỹ trẻ tuổi đáp xuống một tảng đá lớn, giương mắt quan sát chằng chịt thông đạo xung quanh, rồi tận lực phát tán thần niệm muốn xem thử những lối đi này thông tới nơi nào. Hắn phát hiện một sự cản trở không nhỏ, khoáng thạch bao bọc động quật tương đối đặc biệt, có khả năng áp chế thần thức xuống chừng bốn phần năm.
Thần niệm của A Diệt chỉ có thể lan ra xa phạm vi 60 dặm, chui vào vô số thông đạo, hắn nhíu mày vì toàn bộ những thông đạo đều dài đằng đẵng, chẳng có bất kì thứ gì cả. Thu lại niệm lực, hắn quan sát thêm chốc lát, khi phần lớn tu hành giả đều đã tiến vào lối đi nào đó, hắn mới động thân bay vào một thông đạo chưa từng có ai tiến vào.
Đạo độn quang phá không phi hành theo đường hầm dài không thấy điểm cuối, vừa bay hắn vừa dò xét xung quanh, đúng thực trên đường đi ngoài vách đá ra thì chẳng có gì cả. Dưới động quật đã ngoài phạm vi trận pháp của liên minh, nên hắn không thể liên lạc được với hai người cùng nhóm, mà hắn cũng chẳng muốn liên lạc, tầm bảo như thế này hắn thích độc hành hơn.
Chừng thời gian nửa bữa cơm sau, ánh mắt họ Diệt chợt sáng lên, vì phía trước không xa thần niệm hắn đã phát hiện địa hình mới, không còn là thông đạo dài vô tận nữa, mà là một sơn động rộng rãi, còn có giao động nguyên khí tinh thuần.
Hào quang lục sắc bắn ra khỏi thông đạo, hiện hình giữa hư không, song trọng đồng tử sáng ngời đảo qua mặt đất phía dưới, miệng cười không khép vào nổi. “Ta thật may mắn, tùy ý chọn bừa một lối đi, vậy mà được dẫn tới dược điền, hương thơm của linh dược thật khiến con người ta sảng khoái.”
eyJpdiI6IldqOGExcFdnMDdPRUczTVhVMk5qUmc9PSIsInZhbHVlIjoiUWNGR2s1anU2Q01jaWNCN0xcL3FwSit0Wk9EM3N0ZVwveTdqeDE1eDJ2XC9vaDN6QmhsQjJyVUJoc21yUFNxMVIxeWtvUHJuUDdkY0RNNFFcLzRFSWNYZXZCbHJmUUhMblBhZkxzamxLT2NhMG1haWtsWFRCRzEzMGhvNmVjRHhRRUlCdXhMMjZvNmxYK2pKek1GWmRiNUppRllmVENnMEErZlFkTFNGVmxFb1Bhc3VJRmR3NVNKVFwvYkk2WGxuMXZZc3p2V0FBTVA2UUxUWjhrU3Iwem9kNEZhc1ZWUTh0WjVsanRrTzJHM2N3c2Vwc1wvaTdkZnRaZHJNZmhPbUhzbVNhQm5ROHNWUUErbW4zKzdCYkVtZ2c1M0xvNElmMm5SaXhlRDZqZUJMK3lXSVQrR25XcjhVVTNLWHhUTmRcL2dZSkR4OEpvSzNyd3hKYjZ4XC9odEVWNXVWSzNxbW4zMlZlbXhTSDY2aUh2eERyQk9xQ3JzQyt1VFwvRkE1YVwvVmFqVVRRYldCaUw4TjdQbmZLdlZCQUhxYytUUkRkcENoY3B0aXVadFhNYk5KRzZZVXMrRUpXdTNYU1RlNjkxVk5VU0MzRGk2MVpkUU5HbnU1NkdYcnhXeXBQc1YxTzVBTWFTZUNFNHhiRkc5K0NrbE5kQUF2V0FDOVkwcFNoTzJ5cXZPMnRkdHRRVEhHN3BsRHdwVW9iR0pyZzlwbFwvZkdkUGYzY1pOaHFjWkNPWDUzQ3dOODZsZ002XC9Ld2h1R2NuQVp1XC9ubmFXM1wvS3I2aWRrcGYxMFwvaHo5d0NLYWlqbjNFU0tQN0lQanNMbmJPVitNaG5hblJmQlZobnhkR05GZmJJTUswXC9RNW15ZGIyM1hsNVFHR2JBVW94ZjNcL0x0WnBYN1NLdHZQdEpkWnlIYkxieEl4VzNOd2xaTVduellzNkU5N053dTVmMFdMTjVpVldNSnBpRVhtSDRTR1VnQ1hMbVwvdTVIZlpwdXdzMFJaeFJKSXVxa2UrTW50TlJmcEZpYkIwTGhEOW9jcUs1MnNWQWNZK0JrYmEzaDlwTFBTOTJlc0g2bDE4Vk5mVEN3empkKzZOZ0Z5MmZIZng2ZEhXeU4rNlwvRkhwa2FPSkxoZVltWlBOQW9acG5cLzRqQ1pnbFwvSng3cjVFVlF1Q3gyT1hod3VOVTM4Z1lPWmxNY3RJOXBKUjZNck11S1wvRnZ6MTNaVEJnTTZVcHpqUE1kbngweUpLeFZVNWxma2hsbXNGTEFqR3Y5ZFZ3MEZwdzFzMzBLNFFjcmg0WUUydW1nTUVWc3NzVm12MEFEcTd0d3c1czlPODRkSG40aTZOelpJdjd3OFhzZ3NuYUI4RFwvTlYxcURkWlNiZm5JWFwvTUZPRHRHaGMyWVAyeTBBbFRtSXNvd1VpYUc2SW1IK0tJTVBocFwvVloyZ1VoZjBHY3FiVzdlTXd4QVwvY0pSN2dCZHJ4SmpISHZEdUZVYWR6M3NXMm1MYWUzYlIxWldhcWZUN21sbFhKU1wvM3B2UTRpMHQ4eXBTUEcrbTJUVit4SkVGUFI2ZHNiMHR2ZnRRY0hSSjZWVnp5TTNPelpWZW9XNnE3U1wvUitVWkNZOThlRnhXbTU2UDE1dEdtcnc4cHlnSUtXMjNiMmV2c1ozWm9yZGZkcmJkbzdBcitYK3A0anZMSEpFSTlnSVMreE00VG0zYlBcL3c5b0QrYzZtaXNtTURpS0JPZXRQQUZMVHR2cGkyaTcxU3NIWldNRmcyUGpHcGVSbldJVDBZV3krVUFjWmQ3cXpIQXQ0TzlTbUhGV2EzQThOTGtPcU9QcDM4b0dQQkdjUlwveDJ6MmVxbHdoazlNNFhtUmJ1azljVTdvK24xZ205emQ5VTY0MkVwQ09EQncxR0Z5ZVp5cjlKS1B0WG94alV4TFwvUFB3TmNvVmMwYkVDelAxSDAxc3phZHljdkJMcHRpOWthUUxVR3hmbEgrMVwvdWpRclFhSnpnRVl5RUZ0bWpUN0lGR3k5U0JLSHU1c2xYQ0VWWUUzdEZkZW4zdTRcL2g1M3dFV2RuS1A2R09GeE5RZ0NMdmhCY25YU3RvKzdhMjZsSVBHUEJ1QkZVOFhHK2FNZjE2WHJHeEFlUG1FQUFRZHN2dWZUTUtQbzNoZVZzdDFCVnlwYzNKWEZCMmxSVFBrMzFWNkZmaTRqT1FHdHlVZUtnNEg0SUFJd1hRVXJNSVpTM2pXc3lva2RkWVdpWUxiK2FtZWNCY0hrTmtGSEZrWXByZ2ZcL2FWMTczakN1RlwvMkRuNWVMUXdibUlmeGUyclRNRXlaSE02T1AyT3FPMUI4OFhUbEIxekYrSFFMbUYxQTZObEN3R1BpMzlTOHkxR3pjVjNVNHpDWmxIejQxMjY0NDFzRDgrQ09uSUdOZnJYdUNJenVLUmpRV001S3BGWEdCeUJIU3dwZ2lublRxQ1RGZnQ2aWIyN2tlUzRjSXNDZ0ErXC9GVzU2cThxV3BEZVdEZzFJNWxheVRIcXUwd2I4eUhzVDNpTlBDZFhyMVFNZU0yVmJxRU8xWHlYQWpcL3lZSVBwR3k2NGxGaFBzVWN6eHpaXC9qblFIMzk2U0pvQmRNcW55TTcrUTMyY2pNTXpRbWJYeWQyWUlZRTF2ZFBoajNOOVRmMkFhVHJZZmR1azRZd0VMQUNFRmp0NGVSSVZrcUY4aHFWU1FwQktmNk8xTzZUemVCVGlhK2p1Z0dUemFVTm44NVp1VVZoUmlXciIsIm1hYyI6IjJiNTM5MmIzYzE2YWY0YmUwZGU0NTIzNzY0MjkxYThjNGVhZmE5NGIyOTMxMWQ2ZGIxZTBhMzVkNTdlYThkMjUifQ==
eyJpdiI6IkI4bUJwYXdOR0RhdVVkN2VoWHdGZ2c9PSIsInZhbHVlIjoiaXk2Q0xSVUZrTEttRm50dUJxa0ozSklkWkVKSGU0a1hXVXdtaGFEaG9NMXFuRFRFdFIyQWxLMUE0dWRhMzdRc0tzdmR2UWdKOEFoMFlzSWZnT1pYN0ZNZ01mS084ZmRCVWpITEp6Q0R0MUE9IiwibWFjIjoiYjFmNzc3MzM1ZTkxYzU0ODk3MWQ3M2IxOTE3YTBkODE1MmE5ZDk1MTk3YjdlN2E4NzA5Yjg5OWFlMzg3OTgxMSJ9
“Ầm!” Hư ảnh trảo thủ cuồng bạo bất ngờ phát nổ trước mặt A Diệt, uy lực không thể chạm tới người hắn, nhìn kỹ mới thấy thì ra bao quanh hắn có một lớp vách ngăn vô hình, được tạo thành từ không ít trận kỳ đang ẩn mình trên các vách đá.
“Ồ? Xem ra ngươi đã có đề phòng.” Một thanh âm già nua vang lên, tại phương hướng mà trảo phong vừa xuất hiện, có một thân ảnh từ từ hiển lộ, là một lão già râu tóc bạc trắng, thân mang trường bào sang trọng.
A Diệt thầm cười khẩy, hắn vốn đã phát giác lão già này từ sớm, chỉ là không muốn rút dây động rừng mà thôi, vậy mà lão ta cứ nghĩ thủ đoạn ẩn nặc của bản thân là cao minh. Lúc này những đầu khôi lỗi cuối cùng cũng đã được thu lại, hắn xoay người đối diện với lão già kia, cười nhạt nói: “Linh dược nơi này đã thuộc về ta, nếu ngươi muốn thì có thể tới chỗ ta lấy thử.”
“Hắc hắc.” Lão già nghe vậy phi tiếu cười lớn, sau đó ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm tên thanh niên trước mặt, ngữ khí khinh thường nói: “Chỉ là một tên Bỉ Ngạn cảnh tiểu thành mà dám mạnh miệng trước lão phu, tiểu tử ngươi quả là không biết trời cao đất rộng.”
Tuấn mỹ nam tử không cho là đúng đáp: “Tuy lão đầu ngươi có tu vi đại viên mãn, nhưng vụ đại bạo trước đó đã khiến ngươi thụ thương, hơn nữa những vật bảo mệnh chắc cũng đã tiêu tùng, vậy hà cớ gì ta phải sợ lão già ngươi chứ.”
Tay lão già xuất hiện một cây quyền trượng, hư ảnh ác xà to lớn bay quanh thân lão ta, sau đó theo hướng lão điểm chỉ mà lao tới phía đối diện. Lão quát: “Cho dù lúc này lão phu không xuất ra nổi mười thành thực lực, thì đối phó với một tên tiểu thành như ngươi cũng quá dư sức rồi.”
Mắt thấy ác xà thét gào xông tới, A Diệt liền giơ đơn thủ về phía trước chộp một cái, Cuồng Long chiến đao lập tức xuất hiện, khát máu tung ra một trảm đầy quang mang huyết tinh. “Huyết Bạo Trảm!”
Luồng đao quang sặc mùi máu xé tan hư ảnh ác xà, trong nháy mắt bổ tới lão già tóc bạc, khiến lão cả kinh vội vung quyền trượng tạo ra một vòng quang tráo hôi sắc, chống đỡ đòn oanh kích cường đại này.
Tiếng lôi minh gầm lên, một đạo hắc lôi đã di chuyển tới sau lưng lão già, song dực mạnh bạo chém xuống, phá tan lớp quang tráo, cứa lên lưng đối phương. Lão già miệng hộc máu, lảo đảo rơi xuống phía dưới, nhân ảnh được sấm sét bao quanh tức thì vỗ mạnh hắc dực, truy đuổi theo lão già, muốn tung ra đòn kết liễu.
Lão ta cố ngoảnh đầu lại, ngay khi hai bên tiếp xúc ánh mắt, một luồng thần niệm sắc bén công kích thẳng vào thức hải của A Diệt, loại tấn công nguy hiểm vô hình. Tia thần thức công kích ngay khi tiến nhập đại não đối phương, đã trông thấy một đầu giao long hắc ám khổng lồ, lúc này đầu ác thú ấy mở mắt ra, đôi con ngươi đáng sợ như muốn thôn phệ vạn vật.
Phệ Hắc Giao há lớn miệng, nuốt chửng đạo thần thức sắc bén vừa xuất hiện trong thức hải của chủ nhân, lập tức khiến lão già bị phản vệ, miệng càng phun ra nhiều máu tươi hơn. Ánh mắt lão ta bấy giờ lộ ra sự sợ hãi tột cùng, không muốn tin đây là sự thật: “Tại sao một tên tiểu thành lại có được thực lực như thế chứ?”
A Diệt cười lạnh, đôi đồng tử kim sắc như độc thú chợt sáng lên, lạnh lẽo nói: “Dám dùng công kích thần thức với ta, ngươi thực sự chê mình sống quá lâu rồi!”
Lão già hoảng sợ cực độ, chỉ thấy bản thân đang trôi nổi trong một vùng không gian hư vô, bao quanh bởi bóng đêm vĩnh hằng. Chợt một thân ảnh khổng lồ như khai thiên tích địa xuất hiện, chính là tên thanh niên tuấn mỹ với đôi mắt của ác giao kia, hắn mỉm cười trào phúng, toàn thân tràn ra sát khí khiến lão già run rẩy từ tận sâu trong linh hồn.
Bàn tay to lớn của thân ảnh khổng lồ giơ lên, chộp tới phía lão già nhỏ bé đang không ngừng thét gào cầu xin, năm ngón tay từ từ nắm chặt lại, như bóp chết một con kiến.
Vung tay thu lấy giới chỉ từ thi thể lão già, A Diệt liền hóa thành lưu quang phá không rời đi, bỏ lại nơi đây cỗ tử thi lạnh lẽo nằm giữa vùng dược điền trơ trọi.
Thanh âm xé gió dần lớn hơn, không lâu sau đã có hai thân ảnh từ một thông đạo khác tiến nhập sơn động này. Liếc mắt đảo qua một lượt, cả hai đều nhận ra nơi đây vốn là một dược điền, chỉ là bấy giờ đã trở thành bãi đất trống.
“Giao động nguyên lực trong không khí còn rất mới, chắc hẳn hắn rời đi chưa lâu đâu, mau truy đuổi!” Một gã trung niên thốt lên, lập tức phi độn lần theo hướng dư khí mà A Diệt đã để lại. Mỹ phụ lập tức bay theo đồng bọn, nhưng khi chú ý quan sát phía dưới thì phát hiện một thi thể, vội gọi trung niên nhân dừng lại xem xét.
Tuy rất muốn đuổi theo kẻ đã lấy đi toàn bộ linh dược nơi này, nhưng thấy đồng bọn dừng lại kiểm tra thi thể, trung niên nhân chỉ còn cách bất đắc dĩ quay đầu lại. Khi nhìn rõ gương mặt già nua phía dưới, mỹ phụ hoảng sợ thốt lên: “Là Tâm Xà lão quái! Kẻ đáng sợ này lại bỏ mạng tại đây sao?”
Gã trung niên vừa lúc bay tới phụ cận, nghe mỹ phụ nói vậy cũng không khỏi chấn kinh, liền nhìn rõ cỗ thi thể phía dưới. Sau khi xác nhận đích thực là lão già Tâm Xà, trung niên nhân trong lòng thầm kêu may mắn, vì bản thân vừa rồi không vội vã truy đuổi theo kẻ mới rời đi.
Đến một kẻ tu vi cao cường, ác danh lan xa như Tâm Xà lão quái còn bị diệt sát, thì hai người họ đuổi theo kẻ thần bí kia chẳng khác gì dâng mạng cho người ta. Tâm dần bình tĩnh lại, hai người nhìn nhau cười khổ, sau đó tìm một lối thông đạo khác mà tiến vào, tiếp tục quá trình tầm bảo.
................
“Là kỳ chân Hỗn Nguyên Thạch!” Một tên nam tử trẻ tuổi vui mừng thốt lên, khi trông thấy khối cự thạch đang tản mát quang mang đủ mọi màu sắc, nằm giữa sơn động vô danh. Gã đại hán cường tráng đứng bên cạnh y, vội vàng giơ tay hút lấy, khối cự thạch tức thì được cách không nâng lên, rồi bay tới phía hai người.
“Xoẹt!” Máu tươi tuôn trào xối xả, cánh tay phải của gã đại hán lìa khỏi thân thể mà văng đi xa, bỏ lại gã ta đang gầm lên đau đớn. Tên thanh niên nhỏ gầy không khỏi chấn kinh, tay xuất ra vũ khí nhìn như đóng đinh tới thân ảnh hắc ám, vừa mới xuất hiện ngay kế bên khối cự thạch đa sắc.
Hắc lôi tan đi, lộ ra một thân ảnh hắc bào, có mái tóc bạc phiêu hốt, đeo chiếc mặt nạ quỷ, sau lưng dang rộng đôi ma dực đáng sợ, được dị lôi hắc ám vờn quanh. Thu Hỗn nguyên thạch vào nạp giới, kẻ đáng sợ đó lập tức vỗ cánh rời đi, đạo lôi quang phi độn với tốc độ không kẻ nào có thể bắt kịp, bỏ lại hai tên yêu soái cửu giai đang dữ tợn chửi rủa.
Cứ thế, tên ma tu với đôi cánh bắt mắt đã tạo ra danh tiếng không nhỏ, trong cái động phủ của một tồn tại thượng vị đã quá cố này. Mạnh được yếu thua, rất nhiều tu hành giả đã phải bỏ mạng, dưới nanh vuốt của những kẻ mạnh hơn. Cuộc đua tranh đoạt bảo vật vẫn cứ thế tiếp diễn, chắc chắn thời gian kế tiếp sẽ càng huyết tinh hơn.