Trong một cung điện rộng lớn xa hoa, trần khảm ngọc, sàn lát vàng, tường tứ phía trạm long khắc phượng, một vẻ sang trọng đậm nét cổ kính. Lúc này có hàng vạn thân ảnh đứng ngay ngắn tại đại sảnh, sau một tiếng hô, toàn bộ đồng loạt khom người hành lễ, cung kính đồng thanh phát ra lời chào.
“Chúng đệ tử ra mắt sư bá.” Khi ngàn thân ảnh đứng những dãy đầu đồng thanh hô xong, toàn bộ những người còn lại liền đồng thanh hô lớn: “Chúng đệ tử ra mắt sư tổ.”
Tại ghế chủ vị an tọa vị trí bắt mắt nhất trong cung điện, một thân ảnh đang tỏ ra uy nghiêm ngồi ở đó, hắn là một nam tử thanh niên có dung mạo tuấn mỹ, ánh mắt đang quan sát toàn bộ đệ tử phía dưới. Bề ngoài như vậy nhưng thực chất trong lòng hắn đang cười khổ, hắn không ngờ ngay khi về tới bản cung, Nhan Như Ngọc đã triệu tập toàn bộ thành viên tới đây hành lễ với hắn.
Cung chủ Nhan Như Ngọc trước đó đã lớn tiếng giới thiệu, hắn chính là vị tân khách khanh trưởng lão của bản cung, cũng là kẻ có thực lực cao nhất thế lực này, trao cho hắn uy quyền ngang với cung chủ. Điều này khiến không ít quản sự cùng những kẻ hiểu chuyện cả kinh, nhưng đây là lệnh của cung chủ nên không ai dám kháng lệnh cả, hơn nữa tu vi A Diệt rất cao.
Một vài nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh tại đại sảnh từng tham gia hậu cần trong thành trì phân bộ, nên đã từng nghe qua danh tiếng của vị tân trưởng lão phía trên chủ vị, giờ biết hắn gia nhập thế lực mình khiến mấy người này không khỏi vui mừng.
Cũng có một vài kẻ nhận ra A Diệt chính là tên tiểu tử Luyện Nguyên cảnh năm xưa, đặc biệt là một nữ quản sự xấu xí đến cực điểm, mụ không thể tin nổi tên tiểu bối năm đó nay đã trở thành vị trưởng bối có uy quyền cao nhất tại thế lực này.
eyJpdiI6IkZnSnNhdEI3Q3lvUDdsYTJyditDUlE9PSIsInZhbHVlIjoieGp1MXNiclwvN2N5NGVyc3ZQYUlIWWl6SHpkQTRBSDAyb3JqSFlLbjduOURCbHh2aGx3ekJZT1hGUCt3ckhHQVhySFM2TlNVZUptVDRlejlsQlBjN1QrQmRZa2lTbHJZRUMzWTRcL05FQW9hWm1KdUtZV1RZdldKT2JET1hqNUxFUzVMd0dqaFM1NlNsZ0hTT3RvUmlQc21VNUxFSm9MdUJXcVBRdG5iUE9hdmlGdzU2U085SFhDY2ZtbG84dkpjeTgxTEFGaDFtZWhwYmVseUpYMjl5VWNpZHdERXZZTlhIa3VtMVMwUzl5Y1ZKTUdSaVd0ckRkUGpxZFwvbWJuRDgxbEdTVEkrVTFBNWVDT0lxdmYwbnhBQU9FYmU0eGVtWjVyVjJ6TitEdjU2cjNjR3FIZXQya0U0bEhMRlJPc2JhUHBcL3JPTEpPWkIxWjdvaDlsME45Y1ZueU1RaUxWTFc3OU9DejB4V0J2RElCdmZ0eFwvUjBUUFFHSnJZcWV5MloxV2pIc0QxY0lBU3R5YVwvbExRVDUxMVp4TEJEK2hmckhUK3Bma3BiWmVySk52cU1oM001c2JvNTIwWVhIMklpVEJYanZFVTJmbnRuZmhVQzI2SjB2Vlk1eVh3MElmR2NcL1ZnSzJLc0FBa3oraTVXNTdqQnJheElBd3N3SWF6Z0dRZ3gwQ1V3R2VHSmZYWjgyN3RENFMwMjNYODdsRjVFMkxWcGl1aVE1YmwzTnkrc3JBWFwvMmhGeHBlWTE4K1Q2WDJHT2Jzck54NXA2a1N1VTIwSW51eFlBcmMyNEtIcHFSVkhTZngwMkpmM0JrZTlqN3FoNm5Cb3FqZkhJOEl4aWtMVlwvZWpTbjBYcktKUkxnUUJPVkpEZ2dkczlIRWVSOFN1ZkJINTRyaldaM0lWY3p4TFh6eHVPWTZ2OElOaWlZb1k4aG9CdnFQZjBEQ2lMYm1NTlAwNjRkQVdHZDhJcWFtWjczcnBOZzh6RzhkbWlcL1ZZY05lNjF5dXI3blBEQ0JnMFRxSmZ2emwwXC9xS0FPRlpDVUwxXC81dWtrNndkdXp5aHZWTUF3ZEJ2MTZucUJYQm1XQjlpZVlBUGx2QXd6eW8rbkdjS0o0cGwxSkxYMis2NEtqeFMzTnRJbVZBNVlRUmc1bTVPMFgrQnEzTURWb3V1R1wvQjhPMUZZSlUwOTFBR3NVSkx5KzhTc0lIcWJoNDRMKzNramlrWXM2YVBuTU1lY0VSaFBTZjluTlo2c29GMXRrVE1KMHB2eDk4eDZFU2FEa2pjZkZrQnBFaXR0YUp4VTMydHhudnV4TnZOQWN5dXdYb1dpYXk4cHZCNjloWWVCYmo4bFMyMVg3d1VDR09GRDZtY25xY2YrTlBsRDBHbVwvd1F4djRJbmdpVFA1dmRcL2ZIY1pzNzlic0N4S2FvMjFSM2VhVHQrY2Nua2dWaDFleURyWkJSOE9YUGNOWGhUR0YzNlRjdUNUSjQ2MnRXQ2ZLQTRJTmVaOStncUFBc05EZCs5Qkc0aHRGTEhScHJiY3VHSHpYUnJEdld6aWtYdUFXdHhNaDYybSs0ZEppVHJxekhTaUdaUWFlTXFMMmxJZkFUdXlTaHBCU29paU9pQUdUY0pma3ZtdnNYQ3kyNkErcFhIVTVNQmxIeGErNTRRQ3Z1T1ZvUTVXZzQ1NktZQ3c5T1ViSUEwT3lqXC9wcXp3V1JnUnhnejlFVlNVdlVZY1wvVXpFNzkxSDdcL0ZUWlNzVSt5NFI2d1pOOVRcLzl5eUtncG4zZGlaaTQ2a1wveHVCVjZROGV6RkR4RDl4M2VvSElQTk0yRVYxbDdWZDRzVzRjZ3phdWNnSE1TcXhpM1FFUm81ZnhtNW52U1ptR3p6VExaRHBGUXJFbE5jTTBkQTlCTGdSVzczalMzVGRlVjQ4OEdWbGFQNVpNN2tDd3dxYUhMd09MN2lPU3BvMGZwVGVxOVRSWmdLejRqdU5NOEUzOEpXQ2tEb0IzZWhkU2dhTk1BV3E5OThYeTIxVFRTREpaODlwN3NIVzlZSXdxWldPSVJKdHhFXC9cLzZLKzlcL1ZoRjdXMjJZcG5FbE9qd3JZazhZREpRME1TU1RMMzk2RUoxbkF1VWxNZW0zNkI2WjhINzNmSkpGaUJZdmU4NHd4dGlLcTVXREJkcWdVYkNzZ3VGSWZpcFBMQ0ZGUEhpR1VXVDdxS1ZUVjc5OFdHMG1ndE43dklWbUFCNFd4ZWluTWdielwvZlwvaFRKeG1XNWpBbjJrT2lGcGpvMjlWdWpERFBTZW9ZemxNdjFkSUd1VXRoelhadkdOTDFxSjNrc3gxNStKdGRPaXNMRTZ0dU8zU2hjQU9mRjFRQ2pPSkhBb3RVUTdzdHFyXC94Mm5PekdrajhBMU41YW56aG9ab29USVJUYU5KMFR6Zk9BZmFxTFptNjQ4RWN6NVhDWjZKbEdpTkVVN1FWQ2ZxNGdDZUltV2MwTitXbFBPVHBCMW1XVzQrXC8zZUpLMDVtZlFqTlkxNXA4ZXVCYWtBMEVIYWlWTnhVUjBJVTBtSjJUQXlSbkVmKzhMQVFqVHBNVzhVUjFRNG9vaEo3V21lYXdIQUwrSHlcL2RqU29TdW9XaXJqdlwvOFZ4N2RPYzJEU1pzTWtaNDVhQmxmRkFMZW9tbnlBNWEzaUFxdTRjRjF5WHBvcldMQTJpNTNCTE1iY3hNWUVcL3N6YXdOM1dmNDVXdnc0TmtKbE1tRUU3eGtTRHZuNVdMR1NieWYzOElwcnhuUms5TUhXSGZyWmRwNXZoYW9wejArZVgrbnozVkxXRis2UTdEZmZFSW9mTnJzVXVHdGh3XC94bEhkY1Z3OGRMNlF5dFwvMmFuUXJnPT0iLCJtYWMiOiJiM2ZkYmRiYTlhYWU0YjI3MjYxNTQxZTRhOGIwMzUyMzA1ODA4ZjFhYTJjZDJlYjVkYWMwOTM4NmRmNGUzNjY1In0=
eyJpdiI6Ill2ditCdlJUSE95MHdWeFU4VWI0cHc9PSIsInZhbHVlIjoiOGJodmJnYk13TnNqSUFPWDkrNWtwVnh0cUkxSWhVYW96eTRcL2hIbHo2S1EwNWRHTnB2UDVJWEtlUTNcL3lOWnl5dzhBQTdzeldyUXdWWVhiMFwvQnUzUmVENFJOcnpyKzJBRHEyeVg4S1d1UVU9IiwibWFjIjoiNTQ5NDUxNzI5ZTM2NTQ5Y2JkNDI0ZjFmZDdlZjM3ZTlkOWI3YWM4NjFmMTY1MDYyMTc4MjE4ZjdiOTZhMjg3YSJ9
“Dược huynh thật khiêm tốn, nếu không phải huynh ngăn cản, thì thϊếp thân cùng Cơ sư tỷ đã tổ chức một tiệc mừng lớn, để đón chào huynh gia nhập bổn cung rồi.” Nhan Như Ngọc vừa rót trà cho A Diệt, vừa mỉm cười nói.
Hắn liền cười nhạt đáp: “Hiện tại vẫn còn đang trong thời kỳ đại nạn, không nên tốn thời gian làm mấy chuyện đó, buổi triệu tập hôm nay thông báo cho tất cả đệ tử biết như thế là được rồi.”
Lúc này nữ tử họ Cơ hai tay đưa tới phía A Diệt một chiếc giới chỉ, mỉm cười nói: “Trong đây có năm gốc linh dược tuyệt phẩm ngàn năm hỏa hầu, mười món kỳ chân dị bảo, một trăm nguyên thạch thượng phẩm, coi là quà mừng Dược huynh trở thành trưởng lão của bản cung.”
Gã thanh niên cũng chẳng khách sáo liền đưa tay nhận lấy, thần sắc vẫn bình thản như thường. Họ Cơ tiếp tục nói: “Động phủ của Dược huynh sẽ nằm tại dãy chủ phong tại trung tâm nội môn, nơi đó nguyên khí nồng hậu nhất, là cấm khu của cả bản cung, ngày thường đám đệ tử không kẻ nào dám bén mảng tới nên phi thường yên tĩnh.”
Thấy hắn gật đầu hài lòng, nàng nói thêm: “Động phủ to lớn như vậy tất nhiên cần người chăm sóc quét dọn rồi, thϊếp thân đã phái một trăm nữ đệ tử trẻ tuổi tới đó dọn dẹp, tất cả đều là xử nữ, mong Dược huynh không chê mà nhận toàn bộ.”
Nghe đến đây họ Diệt cũng chỉ biết cười khổ, tựa hồ nữ tử này hơi nhiệt tình thì phải. Vài tuần trà sau A Diệt cùng Như Ngọc rời khỏi cung điện, bay tới dãy chủ phong tiến vào động phủ mới, họ Nhan đi theo là muốn đưa một vật như trước đó đã hứa.
Một mình ngồi tại bàn trà, họ Cơ nữ tử không khỏi thở phào, nàng nghĩ mình an bài như vậy rất tốt rồi, nếu không khiến vị trưởng lão họ Dược này hài lòng thì nàng cũng chẳng biết làm sao nữa.
Nếu là một gã Bỉ Ngạn cảnh đại thành thông thường thì Cơ Trang không đến mức nhiệt tình như thế, nhưng ngày hôm qua khi Như Ngọc cho nàng biết tin bản cung sắp có trưởng lão mới, đã nói rõ thực lực của người kia. Có thể diệt sát cao thủ cửu giai yêu soái mà không nhận phải thương thế, đây là cái chiến lực kinh khủng đến mức nào chứ, tất nhiên nàng phải chiều cho người ta vui rồi.
Trong gian thạch thất tại động phủ mới của A Diệt, hắn đang đọc qua nội dung đầu trên quyển trục trong tay, đây chính là thứ mà Nhan Như Ngọc đã lấy được tại vùng không gian ở thạch điện của Lưu Hải chân nhân.
Thiếu nữ đứng đối diện lên tiếng: “Thϊếp thân đã thực hiện đúng như đã hứa, từ giờ mong rằng Diệt huynh sẽ để mắt tới thế lực này, nếu có vị đồng giai nào hỏi han thân phận, mong huynh sẽ xưng là trưởng lão của Thanh Khư cung chúng ta.”
Gật gật đầu, hắn liền đáp: “Tất nhiên rồi, Nhan nguyên hữu cứ yên tâm.”
“Nội dung trong quyển trục này khiến tại hạ ngộ ra không ít, có lẽ thời gian tới nếu liên minh không có lệnh triệu tập, thì tại hạ sẽ bế quan lâu dài không ra ngoài.”
“Vậy thϊếp thân cũng không làm phiền huynh nữa, chúc huynh sớm cảm ngộ ra nhiều điều, tiến gần hơn tới pháp tắc chi đạo.” Dứt lời, nàng ta liền xoay người nhẹ nhàng bước ra ngoài, A Diệt đi theo tiễn cung chủ một đoạn, cho tới khi nàng phi độn đi xa mới quay trở về mật thất.
Một thiếu nữ dung mạo dễ thương ưa nhìn, da trắng thịt mềm, tiến tới cúi đầu cung kính nói với hắn: “Bẩm sư tổ, toàn bộ phạm vi động phủ đều đã được chúng đệ tử quét dọn sạch sẽ, hiện giờ ngài có chỉ thị gì thêm không ạ?”
A Diệt phất tay nói: “Các sư điệt cứ nghỉ ngơi rồi tu hành đi, hàng ngày phân công nhau dọn dẹp động phủ là được, không cần làm chuyện gì khác đâu. Thời gian tới ta sẽ bế quan lâu dài, không có việc gì quan trọng thì đừng để kẻ nào quấy rầy đến ta.”
Trước sự cung kính nhận mệnh của thiếu nữ, hắn đi thẳng một mạch tới tu luyện thất, cửa đá đóng lại, bắt đầu quá trình cảm ngộ pháp ngôn trong quyển trục vừa lấy từ tay Như Ngọc. Hắn cảm thấy nếu có thể hiểu được nội dung pháp ngôn thần kì này, bản thân sẽ biết cách sử dụng những khối huyết tinh bị bỏ xó trong nạp giới.
Từ giờ hắn đã chính thức trở thành một phần tử trong thế lực này, cho dù chỉ là danh thế mặt ngoài, không thực sự cần động tày vào nhiều việc nội bộ, nhưng vẫn coi như là mang danh đứng đầu một thế lực.
Trước đây vốn dự định của hắn là phiêu lưu xuyên qua các vùng lãnh thổ, tìm kiếm tung tích của cái gia tộc năm xưa đã đem tiểu muội đi. Nhưng đại nạn quái giới lâm đầu, nhiều vùng lãnh thổ trở nên nguy hiểm, khiến hắn tạm thời không thể đi xa được.
Hiện tại còn có một chuyện đáng sợ hơn, chính là sự việc nhiều tồn tại thượng vị từ phương xa xuất hiện tại lãnh thổ này, nghi là đang tìm kiếm thanh lưỡi hái trong người A Diệt. Hắn không dám đem mạng mình ra liều, tuy không rõ nếu ở gần thì cường giả Hư Linh cảnh có nhận ra thứ đang nằm trong cánh tay hắn hay không, nhưng tốt nhất trốn đi vẫn hơn.
Từ giờ hắn sẽ trốn trong thế lực này thời gian dài, đợi sau khi mấy tồn tại đáng sợ đó rời đi, hắn mới bắt đầu lên đường phiêu lưu cũng chưa muộn. Nếu hiện giờ nhất quyết phiêu bạc như một tán tu, chẳng may gặp phải tồn tại Hư Linh cảnh, rồi bị hắn phát hiện ra huyền cơ trong người, thì lúc đó có trăm cái mạng cũng không đủ.
Không lâu trước đây A Diệt đã phát hiện ra một điều kinh khủng, chính là thứ sức mạnh hình lưỡi hái trong cánh tay phải của hắn, đã liên kết với toàn bộ mạch máu trong người hắn, hơn nữa còn liên kết đến bổn nguyên bỉ ngạn. Giờ đây hắn không đủ sức ép thứ này ra ngoài, nếu bị kẻ mạnh cưỡng ép lấy ra, mạng hắn sẽ không thể giữ được, vì hai bên đã liên kết chặt chẽ với nhau.
Hiện tại thanh lưỡi hái đối với A Diệt còn quan trọng hơn cả bảo cụ bản mệnh, nếu bảo cụ bản mệnh bị hủy thì tu vi hắn sụt giảm, phản vệ đến trọng thương, nhưng tĩnh dưỡng dần sẽ khỏi. Còn thanh lưỡi hái nếu bị cưỡng ép đem ra khỏi cơ thể hắn, thì chắc chắn bổn nguyên bỉ ngạn của hắn sẽ héo tàn, thọ nguyên tiêu tan, sinh cơ tuyệt diệt.
Thời gian trôi qua, vị tân khách khanh trưởng lão của Thanh Khư Cung rất thấp điệu, từ khi gia nhập liền bế quan trường kỳ, chưa từng xuất hiện lần hai trước mắt các đệ tử. Những thế lực lân cận cũng đã nhận được tin, biết thế lực này có thêm một gã Bỉ Ngạn cảnh mới, hơn nữa thực lực không tầm thường, chỉ là không hề xuất hiện tại những sự kiện quan trọng.
Về mặt ngoài thì Thanh Khư Cung hiện tại an toàn, không có bất kỳ thế lực nào đối chọi trực tiếp, phần lớn thành viên được tu hành trong an nhàn, không phải lo chuyện bản cung sẽ bị sâm chiếm trong nay mai.
Chiêu bài tân nhiệm trưởng lão này đem lại thành quả tương đối tốt, khiến Nhan Như Ngọc cùng Cơ Trang có nhiều hơn thời gian tu hành, không cần phải chăm chăm quan sát thế sự, sống trong thấp thỏm như trước kia.
Ba vị trưởng lão Thanh Khư Cung bế quan tu luyện thời gian dài, cho tới tận ba năm sau mới có lệnh mới từ tổng bộ liên minh truyền đến, kêu gọi họ nhanh chóng tập hợp tại phân bộ gần nhất, chuẩn bị để tiếp tục chiến đấu với quái giới.