Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

“Lũ khốn mau đứng lại! Dám ra tay với đệ tử chi ý của Bách Bộ Mộc ta, cho dù các ngươi đi ra từ thế gia mộc cổ cũng không thể cho qua được.” Lão già khô gầy vừa phi độn vừa quát lớn, gắt gao bám theo sau hai đạo lục ngân độn quang.

Luồng ngân quang truyền ra thanh âm nữ tử: “Tới đây cũng coi như hẻo lánh rồi, hai ta đồng loạt xuất toàn lực diệt sát lão già cứng đầu kia đi.”

A Diệt trầm ngâm không trả lời ngay, sau chốc lát sắc mặt trở nên ngưng trọng nói: “Có thêm một kẻ cực mạnh ở lân cận, chúng ta nên chuẩn bị chạy đi thật nhanh thay vì dừng lại công kích lão già kia.”

Nghe vậy Như Ngọc nhất thời bất ngờ, tức khắc sau đã có báo hiệu rằng lời nói của A Diệt là đúng, không ít luồng lôi quang xanh lam từ trời cao phóng thích xuống ba người. Họ Diệt và họ Nhan đã đề phòng từ trước nên ngay tức thì thi triển thủ đoạn phòng ngự, lão già khô gầy phía sau tuy cũng nhanh tay nhưng vẫn bị một vài đạo lôi quang oanh kích lên thân thể.

 

 

“Hahaha, ba tên thổ dân mộc giới các ngươi biết điều thì giao hết giới chỉ trên người ra đây, bổn tọa hài lòng có khi còn tha chết cho các người.” Tiếng cười cùng lời nói ngông cuồng từ trên cao truyền xuống, khiến cả ba không khỏi ngưng trọng đề phòng, nhất là lão già khô gầy, lão cảm ứng được kẻ vừa lên tiếng không phải sinh linh mộc giới.

Ngay khi kẻ vừa ra tay lộ ra thân ảnh, trong lòng A Diệt và Như Ngọc giật thót, cả hai có chung ý nghĩ: “Đại soái của Bách Thú Minh!”

“Ngươi là yêu thú! Dám tác oai tại mộc giới sao? Không sợ các thế lực mộc linh chúng ta truy sát hả thứ súc sinh?” Lão già khô gầy tức giận quát, vừa rồi trúng vài đòn công kích của đối phương, tuy có quang tráo hộ thể nhưng lão vẫn nhận phải một vài thương thế. Đã thế kẻ ngoại lai này còn gọi dân bản địa như lão là thổ dân, sao lão không tức giận cho được chứ.

 

 

eyJpdiI6IlwvZk9wbVhGbklycnNFNzdLRG8ya2d3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ims0eDE4U2t6bkNQaFJZV0t4Mk1OWHpUdXN4TjAxckJacVVHU3V5WW50SXFaOE85eWRoUnJxQmZPeGpPT3FrSGdVNVBRTTVMNlBHVXJtVUlFVTg1TVowbEpURThpMlFVZ291UWJaQ2VIWEo3enFHbTA3XC9xN1wvM3NaK0Yzd1RBM2p3cEd2THUwYmpHSEp1NW56RmpENGFWaGlrNmp1ODRacjlGcE9IQm92UjVUTFVuakRaMHJJOVE3ZjNPNEZQSG9ra3owXC9udk9YaWRFNG1OTVRhc3BUU0QybXEyTXlTclhSb3dvQnJvelFncXBtazd5aXFrZklhN2JJcVJ3NXdpOXlsTFVzSlh0Uk5vN1FQcWJxNHFocGRsaXMycnpcLzJyT3U3SEdUZ2dFR0pFTUNBZWFwaEYzRTQ0b3NGSmxVSERcLzhUXC9QU2FFTEdJcm9KMXZlTmo5cjl2NnFJNzUrRWdYMERsZldiZlhESTNSWVVOYUdOc2NpTVh1Y2dkMDhWSG9kOXZsclwvSGsyWTFCbkZTK01mMWVsT3Z6b05lWTFielgyNlpzNkI3NDZhVzVlS0kxQm5mMlNpT2RDVjRZTkZVZGxNSnZnaW1aN3BHQzBcL1RjR0VcL1Zzb3lTeDRhVFhIbHpXd2F6QmJWcXVyNTllVnArZXdDeVBWcmFiQnZUM3ZiQVwvbUJTak05N1Vtd2IxenJTTlRYeloxc1d0QjBIOUJ5ZGlLXC9wUUJhQVlHXC9pY3hYdlJoQUhaSmYxb3ljZjl3VWpnY2xwYWs4QzhHMWhvNFRjdnFzTXJoVWs3UG4rd1R3eDVsdTBkSk1LZkY2WmNxdGl3dWhxdTZ2ZGVreUVRODhsUXFjWlJXQmV4cDloWnFTK0pudXEwNnJiaW9za01WXC9LQzJTNDZpYVdES2lWNWY4YUdPdjNZZm8wdlZoa0Z5b0Z3S0dDQWZCN3p6MzVvdkd5YmJxWFl2YVwvU2FIK3dWZDM0V3d6T3luVHE4SWZsVXhWZ2tUS2x3bVFnTEdXWEpnbGxKZUlIZEJnbllEbE1yN25EampvRXVoOHR3V2Q3S1F0SlVnSnlyRWhnV2xpTnBGMGN3VDFoenFNT0NBN08ydWFuVmZ4blwvcDNWOVwvZjd4YmlaMXgwckJQOGJYdzRzUUdVMjJ0UXVnZXY0UEtCcFVXXC81S09mNjluMFlmOE9jQ0hjcVhWUkJBXC8zQnJycDNISjgrK0tmSHFJVWxBWXN3TThBR0RrVVVNQzExTndSeEljR1hQajh6MXpHYWRtSjVkRXJEQ1EzUUJqN3NLVElPcEVBUmhGbkc5am5ROExrVE9BdVZPblZJQlFHcUI2anVMSXJPQlRKZU52d1JOM2xiczlHUmh1NTFrS0s1M2NmZm10VHNwTVFVMjdXQ3JmUUk3Ulg4bXkzZTJPcjRvTFF3NTNVelhtTlJ3Wmdhb21FdzhYb0pVU0NmcUlKNG4wQjRTYzFcL0xHcm96ZWpSb0pqaEhjcFpVWnF0WUIzODk3TUUyNElLcE01VFVZTWdFNzNHdjdaRWZ0dDNtdTVQblpWWnhNWklkTkZIa2g5ZkhYTVVpNkNwODl5N1NXakh0Rm5kNVhJK3dXXC9XRW9oaXViSVhCcFZyd2lQYmFOdTU1RUFLUk85VmNaQng4eUU1a0dnM0Y0WUNQb2lQVWdHQVpRMkoyeUpKQUhcLzQ0dFJOcmFIVXRQWmk2ekpuTVpYeks1QVpKZThkSzlLYm9FRGRCZkpcL1h5NHIwSGIrXC9DR1ZzK3RJMEdGT2hubTI4clFoOGxoaDcwQTQ2Qmt6Ym4rdGF5VXIzaEhqeXp1bXdZZnVQaWRRM3NyenlKVnlzWm1PWTFCaTFFZnRZTk9WSWdQek03dVdvXC9QSXRFWVUza2Rsc2tIMEUwWllHTUhWTEFlTUZNNWF0TndsSVlBNUZZRXVxNFdjWFFPTlJyXC92b3R1VHJsb0syV2dyTjJTUU5OYkJoUENNS2lEVTdcL21jSTR6NmVmcFh6MjJQdHI4RWdxalNKaGdNcXJYK01pczQzdDl0UXlkQW5GcmNBXC8rNGlwV0hZXC9IbmpUZzBCYXhDNEpzVllqd2F5YThJaHJvZGN5aXBXMUVBaHlubzdqcHlyZ0Rqb1JicGUrRnJINDlvUzVDM01QNUJFamlEY0VwcHhvZzRabUdkOUx1ZzRXY1wvZmZFWTZMVDFzSFUzV1hmKzJqUDN2NDRlNUZoVXpFOUdSZ0RvMFQyWE1GdXRFOHp5bldaWUExaTY1TVJwYnBxMXVwRmlxZ1NmcldqVGlsV2pnK3NJSkNcL3hjbFVnREUybFFxcit4ZENvYXVyM0VcL3ZzbHFPSHladTg4UVVcL0NxMlBIZjZXa1Z6bnYrb08rcEVwQzFlZFdPVDJ6ZmhRU0kxOU13MEhvamxVcHNMNXVGVFJYeFRxeGJvNFRPbHZwQ3NHS0o5WHM4UFUxWmtDMmFNUHhaQ2lYdStDdTAxYktjdkhkK1wvOFwvSDNnOVlhc0preElESWFGZnlPWXdzajRXN3hEOG41dXhHdnFtSTNhbkpQSlNNSlB6bXpEN3I0bHVOQ2wzem40WmtKaVFpUWI5TFZWbWV0a0NPdlJ2aTFCenp3bzhWczlVSEhUOGtPYml4VVgyU2xIUnM3NlZKM2E1UDZyb0UwaXl3ellcLzA4ZUE3aVpqZnE0TGhhdGNEYzRWYzBiUHRldDNhekRaTDZVbXFlK1N1Z0JtTkNXNkpnTElTYkxLTnVuZ2g1cURDTHFQWVRTWVYzQ0VhbW92NUl1TVZKZFkyTm9rMEo2bDRQUW1iTHA1MXY1NmZ6WFluNE9xMVFJOHFqSmVMR2lCam0ySFNQNUw1TzllYjRYT0MwYlY4dXQ0TG1KemdnbDVqa3JyeTE4QmRyWCt2Sll2UEc1Z0dJOW5rZDZqMGVLS01tdDQzaEZPYUlhMVZMN1ZSbmN2YW5hR1Y2anNVcGpYeldIR3JpOTNCZGdcL2FBMXBZTlg3WHVRVUZnYUtlV3FpbjVoRXNOdVVENGhBMjdEZ1ppXC92UmM0dG0yMGF0QkE9IiwibWFjIjoiYWMzNmYzNjE3NmQyZjgwNDgwMzUxMTAwMmJmOWVjNmVkOGU0MWI1YjAyMTU2ZmMwZWE4OTAwMGQzMTA2NWU1NyJ9
eyJpdiI6InlvVnlQS3QrUHA2ek84NVcyYUkzQ2c9PSIsInZhbHVlIjoiSXlCNDF0QWZUcGlnY2srYlZrNHlnMVR2Uitabk1yaHgzY0F3KzR6UVdSclVWMHdhMlJ0cG9zUUZoSWt5UFBPYzhVZFRaVlR4ZTZiTzV3YlQ4NHBrTHRcL2p2VFkxdHZOSHFmTzJ1RkNwZGQ4PSIsIm1hYyI6IjVmNTRlYjA5ZjZjZWZmYmYzMjY4ZTM1OTRhYzYxMmNlMDU1Yjg3ZjExM2M5MjRlMjE5NjU4NTcxMjU5ZWFkN2QifQ==
“Ầm!” Bằng Thập ngay lập tức hành động, một ngón tay điểm chỉ tới phía hai tên mộc linh chùm hắc bào kín người, giữa trời đột ngột ngưng tụ sấm sét hóa thành hai đầu lôi bằng, gầm thét đuổi theo hai người kia. Bản thân tên đại soái này cấp tốc bắn tới phía lão già khô gầy, muốn tự tay phanh thây lão ta, trút cơn bực tức trong lòng.

Lục sắc cùng ngân sắc độn quang đã bỏ chạy một khoảng dài, bấy giờ độn tốc của Nhan Như Ngọc bất ngờ tăng cao, cứ bay được một đoạn thì đạo ngân quang liền tiêu biến rồi xuất hiện ở phía trước cả chục trượng, sau nhiều lần thoắt ẩn thoắt hiện như vậy nàng đã bỏ xa đầu lôi bằng phía sau.

A Diệt khi đã kéo xa khoảng cách cảm ứng rõ ràng với hai kẻ phía sau, liền chuyển hoán sức mạnh ma lực, đôi hắc dực dang rộng, vỗ một cái đã hóa thành luồng lôi quang bắn đi nhanh gấp mấy lần.

“Cái gì? Hai tên đó hóa ra không tầm thường như vậy, độn thuật lợi hại như thế chắc chắn sở hữu nhiều bảo vật, sao ban nãy ta lại không nhìn ra chứ?” Bằng Thập sau khi cảm ứng thấy hai đầu lôi bằng bị bỏ xa, liền thầm oán trong lòng, sau đó dốc sức đánh gϊếŧ lão già đang bỏ chạy trước mặt, bao nhiêu tức giận cùng không cam lòng liền trút hết lên thân lão ta.

Một ngày sau trên đỉnh núi vô danh, hai luồng hào quang đáp xuống, hiện ra thân ảnh của A Diệt và Như Ngọc, lúc bấy giờ họ mới có thể hoàn toàn thở phào ra một hơi nhẹ nhõm. Họ Nhan nhìn tới nam tử bên cạnh mỉm cười nói: “Tốc độ của Diệt huynh thật phi phàm, có thể dễ dàng tránh né công kích của toàn bộ mộc thú cản trở ven đường.”

“Tốc độ của Nhan nguyên hữu cũng đâu có tệ, loại độn thuật kỳ diệu đó tại hạ lần đầu tiên thấy đấy.” A Diệt liền khách sáo đáp trả một câu. Kỳ thực độn thuật của Như Ngọc rất nhanh, còn nhanh hơn gấp ba lần âm thanh, so với Bỉ Ngạn cảnh tiểu thành thông thường thì phải nhanh gấp đôi, chưa kể đây chỉ là thủ đoạn phi hành đặc thù chứ chưa phải bí pháp cực tốc của nàng.

Cả hai vừa nói vừa dọn dẹp đỉnh núi này, A Diệt thả ra mấy chục cây trận kỳ cắm ở khắp mọi nơi, tạo nên lớp kết giới phòng ngự cùng che giấu khí tức. Cùng thời điểm đó họ Nhan đã kiến tạo ra một động phủ, gắn lên vách đá vô số quang thạch đủ mọi màu sắc, kèm thêm những vật thu hút nguyên khí trong thiên địa.

Không lâu sau cả hai đã ngồi đối diện nhau quanh một chiếc bàn đá giữa động phủ, thiếu nữ lấy ra hai bình ngọc ẩn chứa giao động mộc thuộc tính rất mạnh, khẽ phất tay đẩy một bình bay tới trước mặt nam nhân đối diện. A Diệt không khách sáo cầm lấy bình ngọc, ngay khi mở nắp bình đã có một cỗ chi ý mộc pháp tắc phả vào mặt, khiến hắn sảng khoái không thôi.

Mỹ nữ đối diện nói: “Trong mỗi bình cất chứa tinh hoa tinh lọc ra từ một tên mộc linh sở hữu Chi Ý Mộc Mạch, vì tu vi của hai tên này còn quá yếu, nên tác dụng mà chất dịch trong bình đem lại sẽ không quá khoa chương, nhưng chắc chắn có thể giúp người dùng cảm ngộ về mộc pháp tắc rõ ràng hơn nhiều.”

Họ Diệt lật tay thu bình ngọc vào nạp giới, sau đó chắp tay nói: “Giá trị của vật này rất lớn, nếu không phải Nhan nguyên hữu biết bí pháp để cưỡng đoạt, thì tại hạ chắc chắn vô duyên với vật bậc này, lần này coi như tại hạ chiếm tiện nghi từ các hạ vậy.”

Như Ngọc phẩy tay đáp: “Chẳng phải chúng ta hợp tác cả hai cùng có lợi sao? Diệt huynh đã một mình cầm chân bốn gã mộc linh trưởng lão, nên phân nửa chiến lợi phẩm thuộc về huynh là đương nhiên rồi.”

A Diệt nghe vậy cũng không nói gì thêm, trước đó hắn không nghĩ nữ tử này sẽ cho mình phân nửa thành quả, nếu hắn là thiếu nữ ấy đã giấu đi phần lớn chiến lợi phẩm rồi, xem ra hắn đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Họ Nhan có chút tò mò hỏi: “Trong lúc chiến đấu với đám mộc linh cao giai đó, huynh không để lộ ra khí tức nhân loại chứ?”

“Tất nhiên tại hạ biết nặng nhẹ rồi, chưa từng dùng quá nhiều thực lực để lộ ra khí tức thật đâu. Nhưng do kiến thức nông cạn nên tại hạ đã dùng tới năng lực mở ra động thiên trong lúc đấu pháp, sau đó mới biết đám mộc linh Kết Liên cảnh thông thường không hề biết sử dụng chiêu đó.” A Diệt cười khổ đáp, chuyện này thực sự do hắn chưa tìm hiểu kỹ.

Thiếu nữ liền giải thích: “Trong vô số tộc quần thì Mộc tộc chỉ là tộc quần trung bình, tu hành lộ của họ xa không thể bằng tu hành lộ của nhân loại chúng ta được, nên tất nhiên so với đồng giai nhân loại, mộc linh thiếu khuyết một vài năng lực.”

Nàng mỉm cười an ủi: “Huynh yên tâm, một vài mộc linh thiên tài khi vừa đạt tới Kết Liên cảnh cũng có thể mở ra động thiên rồi, những kẻ này tại tầng 2 mộc giới cũng không quá hiếm, vì vậy nếu hoài nghi thì bọn chúng sẽ nghĩ huynh là một trong những thiên tài đó.”

“Vậy thì tốt, tại hạ cũng đỡ áy náy hơn. Giờ vật đại bổ đã về tay, hai ta tốt nhất bỏ ra mười tới hai mươi ngày, tranh thủ phục dụng những dịch chất tinh hoa này, xem thử hiệu quả cao đến đâu, dù sao thời gian tại mộc giới của chúng ta còn dài.” Nói rồi A Diệt đứng dậy, muốn đi tới khu vực mật thất riêng của mình để tu luyện.

“Vậy được rồi, thϊếp thân nghe theo xắp xếp của Diệt huynh.” Họ Nhan mỉm cười đáp rồi cũng đồng dạng đứng dậy, hai người đi tới hai khu vực riêng biệt trong động phủ, tạo ra một vài cấm chế xung quanh, sau đó an tọa tu luyện.

Trong mật thất bao quanh bởi các vách đá, trước mặt có bình ngọc lơ lửng, A Diệt nhập định hồi lâu, đợi cho bản thân quen thuộc lại với cảm giác cảm ứng pháp tắc trong thiên địa, mới mở mắt rồi mở nắp bình ngọc. Từ trong bình có từng giọt linh dịch lục sắc bay ra, tản mát ánh sáng nhu hòa, mùi hương dịu nhẹ, mộc chi ý nồng đậm.

Theo pháp quyết của A Diệt, từng giọt linh dịch hóa thành những sợi trọng khí, dung nhập vào từng lỗ chân lông của hắn, xâm nhập vào từng tế bào, giúp hắn càng tăng thêm khả năng cảm ngộ pháp tắc, nhất là mộc pháp tắc trong thiên địa hiện giờ hắn rất dễ cảm ứng thấy.

“Tác dụng của thứ chất dịch này quả nhiên phi thường lớn, nếu nó được bán tại những hội đấu giá ở nhân giới, giá trị chắc chắn có thể khiến một thế lực tầm trung táng gia bại sản. Không thể tin nổi ta mới tới mộc giới này chưa đầy một tháng, đã lấy được kì ngộ bậc này, thời gian tiếp theo hi vọng vận may vẫn tiếp tục mỉm cười.”

Phía thiếu nữ tuyệt diễm Nhan Như Ngọc, nàng cũng rất hài lòng về thành quả đã thu thập được, tuy phải bỏ ra cho A Diệt phân nửa nhưng nàng không hối tiếc lắm, còn lại nhiêu đây đã đủ với nàng rồi.

Ban nãy khi nàng chủ động giao ra phân nửa, một phần vì muốn khiến A Diệt tăng cao hảo cảm với mình, giúp bản cung sẽ giữ chân được hắn lâu hơn. Phần còn lại vì sợ hắn nổi lên sát tâm, muốn gϊếŧ người đoạt bảo, dù sao thâm tình giữa hai bên chưa xem là quá lớn, một kẻ luôn độc lai độc vãng như A Diệt rất dễ ra tay với kẻ khác để chiếm đoạt chỗ tốt.

Hơn mười ngày sau đó, cả hai không hề xuất hiện tại ngoại giới, họ một mực chuyên tâm tu hành trong mật thất của bản thân, xung quanh động phủ thập phần yên tĩnh, cũng chẳng có một sinh linh nào lảng vảng tại phụ cận cả.

Ads
';
Advertisement