Trong lúc Triệu Dương Quang còn đang ngẫm nghĩ thì chiếc xe đã vào đến sân nhà. Và Lưu Mạnh Phong đã thậm thà thậm thọt chạy đến mở cửa xe. Hai vợ chồng ông Triệu Chân Thành và bà Dương Thanh Liên bước xuống. Vừa nhìn thấy bà Dương Thanh Liên, Lưu Mạnh Phong liền phát huy kỹ năng trà xanh thượng hạng của anh ta:
- Dì hai, dì đừng trách phạt Dương Quang. Em ấy chỉ là không chấp nhận được khi cháu vạch ra thói xấu của Dương Minh mà thôi. Có lẽ Dương Quang quen nhìn thấy cách Dương Minh xử lý người khác mà học theo thôi ạ.
Triệu Dương Quang trợn tròn mắt. Lưu Mạnh Phong còn có thể nói theo kiểu như vậy nữa hả? Thảo nào trong kiếp trước Lưu Mạnh Phong có thể chụp vô số cái mũ tệ hại, xấu xa cho Triệu Dương Minh mà anh khó có thể phản kích.
Nhưng Triệu Dương Quang thì không phải là thanh sắt thẳng tắp và cứng ngắc như Triệu Dương Minh. Thân là người đã sống qua hai kiếp, lại còn có khoảng thời gian khá dài sống dưới móng vuốt, à nhầm, sống dưới ách áp bức, à lại nhầm, sống dưới một mái nhà chung với Thái Khôi Vân, tâm tính của Triệu Dương Quang ít nhiều cũng vặn vẹo, à nhầm, cũng mềm dẻo và uyển chuyển ở cấp độ siêu cấp rồi.
Thế nên, thái độ trà xanh của Lưu Mạnh Phong chỉ khiến Triệu Dương Quang ngạc nhiên và buồn nôn vì một gã vai u thịt bắp lại có thể “diễn” ra được dáng vẻ như thế thôi, chứ cậu không quá lo lắng. Muốn để cho bố mẹ của Triệu Dương Quang tin rằng đứa con trai nhỏ ngoan ngoãn của họ “ức hiếp” một “con gấu” như Lưu Mạnh Phong thì còn khó hơn là bảo họ tin rằng thỏ cắn c.h.ế.t sói. Dù thế, Triệu Dương Quang vẫn khịt mũi vài cái, để nước mắt rưng rưng, chuẩn bị đối phó bằng cách gậy ông đập lưng ông.
Tuy nhiên, Triệu Dương Quang còn chưa kịp làm gì thì bố của cậu, ông Triệu Chân Thành đã cau mày, quát khẽ:
- Bé Quang, sao con lại đánh người ta như thế? Có bị đau tay không?
Hả? Lưu Mạnh Phong còn chưa kịp nhếch môi cười đắc ý đã sững lại. Triệu Dương Quang còn chưa kịp nghẹn ngào giải thích cũng bị khựng lại. Tiếp đến, bà Dương Thanh Liên hối hả bước tới gần Triệu Dương Quang, cầm lấy bàn tay của cậu lên mà xuýt xoa:
- Trời ơi, sao lại đỏ lên hết cả như thế này? Mau, mau, mau,… Mau vào trong nhà, mẹ thoa thuốc cho con. Thật là, sao lại trực tiếp ra tay đánh người như thế? Sao không bảo cho thằng Minh ra tay? Con có anh trai để làm gì mà con phải tự mình ra tay thế hả?
Hả? Một lần nữa Lưu Mạnh Phong và Triệu Dương Quang ngẩn người. Sao thái độ và biểu hiện của hai người lớn này không giống chút nào với sự hình dung của họ hết vậy? Lưu Mạnh Phong ai oán kêu lên:
- Dì hai, cháu mới là người bị đánh mà…
Bà Dương Thanh Liên gật đầu, mắt vẫn không thèm nhìn cháu trai lấy một cái:
- Được rồi, dì biết rồi. Cháu cứ ra cửa hàng điện thoại mua một cái mới đi. Hôm trước cháu có xin mà dì vẫn còn suy nghĩ đấy. Giờ thì không suy nghĩ nữa, cháu cứ mua đi, dì sẽ chuyển khoản cho cửa hàng sau. Mau đi nhanh đi, kẻo cửa hàng đóng cửa bây giờ.
Lưu Mạnh Phong nghẹn lời. Anh ta vẫn muốn tìm cách chia rẽ Triệu Dương Quang với gia đình để trả thù cho việc bị đánh, nhưng đồng thời, việc được mua chiếc điện thoại mới lại quá mức hấp dẫn. Lưu Mạnh Phong mâu thuẫn trong hai giây thì quyết định quay lưng chạy nhanh ra cổng. Dù sao thì cơ hội để đ.â.m bị thóc thọc bị gạo nhà họ Triệu vẫn còn rất nhiều, nhưng nếu bây giờ anh ta không nhanh chóng mua điện thoại ngay thì bà dì hay thay đổi của anh ta có khả năng sẽ đổi ý.
Triệu Dương Quang nhìn theo bóng lưng hối hả rời đi của Lưu Mạnh Phong mà vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc. Cậu chẳng cần làm gì cả mà kẻ địch đã tự bỏ chạy thế kia rồi? Thái độ và cách làm của ông Triệu Chân Thanh và bà Dương Thanh Liên càng khiến Triệu Dương Quang nghi hoặc và ngạc nhiên nhiều hơn.
Rõ ràng là bố mẹ của cậu đã nhìn thấu được chiêu trò của Lưu Mạnh Phong. Thậm chí, ông bà còn hiểu rõ bản tính tham lam và thích đua đòi của Lưu Mạnh Phong mà dùng cách cho tiền mua sắm để đuổi anh ta đi vô cùng hiệu quả. Vậy tại sao, trong kiếp trước, bố mẹ của cậu lại để mặc cho Lưu Mạnh Phong nói xấu Triệu Dương Minh, thậm chí còn tin vào lời của anh ta mà hắt hủi con trai của mình? Trong lòng Triệu Dương Quang không bao giờ tin rằng bố mẹ của cậu lại thiên vị cho cậu mà đối xử tệ với anh trai của cậu như thế.
Vậy thì, lẽ nào, trong kiếp trước, việc Triệu Dương Minh bị gia đình lạnh nhạt, xa cách mà trở nên hư hỏng và bị lôi kéo vào con đường trụy lạc đến mức cuối đời phải sống cảnh thân tàn ma dại vốn không phải hoàn toàn là sự thật? Lẽ nào, còn có điều gì đó khuất tất mà Triệu Dương Quang không biết? Vậy thì, sự thật là gì? Và những ai biết sự thật và đã giấu giếm cậu? Đó là bố mẹ của cậu, anh trai của cậu? Hoặc là, ngay cả Thái Khôi Vân cũng biết và giấu cậu?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất