Đầu bút lông trong tay Từ Tú Dật bỗng khựng lại, nàng trừng mắt nhìn hắn ta, giơ bút lông lên điểm nhẹ vào chóp mũi hắn ta, hờn dỗi: “Huynh nói bậy bạ gì đó, hồ ly thối.”
Ngân Hồ thuận thế nắm lấy cổ tay nàng ta, kéo nàng ta vào lòng, cọ cọ chóp mũi vào má nàng ta đầy thân mật: “Ở đất nước của ta, trước khi người trong lòng ra trận, người yêu đều sẽ an ủi hắn. Tiểu Nguyệt Nhi, đêm nay đừng ngủ nữa…”
Từ Tú Dật không khách sáo đẩy mặt hắn ra: “Huynh… Ta đâu phải người Tô Đan.”
Nói rồi, nàng xoay người định đi rửa tay.
Nhưng ngay sau đó, Ngân Hồ liền ngang nhiên vác nàng ta lên vai: “Nhưng nàng là nữ nhân của người Tô Đan, gả gà theo gà, gả chó theo chó!”
Từ Tú Dật nhịn không được đấm lên lưng hắn: “Vô sỉ! Gả gà theo gà, gả chó theo chó là quy củ của Trung Nguyên chúng ta, đâu phải quy củ của Tô Đan các huynh, huynh chỉ toàn chọn quy củ có lợi cho mình mà tuân theo!”
Nắm đấm nhỏ nhắn không dùng nội lực của thiếu nữ rơi trên tấm lưng rộng lớn, rắn chắc của hắn ta chẳng khác nào gãi ngứa.
Không những không đau, ngược lại còn khiến Ngân Hồ cười lưu manh, đưa tay vỗ nhẹ lên mông nàng: “Chậc, Tiểu Nguyệt Nhi, nàng nên để dành chút sức lực mà để lại dấu vết trên lưng ta, còn hơn là làm thế này.”
Khuôn mặt thanh tú đoan trang của thiếu nữ đỏ bừng vì xấu hổ: “Huynh thật không biết xấu hổ!”
Ngân Hồ chẳng hề để tâm: “Xấu hổ làm gì, hồ ly đương nhiên phải ăn thịt.”
Từ Tú Dật: “Câm miệng!!”
Ngân Hồ đặt nàng lên giường, tiện tay ném gối ôm hình con cáo trên giường sang một bên, vừa cởi y phục vừa cười xấu xa: “Lát nữa nàng sẽ không bảo ta câm miệng đâu.”
Đêm khuya thanh vắng, cơn mưa phùn lạnh lẽo rơi xuống, mang theo gió lạnh thấu xương.
Thế nhưng, trong phòng lại ngập tràn xuân sắc.
Chỉ là, đêm xuân mưa lạnh gió rét thế này, nếu không ở trong phòng, mà ở trên đường phố, thì không dễ chịu chút nào.
“Thời tiết chó má lạnh như chó thế này, thật là không chịu nổi.”
Trên con đường tối đen như mực không một bóng người, binh lính cấm quân đang tuần tra, một tên cấm quân chỉ huy đồng tri* to béo dẫn đầu càu nhàu than thở.
*đồng tri: chức quan võ thời xưa
Thời tiết thế này mà ra ngoài tuần tra còn khổ hơn cả lúc trời đổ tuyết, giày tất đều ẩm ướt lạnh lẽo.
“Cha, con biết phía trước có một quán rượu, hay là chúng ta vào đó uống chút rượu cho ấm người?” Một tiểu binh mới đến lẩm bẩm.
Tên chỉ huy đồng tri họ Lý kia trừng mắt gõ lên đầu tiểu binh một cái: “Gọi cái gì mà cha, gọi chỉ huy đại nhân! Chúng ta đang trực đêm đấy, ngươi muốn bị phạt hả? Chúng ta tuần tra trong kinh thành đã là may mắn hơn đám người lão Lưu mấy hôm trước bị lôi ra Tây Sơn thao luyện rồi.”
Người phía trên lo lắng sức chiến đấu của cấm quân kém, sợ quân phản loạn đánh tới, nên cứ cách một khoảng thời gian lại lôi người ra Tây Sơn thao luyện.
Đây vẫn là quy củ mà Cửu Thiên Tuế định ra lúc trước.
Sau này tân đế đăng cơ, bãi bỏ rất nhiều quy củ của vị Cửu Thiên Tuế kia, nhưng quy củ này thì không bị bãi bỏ.
Xét cho cùng, tân đế xuất thân từ quân ngũ, ghét nhất là quân bị lỏng lẻo, vốn đã chê bai sức chiến đấu của cấm quân.
Ngoài ra còn yêu cầu hai mươi sáu vệ cấm quân, trừ chỉ huy sứ không cần tuần tra, những người còn lại đều phải thay phiên nhau dẫn đội tuần tra.
Ban đầu định điều người từ biên quân về, đổi phiên với cấm quân, kết quả mới điều động được hai nhóm người thì Minh phi nương nương đã tạo phản.
Chuyện này bị gác lại.
Tiểu binh kia xoa xoa đầu cười gượng: “Cha… Chỉ huy đại nhân nói đúng, mà này, quân phản loạn của Diễm vương kia sẽ không đánh đến đây chứ?”
“Đánh đến đây thì ngươi định làm gì, nhìn cái dáng vẻ nhát gan của con kìa!” Lý chỉ huy đồng tri vuốt chòm râu quai nón của mình, khinh thường nhìn con trai.
Vì chút tư tình, nên đã lén lút điều con trai đến dưới trướng mình.
Tiểu binh kia cười hì hì, mọi người đều im lặng không nói gì.
Ai mà muốn đánh nhau chứ, đám cấm quân bọn họ, ngoại trừ cuộc chính biến năm đó có đánh một trận không tính là đánh nhau, thì những lần khác… cũng chỉ là tự mình thao luyện lẫn nhau mà thôi.
Đang nói chuyện, bọn họ bỗng phát hiện trước mặt xuất hiện thêm một bóng người cao gầy quỷ dị.
“Ai? Dám cả gan ra đường sau giờ giới nghiêm, bắt lại!” Lý chỉ huy đồng tri giật nảy mình, lập tức quát lớn.
Bóng người đội mũ trùm đầu, mặc áo choàng kia xoay người lại, mân mê chuỗi ngọc bích trong tay: “Lý Hổ, đã lâu không gặp, chức quan của ngươi thăng tiến nhanh thật đấy, giờ đã là chỉ huy đồng tri của Hổ Tiêu vệ cấm quân rồi.”
“Ngươi là ai, dám vô lễ với cha ta… với chỉ huy đại nhân của ta như vậy!” Tiểu binh kia rút đao chỉ vào người nọ, tức giận nói.
Ngay sau đó, hắn ta đã bị cha ruột của mình hung hăng đá một cái vào khoeo chân: “Câm miệng!”
“Á!” Tiểu binh lập tức quỳ rạp xuống đất.
Hắn ta chật vật chống người dậy, vừa định mở miệng mắng thì lại phát hiện cả đội người, bao gồm cả cha ruột của mình đều đồng loạt quỳ rạp xuống đất trước mặt người kia!
Tiểu binh ngẩn người, sau đó, hắn ta lập tức thấy cha ruột của mình cung kính chắp tay.
“Tham kiến chủ tử, chúng thuộc hạ đều đang đợi ngài trở về!”
Tiểu binh nhìn bóng người đứng trong bóng tối, tựa như hóa thân của bóng tối kia, nhịn không được rùng mình một cái.
Đây… Đây là ai? Nhìn qua đã thấy giống như đại phản diện, đại ma đầu đáng sợ trong thoại bản, sao cha mình lại quỳ xuống trước hắn ta?
Đối phương cười khẽ, giọng nói lạnh lùng khó lường: “Ừm, vậy nên, bản vương đã trở lại. Hơi thở của kinh thành, thật khiến người ta hoài niệm, thích hợp nhất để uống rượu nghe hát.”
Kinh thành quả nhiên là một sân khấu lớn thích hợp nhất để diễn kịch.
Ngươi vừa hát xong, ta liền lên sân khấu.
…
Ngày hôm sau, ngày xuân mưa lạnh lẽo hiếm khi có nắng, ánh nắng chiếu xuống khiến cho cả những chú chó trên đường phố kinh thành cũng lười biếng nằm ngửa phơi bụng.
Người người qua lại trên đường lớn ngõ nhỏ, như thường lệ.
Lại là một ngày bình yên, chiến hỏa không lan đến nơi này.
Binh lính cấm quân canh giữ cổng thành thay phiên nhau, chớp mắt đã đến lúc hoàng hôn, sắp đến giờ đóng cửa thành.
Mà lúc này, trên con đường lớn cách đó không xa, lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Là một đội quân.
Binh lính canh cổng thành đã sớm nhìn thấy, dẫn đầu là mấy con ngựa, trên lưng ngựa là các giáo úy đều lộ vẻ mệt mỏi.
“Hình như là Lưu chỉ huy đồng tri và Khâu chỉ huy đồng tri dẫn người trở về.” Binh lính quan sát trên tường thành quay người vào phòng nghỉ báo cáo với cấp trên của mình.
Giáo úy phụ trách canh giữ cổng thành có chút khó hiểu, đặt ống nhòm xuống.
“Kỳ lạ, sao giờ này bọn họ mới trở về? Theo tin tức hôm trước, không phải chiều nay là bọn họ đã phải trở về rồi sao?”
Vì để đảm bảo an toàn cho kinh sư, cấm quân thay phiên nhau có quy định, tất cả quân đội vào thành đều có chế độ nghiêm ngặt.
Quá giờ quy định, đều phải báo cáo lại cho thống lĩnh cấm quân.
Lăng Ba đại nhân không có ở kinh sư, thì phải báo cáo cho phó thống lĩnh là Hà đại nhân.
“Phái người đi hỏi bọn họ lấy lệnh bài, khẩu lệnh và ấn tín, báo cáo lại cho Hà đại nhân.” Giáo úy canh giữ cổng thành phân phó.
Một giọng nói thô kệch vang lên: “Cần gì phải câu nệ như vậy? Lão Lưu và lão Khâu thao luyện ở Tây Sơn cả tháng trời, mệt muốn chết, về muộn một chút thì không cho vào thành, bọn họ sẽ tức chết, lại còn tìm chúng ta gây phiền phức!”
Giáo úy canh giữ cổng thành sửng sốt, quay đầu nhìn người tới: “Lý chỉ huy đại nhân, sao ngài lại đến đây? Đêm nay không phải là phiên trực của các ngài sao?”
Lý Hổ dẫn mấy người đi vào, tùy ý ngồi xuống ghế: “Tuy không phải phiên trực của ta, nhưng ta phải tuần đêm, đây không phải là đến sớm một chút để ăn uống, ngồi một lát sao.”
Giáo úy canh giữ cổng thành nhìn thấy gà quay và rượu trong tay bọn họ, nhịn không được cười nói: “Lý đại nhân thật biết hưởng thụ.”
Lý Hổ mở giấy dầu bọc gà quay ra, mùi thơm ngào ngạt, hắn đưa qua hỏi: “Muốn ăn chút không?”
Giáo úy kia lắc đầu: “Đợi lát nữa giao ca rồi hãy nói, vẫn nên để Lưu đại nhân và Khâu đại nhân làm việc theo quy củ.”
Lý Hổ lại đột nhiên cười: “Vậy thì không còn cách nào khác rồi, đã ngươi không muốn ăn gà, vậy thì chỉ có thể ăn nắm đấm thôi.”
Giáo úy kia ngân nga vài câu, còn chưa kịp phản kháng đã ngã gục xuống đất.
Mấy tiểu binh bên cạnh phát hiện có gì đó không ổn, nhưng đều đã bị kề dao vào cổ.
Giáo úy canh giữ cổng thành giật mình, nhưng Lý Hổ đã hung hăng lao tới, một quyền đấm mạnh vào thái dương của hắn ta.
Lý Hổ lạnh lùng nói: “Bịt miệng, trói chặt bọn chúng lại, phát tín hiệu, bảo bọn họ nhanh chóng vào thành, người của Long Lân vệ đến thay ca sắp tới rồi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất