Minh Lan Nhược - FULL

“Ngài vẫn nên an tâm uống thuốc dưỡng thương cho tốt đi, đừng lo lắng nhiều như vậy, Tề chưởng hình.”
Đấu Túc thở dài, bưng chén thuốc tới, đặt trước mặt Tiểu Tề Tử.
Tiểu Tề Tử nhìn chén thuốc đen ngòm phản chiếu khuôn mặt của mình, không khỏi nhíu mày, càng thêm tự ti khinh bỉ bản thân…
“Nếu như ta không học nghệ không tinh, năm đó ở trong núi đã không không cứu được người, cũng sẽ không bị thương nặng như vậy, bây giờ chỉ có thể nằm ở chỗ này, trơ mắt nhìn Điện hạ xông pha trận mạc.”
Hắn ta là tâm phúc của Điện hạ, ai từng thấy tâm phúc vào lúc chủ quân cần nhất lại không ở bên cạnh chứ?
Công công ở Tây Bắc cùng Điện hạ tọa trấn, điều binh khiển tướng, ngay cả Ngân Hồ cũng ở kinh thành chém giết, vậy mà mình lại nằm liệt trên giường bệnh.
Đấu Túc thấy vậy, nhịn không được nói: “Ngài hà tất phải tự trách mình như vậy, lão quân y đã nói điều này đối với bệnh tình và sự hồi phục của ngài không có một chút lợi ích nào, nếu để cho Điện hạ biết được, chẳng phải là lại thêm phiền não cho ngài ấy sao.”
Tiểu Tề Tử trầm mặc một lúc, trong lòng buồn bực, nhưng cũng biết Đấu Túc nói đúng, hắn ta phải mau chóng khỏe lại mới có thể trở về bên cạnh Điện hạ.
Cũng mới có thể rời xa Dương Đình thành.
Hắn ta tỉnh lại đã lâu như vậy rồi, cũng một chút cũng không dám đi gặp Xuân Hòa.
Hắn ta sợ giống như trong những giấc mơ khi hôn mê, nhìn thấy ánh mắt oán hận của nàng ấy, chất vấn hắn ta vì sao không cứu được Chu Như Cố.
Càng sợ nàng ấy hướng về phía hắn ta tuyệt vọng rơi lệ, khiến hắn ta lòng đau như cắt.
Nếu đã như vậy, chi bằng sớm rời khỏi Dương Đình, đi hiệu lực cho Điện hạ.
Chờ sau khi đại nghiệp của Điện hạ và đại tiểu thư thành công, hắn ta sẽ tự mình đến cửa thỉnh tội, mặc cho Xuân Hòa xử lý.
“Hắn ta không uống thì thôi, bày ra bộ dạng này cho ai xem chứ.” Một giọng nữ êm dịu bỗng nhiên vang lên ở cửa.
Tiểu Tề Tử sửng sốt, lạnh lùng nhìn Đấu Túc: “Ai cho ngươi để tỷ ấy vào trong viện…”
“Sao vậy, hiện tại đã chán ghét ta đến mức không cho ta bước vào trong viện của ngươi một bước sao?” Xuân Hòa vịn tay nữ vệ, xách váy đi vào.
Đấu Túc vẻ mặt vô tội xòe tay về phía Tiểu Tề Tử: “Ta cũng không biết gì cả, ta cũng là nhất thời bận rộn nên quên dặn dò người canh cửa.”
Hắn ta không thể nhìn nổi vị chưởng hình này có phong thái của chủ quân lại có bộ dạng ốm yếu thế này.
“Ngươi…” Tiểu Tề Tử thực sự muốn bị Đấu Túc chọc tức chết, trừng mắt nhìn hắn ta.
Lũ tiểu tử này đã quên vì sao chức vị của hắn ta là chưởng hình rồi sao?
Đấu Túc giả vờ không thấy, quay người liền chuồn mất.
Phượng hoàng ngã xuống đất không bằng gà… à không, là chưởng hình yếu ớt không có một chút uy hiếp nào.
Xuân Hòa đi đến trước mặt hắn ta, lạnh lùng nói: “Ngươi học ai không học, lại học theo vị gia kia của ngươi, thỉnh thoảng lại tự oán tự ai, u sầu như vậy làm gì, vị gia kia của ngươi bị bệnh li hồn, ngươi lại không phải.”
Tiểu Tề Tử nghẹn lời.
Trước mặt hắn ta mà lại nói xấu chủ quân mà hắn ta thề chết trung thành, có thích hợp không?
Vừa hay lại nói trúng tim đen.
Cuối cùng hắn ta vẫn cúi đầu, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Xuân Hòa…”
Hắn ta dừng một chút, nhưng vẫn là không nói ra lời kia… xin lỗi.
Bởi vì điều đó sẽ khiến hắn ta nhớ tới chuyện của Chu Như Cố, cũng sẽ nhớ tới lời hứa mà mình nợ nàng ấy.
Hơn nữa, bây giờ Xuân Hòa vẫn đang ở cữ, cả phủ trên dưới đều giấu chặt chuyện Chu Như Cố chết trận.
Cơ thể nàng ấy lúc sinh con bị tổn thương, mọi người đều sợ nàng ấy đau buồn quá độ mà xảy ra chuyện.
Thi thể cũng đã nghĩ cách dùng băng để bảo quản.
Càng như vậy, hắn ta càng không dám gặp Xuân Hòa, bản thân hắn ta là người giỏi che giấu nhất.
Nhưng trước mặt Xuân Hòa, hắn ta không thể giả vờ được, sợ mình lỡ lời mà để lộ tất cả tâm tình, khiến nàng ấy nghi ngờ.
Xuân Hòa là cô nương tế nhị nhạy cảm như vậy.
Cũng không biết năm đó Điện hạ làm sao có thể trước mặt Đại tiểu thư uyển chuyển dùng nhiều thân phận như vậy.
Người bên cạnh Điện hạ nói hắn ta có phong thái của Điện hạ, bây giờ xem ra, hắn ta kém xa chủ tử rồi.
Tiểu Tề Tử nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi nằm xuống: “Xuân Hòa, vết thương của ta quá nặng, cơ thể không thoải mái thì thôi, không thể dốc lực cho Điện hạ, thực sự khiến ta không yên lòng, không phải không cho tỷ đến thăm, mà là trong lòng quá mệt mỏi.”
Nói rồi hắn ta bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, vội vàng nhìn về phía nữ hộ vệ bên cạnh Xuân Hòa, ánh mắt lạnh lùng mang theo giận dữ…
“Các ngươi làm sao có thể để Xuân Hòa ra ngoài như vậy, tỷ ấy vẫn đang ở cữ, không thể gặp gió!”
Nữ hộ vệ kia nhìn hắn ta không nói gì, chỉ hơi cúi đầu.
Ngược lại Xuân Hòa nhìn Tiểu Tề Tử, nhướng mày: “Sao vậy, cuối cùng cũng dám nhìn thẳng vào ta rồi sao?”
Tiểu Tề Tử nhìn nữ tử trước mặt mặc một thân y phục màu xám rộng rãi nhưng lại khiến khuôn mặt thanh tú của nàng ấy càng thêm trắng nõn thanh lịch.
Sau khi sinh con, Xuân Hòa trông mũm mĩm hơn một chút, nhưng không phải béo, chỉ là càng thêm ra dáng nữ nhân.
Giống như quả đào đã chín vậy, có một vẻ đẹp mê hoặc khác hẳn.
“Sinh con rồi, Xuân Hòa tỷ tỷ trông càng xinh đẹp hơn.” Tiểu Tề Tử cong cong khóe miệng, lộ ra nụ cười chân thành.
Hắn ta chỉ có thể nói những chuyện liên quan đến bản thân Xuân Hòa, ví dụ như chân thành khen nàng ấy một câu, có lẽ lát nữa sẽ nhắc tới đứa bé.
Hắn ta thật sự rất sợ nàng ấy hỏi tới chuyện của Chu Như Cố.
Nói dối sao… Nếu hôm nay nói dối, quay đầu lại nàng ấy sẽ càng hận hắn ta hơn.
Xuân Hòa nhàn nhạt hạ mắt xuống, vuốt ve tóc mai: “Đương nhiên là xinh đẹp hơn rồi, ta sinh con có quân y, nhũ mẫu, rất nhiều nữ hộ vệ chăm sóc cẩn thận, ngay cả đứa bé vốn dĩ không cần ta tự mình cho bú, nhưng ta vẫn kiên trì tự mình cho con bú.”
Tuy rằng nhà giàu sang, thực sự không có chuyện nữ chủ nhân phải tự mình cho con bú.
Nhưng đây cũng là việc duy nhất mà nàng ấy cần phải làm khi ở cữ, con khóc cũng không cần bế, hai mẫu tử ăn uống tiểu tiện đều có người hầu hạ, ngay cả móng chân cũng có người giúp Xuân Hòa cắt.
Hơn nữa lão quân y và thần y phụ khoa trong thành đều dùng thuốc tốt canh ngon chăm sóc, vết thương của nàng ấy không những lành nhanh, đại khái còn nuôi ra cái gọi là quý khí, dù sao người bình thường làm sao có thể được đối xử như nàng ấy lúc sinh con ở cữ, tã lót cũng phải giặt đến tróc cả tay.
Xuân Hòa như có điều tự giễu cười khẽ một tiếng.
Khuôn mặt tròn trịa hơn một chút, trông ngược lại rạng rỡ xinh đẹp.

Ads
';
Advertisement