Ánh mắt Minh Lan Nhược ẩn chứa sự kinh ngạc.
Từ khi mở mắt ra phát hiện bản thân mang theo ký ức trọng sinh về năm mười sáu tuổi, nàng đã vô số lần suy nghĩ về quy luật vận hành của vạn vật trên thế gian này.
Nàng muốn biết nguyên nhân và bí mật về sự trọng sinh của mình.
Mà khi phát hiện Vân Nghê cũng giống như nàng, là người trọng sinh, nàng liền hiểu rõ sự trọng sinh của mình không phải là sự kiện ngẫu nhiên.
Quả nhiên, trong cuộc đối đầu cuối cùng của Vân Nghê, những lời nói ra trong lúc kích động đã khiến nàng biết được chân tướng về việc A Kiều tế sống và bí mật của Cổ Thần Đỉnh.
Nhưng tại sao chỉ có nàng và Vân Nghê mang theo ký ức kiếp trước, nghịch chuyển thời gian trở về quá khứ?
Nếu A Kiều, người tế sống kia không có ký ức, vậy tại sao Thượng Quan Hoành Nghiệp lại có?
Trong lòng nàng dâng lên sóng to gió lớn, nhưng rất nhanh nàng đã nhận ra điều bất thường.
Nếu Thượng Quan Hoành Nghiệp đã sớm biết tất cả, hắn ta không thể nào đem Vô Danh tiên sinh, người năm xưa giúp quân đội của hắn ta thế như chẻ tre, giao cho nàng được.
Hơn nữa, sau khi nàng hoàn toàn trở mặt với hắn ta, hắn ta phải sinh lòng nghi ngờ mới đúng.
Tại sao phải đến bây giờ mới lật bài ngửa?
Đôi mắt đen láy như mực của Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn chằm chằm vào nữ tử trước mặt, nhìn thấy sự khiếp sợ và kinh ngạc không thể che giấu trong mắt nàng.
Hắn ta nhịn không được cười khẩy: “Ha ha ha… Sao vậy, rất kinh ngạc à?”
Ánh mắt Minh Lan Nhược khẽ chuyển động, dần dần bình tĩnh lại: “Từ khi nào thì nhớ ra, hay là năm xưa Vân Nghê đã nói gì với ngươi?”
Nếu nàng đoán không lầm, hẳn là một hai năm nay, hoặc là khoảng thời gian trước sau khi Vân Nghê chết.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhướng mày, nhìn nàng bình tĩnh lại: “Hừ, phản ứng của ngươi đúng là nhanh nhạy.”
Minh Lan Nhược rút hết ngân châm trên cánh tay gầy gò của hắn ta, nhìn hắn ta: “Sao vậy, đã biết hết mọi chuyện kiếp trước, cũng không có chút áy náy nào sao?”
“Tại sao phải áy náy? Nếu kiếp trước thắng làm vua thua làm giặc, kiếp này trẫm đã làm gì khiến ngươi đối xử với trẫm như vậy!” Hắn ta đột nhiên giơ tay giữ chặt cánh tay nàng, bóng tối trong mắt cuồn cuộn như muốn nhấn chìm nàng.
Minh Lan Nhược nắm chặt cây kim cuối cùng trên cánh tay hắn ta, ánh mắt lạnh lùng: “Buông ta ra, Thượng Quan Hoành Nghiệp, nếu ngươi không muốn bây giờ tay ngươi bị phế đi.”
Lăng Ba rút đao chỉa vào Minh Lan Nhược: “Vô lễ!”
Cảnh Minh lập tức dùng đoản đao trong tay kề lên cổ Lăng Ba, quát lớn: “Kẻ vô lễ là ngươi!”
Tất cả thuộc hạ của Thượng Quan Hoành Nghiệp trong lều đều rút đao kiếm bao vây Minh Lan Nhược và Cảnh Minh.
Nhưng Minh Lan Nhược không hề sợ hãi, nàng lạnh lùng nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Một lúc sau, Thượng Quan Hoành Nghiệp giơ tay lên, ra hiệu cho những người khác lui xuống: “Ngoại trừ Lăng Ba, tất cả lui ra ngoài hết, trẫm có lời muốn nói riêng với Minh phi.”
Xung quanh không ai hiểu bọn họ đang nói gì, lời nói như đánh đố khiến cho Lăng Ba cũng phải nhíu mày.
Hắn ta lo lắng nói: “Bệ hạ, như vậy quá nguy hiểm.”
Minh gia đại tiểu thư trên người có vô số độc vật, làm sao có thể để nàng ở riêng với bệ hạ được.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn chằm chằm Minh Lan Nhược cười nhạt: “Minh phi nương nương của các ngươi từ trước đến nay luôn là người thông minh, phụ thân nàng còn đang trong tay trẫm, đương nhiên là không dám manh động, đúng không?”
Minh Lan Nhược không để ý tới hắn ta, chỉ rút ngân châm trong tay về, coi như không nghe thấy lời hắn ta nói.
Thượng Quan Hoành Nghiệp có chút bực bội quét mắt nhìn những người khác trong hoàng trướng: “Cút ra ngoài hết cho trẫm, còn muốn trẫm nói lần thứ hai sao!”
Lăng Ba thấy thế, chỉ có thể âm thầm thở dài, sai người lui ra, nhưng vẫn có đao phủ thủ và tử sĩ mai phục xung quanh đại trướng.
Hắn ta vẫn im lặng ôm kiếm lùi lại một chút, cùng Cảnh Minh ở trong hoàng trướng, mỗi người chiếm giữ một bên lối ra vào của lều.
Minh Lan Nhược lúc này mới thản nhiên ngẩng mắt lên nhìn hắn ta: “Ta sớm đã không còn là Minh phi nương nương, chưa từng là mới đúng.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng: “Đúng vậy, ngươi không phải là Minh phi, cho dù là Thái tử phi cũng không bằng ngươi, cả hậu cung trên dưới chỉ có duy nhất một người có phong hào siêu phẩm phu nhân – Lan Hoa phu nhân, dung mạo xinh đẹp, đoá hoa thơm ngát của Đông cung.”
Hắn ta dừng một chút, nhếch mép cười đầy ác ý: “Cũng là tình nhân và đầu mối cung cấp tin tức của ta, trong công cuộc ta dựng nên đại nghiệp năm xưa, ngươi đã lập được chiến công hiển hách.”
Hắn ta thậm chí còn dùng xưng hô thời còn là Tần vương, chính là muốn chọc giận Minh Lan Nhược, nhìn thấy nàng tức giận đến toàn thân run rẩy, tâm tình hắn ta liền rất tốt.
“Câm miệng!!” Sắc mặt Minh Lan Nhược xanh mét, đột nhiên đứng dậy, giáng một cái tát mạnh vào mặt hắn ta.
“Chát!” Một tiếng vang giòn tan vang lên trong lều.
Tuy hoàn toàn không biết bệ hạ và Minh đại tiểu thư rốt cuộc đang nói chuyện gì, nhưng Lăng Ba nhìn thấy động tác của Minh Lan Nhược liền muốn rút kiếm ngăn cản.
Cảnh Minh động tác nhanh hơn, giơ tay nắm chặt song đao chắn trước mặt hắn ta: “Ngươi muốn làm gì!”
Nàng ấy mặc kệ đại tiểu thư và tân đế đang nói gì, chỉ biết chủ tử đang nói chuyện, người khác không được phép quấy rầy.
Thượng Quan Hoành Nghiệp lại dùng đầu ngón tay xoa xoa vết máu rỉ ra nơi khóe môi, giơ tay lên ra hiệu cho Lăng Ba đừng manh động.
Nàng đánh thật đúng là không nương tay.
Nhưng nhìn bộ dạng tức giận của nàng, tâm tình hắn ta lại không hiểu sao cảm thấy vui sướng, giống như nắm được điểm yếu của nàng vậy.
Hắn ta lạnh lùng nhếch mép: “Sao vậy, xem ra đường huynh tốt của ta cả đời này cũng không biết gì, càng không biết kiếp trước, ngươi là tình nhân của ta sao?”
Lần này hắn ta không dùng xưng hô “trẫm”, nhưng lại không hề che giấu ác ý.
Minh Lan Nhược khinh miệt lấy khăn tay lau bàn tay vừa đánh hắn ta: “Thượng Quan Hoành Nghiệp, ngươi thật khiến ta ghê tởm, tình nhân? Ngươi cũng xứng nói ra chữ tình nhân này sao, đừng làm nhục chữ này nữa!”
Đối với hắn ta mà nói, nàng chẳng qua chỉ là một món vũ khí rất dễ lợi dụng mà thôi, giống như cây ngân thương trong tay hắn ta vậy.
Nàng dừng một chút, lại bổ sung: “Ta mặc kệ ngươi là lúc nào thì biết chuyện này, đã biết rồi thì nên rõ ràng ta đang làm gì, kiếp trước ta nợ ai, ta tự tay bù đắp, kiếp trước ai nợ ta, ta tự tay đoạt lại.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp mím môi, đôi mắt đen láy lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào nàng: “Minh Lan Nhược, đừng nói như thể ngươi vô tội lắm, chính ngươi đã nói muốn giúp ta thành tựu đại nghiệp, cái gì cũng nguyện ý làm…”
“Cho nên, kiếp này ta vì muốn đoạt lấy đại nghiệp của ngươi, cũng cái gì cũng nguyện ý làm!” Minh Lan Nhược lạnh lùng cắt ngang lời hắn ta, tùy ý ném khăn tay đã lau tay xuống đất, giẫm chân lên trên.
Thượng Quan Hoành Nghiệp bị động tác của nàng đâm cho nhức mắt, A Kiều ngày trước cũng từng làm động tác như vậy.
Sao nàng lại càng ngày càng giống tên khốn kia vậy, toàn thân trên dưới đều là hơi thở của tên khốn kia.
Điều này khiến hắn ta có cảm giác như bị chính nữ nhân của mình phản bội, loại phẫn nộ và ghen tuông này gần như thiêu đốt hắn ta thành tro bụi.
Minh Lan Nhược lạnh nhạt nhìn vào đáy mắt vặn vẹo của hắn ta: “Đừng dùng ánh mắt buồn cười đó nhìn ta, kiếp này từ khoảnh khắc ta mở mắt ra, từ đầu đến cuối, nam nhân của ta chỉ có A Kiều, cái gọi là kiếp trước có lẽ chỉ là một giấc mộng thôi.”
Nói xong, nàng thu dọn hòm thuốc của mình, liền đi ra ngoài.
Nhưng lần này, nàng lại bị Thượng Quan Hoành Nghiệp hung hăng túm lấy cổ tay kéo vào lòng.
Ánh mắt hắn ta tràn đầy tức giận và u ám, gần như muốn dìm chết nàng…
“Nếu như tất cả đều là giấc mộng kiếp trước, vậy tại sao… Tại sao kiếp này ngươi không chịu cho ta một cơ hội, tại sao phải dùng những chuyện còn chưa xảy ra ép ta vào con đường cùng! Điều này không công bằng!!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất