…
Người Bắc Mông dường như rất có thành ý.
Không chỉ Mạc Thành Khả hãn và Hàn Thúc Nạp ở đây, mà ngay cả một số văn thần của Bắc Mông cũng lần lượt đến, bày ra thế trận đàm phán.
Làm ra vẻ sẽ đàm phán từng điều một.
“Chúng ta cũng nên chính thức nói chuyện rồi, Diễm Vương điện hạ, ta đã tìm được Thượng Quan Hoành Nghiệp.” Mạc Thành Khả hãn hôm nay ngồi trong thanh lâu, bên cạnh có hai mỹ nhân đi cùng.
Ông ta có vẻ hơi say, khuôn mặt già nua đỏ bừng, cầm ly rượu nói với Thượng Quan Diễm Kiều: “Ngoại trừ cống phẩm và lương thực cung cấp cho người dân của ta vào mỗi mùa đông, ta cũng không cần ba mươi thành trì, chỉ cần ngươi đồng ý cho ta hai mươi thành trì, để ta có thể an trí người già, trẻ nhỏ và nữ nhân của Bắc Mông vào mùa đông, ta sẽ lập tức giao Thượng Quan Hoành Nghiệp cho ngươi.”
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn ông ta, bỗng nhiên cười khẩy một tiếng: “Mạc Thành Khả hãn quả nhiên có tài làm ăn, bản lĩnh mặc cả thật lợi hại, lúc đầu Hàn Thúc Nạp còn đòi Minh chủ quân ba mươi thành trì.”
Nghe đến tên Minh Lan Nhược, Hàn Thúc Nạp lạnh lùng hừ một tiếng: “Nàng ta chỉ là một nữ nhân được đẩy ra làm bia đỡ đạn để cướp ngôi hoàng đế, nàng ta thì có quyền quyết định gì chứ.”
“Câm miệng, không được vô lễ!” Mạc Thành Khả hãn lập tức quát lớn.
Hàn Thúc Nạp dường như không phục, nhưng vẫn im lặng.
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn hắn ta, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng u ám, nhưng nụ cười lười biếng trên mặt vẫn không thay đổi: “Hàn Thúc Nạp tính tình ngông cuồng, quả nhiên là con cưng của Khả hãn.”
“Nhưng Đại vương tử Đạt Nhĩ Hãn lại dẫn theo hàng chục vạn đại quân của Bắc Mông đợi ở ngoài cách nơi này trăm dặm, chờ Khả hãn trở về, rốt cuộc ai mới là người mà Khả hãn coi trọng nhất? Người hợp tác với bản vương phải là vị Khả hãn tương lai mới đúng.”
Lời khích bác này quá rõ ràng, ai nghe cũng hiểu.
Mạc Thành nhíu mày, đang định lên tiếng, Hàn Thúc Nạp đã không nhịn được nữa, nghiến răng nói: “Truyền ngôi cho ai là chuyện của phụ hãn, liên quan gì đến ngươi, tên người Trung Nguyên kia!”
Sắc mặt Thượng Quan Diễm Kiều lạnh lùng, hắn ném ly rượu trên tay xuống bàn: “Hàn Thúc Nạp vương tử thật là ngông cuồng vô lễ, bản vương đang nói chuyện với phụ hãn của ngươi, ngươi lại dám xen vào.”
Nói rồi, hắn lạnh lùng nhìn Mạc Thành Khả hãn: “Hôm nay lời nói của bản vương đặt ở đây, muốn đàm phán cũng được, nhưng bản vương chỉ muốn nói chuyện với khả hãn và vị khả hãn tương lai của thảo nguyên, những người khác không có tư cách.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi!
Mạc Thành Khả hãn cũng tỉnh rượu, hơi sửng sốt, chuyện gì đang xảy ra vậy, rốt cuộc Thượng Quan Diễm Kiều muốn làm gì?!
Thấy hắn đi rồi, Hàn Thúc Nạp cũng không quan tâm đến hai nữ nhân kia nữa, nghiến răng nói: “Phụ hãn, chúng ta còn chưa ra tay sao! Đại quân không phải đã tập kết xong rồi sao!”
Huyện Đồ thành này là địa bàn của bọn họ, không nói đến chim bồ câu truyền thư, chim ưng truyền tin, nếu không có sự cho phép của phụ hãn, đến cả một con ruồi cũng không thể bay vào!
Mạc Thành Khả hãn lạnh lùng hừ một tiếng: “Đã đến lúc ra tay rồi, ngày mai đại ca con sẽ dẫn theo kỵ binh của mấy bộ lạc đến đây, ngày kia sẽ ra tay.”
Đại nhi tử của ông ta khá thận trọng, nhất là sau lần trước bị quân Tây Bắc phái kỵ binh giả làm người Bắc Mông đánh úp bất ngờ.
Bọn họ bị kích động đánh một trận long trời lở đất với quân đội triều đình, đang lúc mệt mỏi, lại bị quân Tây Bắc bao vây đánh cho một trận nữa, chết không ít người, bị đuổi về thảo nguyên.
Vì vậy, lần này, đối mặt với người Trung Nguyên xảo quyệt, đại nhi tử của ông ta càng thêm thận trọng, phải chờ kỵ binh của các bộ lạc tập kết đầy đủ.
Lúc đầu bọn họ nói với Thượng Quan Diễm Kiều là đại quân của Bắc Mông đang đợi ở ngoài cách nơi này trăm dặm, nhưng sau khi Thượng Quan Diễm Kiều đến huyện Đồ thành.
Thực ra một phần kỵ binh đã âm thầm tiếp cận huyện Đồ thành, chỉ còn cách năm mươi dặm.
Mạc Thành nói xong, Hàn Thúc Nạp bỗng nhiên nhớ đến đại quân đang do đại ca mình dẫn dắt, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu!
Ai cũng nói hắn ta là con trai được phụ hãn cưng chiều nhất, nhưng quyền lực quân sự lại được giao cho đại ca hắn ta!
Mà điều khiến hắn ta càng thêm khó chịu hơn, chính là chuyện xảy ra vào buổi tối ngày hôm sau, khi hắn ta đang chuẩn bị ăn tối…
“Vương tử, không hay rồi, không biết đã xảy ra chuyện gì, bây giờ cả thành đều đồn đại là buổi đàm phán vào ngày kia chỉ có khả hãn và người kế vị khả hãn mới được tham gia!”
Một tên thuộc hạ bỗng nhiên chạy vào phòng của Hàn Thúc Nạp, vẻ mặt hoảng hốt nói.
Hàn Thúc Nạp đẩy nữ nhân trong ngực ra, thờ ơ nói: “Biết thì biết thôi, dù sao người ở nơi này cùng phụ hãn là ta.”
Mọi người đều cho rằng hắn ta là người kế vị, chẳng phải là chuyện tốt sao? Tuy là tin đồn nhảm, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy hơi vui mừng trong lòng.
Nhưng vẻ mặt ấp a ấp úng của tên thuộc hạ khiến Hàn Thúc Nạp cảm thấy có chút không đúng: “Còn chuyện gì nữa?”
Tên thuộc hạ cười khổ nói: “Vương tử Đạt Nhĩ Hãn tối nay đã sắp xếp cho Lực Nhĩ tướng quân thay mặt ngài ấy chỉ huy đại quân, ngài ấy sẽ lên đường đến đây ngay trong đêm!”
Hàn Thúc Nạp sửng sốt: “Đại ca đến đây làm gì…”
Nhưng ngay sau đó, hắn ta bỗng nhiên đứng bật dậy: “Huynh ấy nghe được tin đồn này nên mới vội vàng đến đây sao?”
Làm sao đại ca lại biết được tin đồn chỉ có người kế vị mới được tham gia đàm phán với phụ hãn chứ?!
“Làm sao đại ca lại biết được tin đồn này? Rõ ràng chúng ta đã phong tỏa thành rồi, tuy bề ngoài có vẻ như ra vào bình thường, nhưng thực ra nếu không phải người của chúng ta thì không ai có thể ra ngoài!” Hàn Thúc Nạp có chút khó hiểu, lại có chút bực bội.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra! Rốt cuộc Đạt Nhĩ Hãn muốn làm gì, lại đi tin vào loại tin đồn vô căn cứ này!
Tên thuộc hạ khô khan nói: “Từ chiều hôm qua, không biết ai đã tung tin đồn chỉ có người kế vị mới được tham gia đàm phán, sau đó cả đêm hôm qua cả thành đều bàn tán chuyện này.”
Cổng thành đích thực đều do người của bọn họ canh giữ, tin tức tuyệt đối không thể nào là do kẻ địch tung ra ngoài.
“Nhưng người trong thành, người cũng biết, ngoài người của chúng ta ra chắc chắn còn có người của vương tử Đạt Nhĩ Hãn… Nếu thuộc hạ đoán không lầm, chuyện này có thể rất nhanh sẽ đến tai người của các bộ lạc trên thảo nguyên.”
Tên thuộc hạ cười khổ, người truyền tin chắc chắn không phải là kẻ địch, kẻ địch cũng sẽ không rảnh rỗi như vậy, chắc chắn là do người của bọn họ truyền ra ngoài.
Hàn Thúc Nạp không nói nên lời, tại sao người của các bộ lạc trên thảo nguyên lại biết được chứ.
Đương nhiên là bởi vì kỵ binh của các bộ lạc đều đã tập kết gần huyện Đồ thành, loại “tin tức” quan trọng liên quan đến vị khả hãn tiếp theo này, nhất định sẽ nhanh chóng lan truyền ra ngoài.
Hắn ta đã nếm trải được cảm giác ba người thành hổ* này rồi.
Hàn Thúc Nạp nhíu mày: “Phụ hãn không ngăn đại ca lại sao? Vì loại tin đồn này, lại bỏ đại quân để chạy đến huyện Đồ thành.”
Tên thuộc hạ thở dài: “Tính tình của Bệ hạ người còn không biết sao, tuy rằng người cảm thấy hoang đường, nhưng Lực Nhĩ tướng quân là chiến thần của thảo nguyên chúng ta, có ông ta ở đó thì sẽ không có sai sót gì, vương tử Đạt Nhĩ Hãn muốn đến thì cứ để ngài ấy đến.”
Dù sao huyện Đồ thành cũng là địa bàn của bọn họ, cũng không có nguy hiểm gì, hơn nữa Mạc Thành Khả hãn cũng tin rằng – con trai có năng lực mới có thể lên ngôi.
Tin đồn truyền ra như vậy, Mạc Thành Khả hãn cũng lo lắng các bộ lạc khác thực sự cho rằng ông ta muốn truyền vị cho Hàn Thúc Nạp, nếu vậy đương nhiên phải để Đạt Nhĩ Hãn đến.
Nếu không, khiến cho Đạt Nhĩ Hãn hiểu lầm thì sẽ không hay, dù sao thì một khi khai chiến, đội quân mạnh nhất hiện tại đang nằm trong tay Đạt Nhĩ Hãn.
“Hừ, đến thì đến, cũng không phải chuyện gì to tát, Lực Nhĩ tướng quân là thúc thúc của ca ca ta, chính là dựa vào mối quan hệ này, tên phế vật nhút nhát kia mới dám đến Đồ thành, giao quân đội cho Lực Nhĩ.”
Hàn Thúc Nạp lạnh lùng hừ một tiếng, giọng điệu đầy ghen tị.
Còn nói gì mà thận trọng, người thận trọng khi nghe được loại tin đồn này thì sẽ lập tức một mình chạy đến đây sao?
Chẳng qua là muốn cướp công lao của hắn ta mà thôi!
Tên thuộc hạ muốn nói, vương tử Đạt Nhĩ Hãn là người thận trọng, nhưng không phải là kẻ ngốc, bây giờ ai cũng biết chỉ có người kế vị mới được tham gia đàm phán với Đại hãn.
Cho dù đây có phải là tin đồn hay không, nhưng ba người thành hổ, nếu vương tử Đạt Nhĩ Hãn không đến, vậy mới là kẻ ngốc.
Nhưng lời này hắn ta không dám nói ra, chỉ có thể nuốt ngược vào trong.
…
Nhận được thông báo của Mạc Thành Khả hãn, nói rằng đại vương tử Đạt Nhĩ Hãn cũng sẽ tham gia đàm phán.
Thượng Quan Diễm Kiều nằm dưới gốc cây, lấy sách che mặt, miệng như cười như không: “Ừm, tốt lắm, không phải rất tốt sao.”
Những người thợ săn trên thảo nguyên đều đã đến đây để săn “con hổ Trung Nguyên” này, thật là tuyệt vời.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất