Minh Lan Nhược - FULL

“Đi thôi!” Ngân Hồ nhàn nhạt nói.
Sau đó, Từ Tú Dật xoay người rời khỏi nha môn, nàng lười tranh cãi với con mãnh thú to lớn ấy, để tránh người khác nhìn thấy cảnh cãi cọ của vợ chồng bọn họ mà cười chê.
Ngân Hồ thấy nàng rời đi, liền quay đầu nhìn về phía tiểu Hàn Lâm đang nằm trên mặt đất, cười rạng rỡ nhưng mang đầy sự hung hãn cảnh cáo: “Nhãi con, nếu lần sau còn dám có ý đồ với lão sư ngươi, lão tử sẽ lột sạch ngươi rồi treo lên cổng Tuyên Vũ để cho mọi người vào mà xem!”
Trong Hàn Lâm viện, những người theo hầu dưới trướng thầy đều phải cung kính gọi một tiếng “lão sư.”
Lý Tu Soạn run rẩy, nơi bị nam nhân nắm lấy vẫn còn lưu lại cảm giác nóng rát và đau đớn.
Ôi… đau quá!
Cậu ta vừa nước mắt lưng tròng vừa nghiến răng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Từ Tú Dật.
Một người thanh nhã như lão sư của cậu ta, làm sao có thể gả cho một kẻ thô lỗ và man rợ như vậy chứ?
Năm đó, Lệ Đế vì muốn thông thương mà hiến tế những thiếu nữ vô tội cho việc hòa thân, thật không có chút máu nóng nào, thật đáng chết, đáng chết!

Ra khỏi nha môn, Từ Tú Dật quay sang nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh: “Chàng định ngồi xe ngựa hay cưỡi ngựa về?”
Ngân Hồ cười toe toét với nàng: “Tất nhiên là ngồi xe ngựa rồi.”
Nói rồi, hắn không chút khách sáo trèo vào trong xe ngựa.
Có nương tử ở đây, đương nhiên là phải ngồi xe ngựa rồi!
Từ Tú Dật bất đắc dĩ ra lệnh cho hai tiểu đồng là Trúc Bút và Mặc Hương dắt ngựa của Ngân Hồ về.
Vừa ngồi vào trong xe, nàng liền bị nam nhân kéo mạnh vào lòng.
Hắn không chờ đợi mà vùi mặt vào cổ nàng hít lấy hít để: “Tiểu Nguyệt Lượng của ta, mùi hương vẫn dễ chịu như thế.”
Từ Tú Dật đỏ mặt: “Ngân hồ… Đây là giữa đường đó, hơn nữa ta cũng không còn nhỏ nữa.”
Mỗi lần hắn về, lại lao vào nàng ngửi ngửi, hôn hôn, y như con chó ngoại bang mà Tiểu Hi nuôi. Nhưng mà…
Nam nhân ngẩng đầu lên, nửa khuôn mặt chín chắn và điển trai hiện rõ, đôi mắt hồ ly màu bạc ánh lên nét sắc bén: “Ta đâu có làm gì, hay là nàng muốn ta làm cái gì đó giữa đường?”
Nụ cười gian xảo, lại vừa ranh mãnh vừa khiến người ta muốn đấm—
“Chậc chậc, thục nữ của ta dạo này càng ngày càng táo bạo rồi, vi phu bắt đầu thấy sợ đấy…”
Từ Tú Dật không khách khí mà đẩy mạnh mặt hắn ra: “Chàng không thể nói chuyện đứng đắn được à?”
Ngân Hồ bị đẩy mạnh, nhưng lại lập tức ghé lại gần, lần này thì không hôn cũng chẳng ngửi nữa.
Hắn đặt cằm lên vai nàng: “Dù sao trong lòng ta, nàng chính là tiểu Nguyệt Lượng của ta. Mỗi lần băng qua sa mạc, gặp nguy hiểm hay mệt mỏi, chỉ cần ngước nhìn trăng trên trời, trong lòng ta lại có hy vọng.”
Từ Tú Dật không khỏi đỏ mặt: “Chàng này…”
Cái miệng lúc thì khiến người ta muốn đánh chết, lúc lại ngọt ngào đến mức làm tim vừa nhói vừa ấm áp.
“Sao đột nhiên về sớm thế? Ta nhớ hành trình về bằng thuyền của chàng cũng phải nửa tháng nữa mới xong mà.” Từ Tú Dật tựa vào lồng ngực rộng lớn của hắn, dịu dàng lau mặt cho hắn bằng khăn lụa.
Ngân Hồ hừ nhẹ, có chút đắc ý: “Ta đã bắt được thằng nhóc Thái tử trước thời hạn, vừa mới áp giải vào kinh, tất nhiên ta cũng theo về ngay.”
Lẽ ra hắn phải mất thêm nửa tháng để bắt tên đó, nhưng do hoàn thành sớm, nên hắn được về nhà trước dự kiến!
Từ Tú Dật khẽ nhíu mày: “Chàng nói chuyện nên khách khí một chút, dù sao đó cũng là Thái tử, là Hoàng đế tương lai.”
“Nàng nhìn cái thằng tiểu tử Thượng Quan Minh Hi kia xem, nó giống Thái tử ở chỗ nào? Hở ra là trốn đi chơi, leo núi, lặn biển, đào mộ, thu phí bảo kê từ đám ăn mày, cái gì nó cũng làm, chẳng kiêng nể gì cả. Đã mười tám tuổi đầu rồi, còn không cưới thê tử quản nó, suốt ngày ở ngoài làm loạn!”
Ngân Hồ chẳng thèm khách khí mà trút một tràng chỉ trích: “Phụ thân nó chán nó muốn chết, bắt về là đánh đập.”
Trước đây, Thánh Quân còn thận trọng lấy lòng đứa con trai này, nhưng sau khi nó lên mười bốn mà vẫn không chịu nhận ngôi, trốn đi tìm Thái lão nương chơi.
Thánh Quân lập tức trở mặt, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, cứ bắt được nó về là đánh đòn.
“Lúc đó, hai phụ tử còn đánh nhau suýt nữa thì phá tan cả Đông Cung!” Ngân Hồ lẩm bẩm.
Từ Tú Dật chỉ biết bất đắc dĩ xoa trán: “Thái tử điện hạ có lẽ sẽ đợi đến lễ nhược quan mới chịu kế vị, nhưng trước đó cậu ta cũng giúp xử lý không ít chính sự.”
Nói thật, Thánh Quân bệ hạ rất giỏi trong việc “chơi xấu” với con trai mình, nào có ai ép đứa trẻ bảy tám tuổi mỗi ngày phải lên triều sớm cùng mình xử lý chính vụ chứ.
Nói thì hay là “thực hành mới ra chân lý”, thật ra chỉ là muốn nhanh chóng đùn đẩy gánh nặng cho con, để hắn có thể dẫn theo Lan Nhược tỷ tỷ đi du sơn ngoạn thủy, dưỡng sức mà thôi.
Thái tử điện hạ từ nhỏ đã không phải kẻ dễ đối phó, nào có thể để phụ thân mình đạt được ý muốn, cậu thậm chí còn muốn nhường ngôi lại cho muội muội của mình.
Cuộc đấu trí giữa tiểu yêu tinh và lão hồ ly cứ thế kéo dài cho đến khi Thái tử trưởng thành, còn Tiểu Thánh Nữ thì vừa tròn mười tuổi đã chạy tót đến Miêu Cương tìm Thái lão nương, không còn muốn dính dáng vào nữa.
Nữ đế thì chỉ biết đứng giữa hai phụ tử và dàn hòa.
“Ta đoán lần này Thái tử điện hạ lại chạy đến Miêu Cương tìm Tiểu Thánh Nữ rồi.” Từ Tú Dật nghĩ ngợi một lát rồi nói.
Nàng liếc nhìn Ngân Hồ: “Là Tiểu Thánh Nữ mật báo đúng không?”
Nếu không làm sao mà bắt được Thái tử nhanh như vậy.
Ngân Hồ gật đầu, cười híp mắt rồi cúi xuống hôn lên môi nàng: “Tiểu Thánh Nữ cũng chẳng muốn kế thừa ngôi vị hoàng đế, cô nhóc chỉ muốn làm Thánh Nữ thôi, giờ đã bắt đầu lựa chọn mấy tiểu pháp sư mà cô nhóc thích rồi.”
Từ Tú Dật nói: “Tiểu Thánh Nữ bây giờ mới bao nhiêu tuổi chứ… Nếu cô nhóc làm Hoàng Thái Nữ, cũng có thể tự mình chọn nam tử mà mình thích.”
Đứa trẻ đó còn nhỏ quá, tám phần là bị Đóa Ninh dạy hư rồi.
“Đó không phải chuyện đơn giản, Hoàng Thái Nữ sẽ phải lo nghĩ nhiều, có khi còn phải cân nhắc đến việc kết hôn vì chính trị. Tiểu Thánh Nữ được phụ hoàng cưng chiều hư rồi, thêm việc Đại Vu sư Đóa Ninh cổ vũ, làm sao chịu được những chuyện đó.” Ngân Hồ lẩm bẩm.
Từ Tú Dật thản nhiên nói: “Thôi vậy, đây là chuyện gia đình của tỷ tỷ, cứ để bọn họ tự lo liệu. Chúng ta là thần tử, chỉ cần giữ đúng bổn phận của mình là được. Chàng không muốn rước họa thì đừng có quá phóng túng.”
Minh tỷ tỷ giờ đã là nữ đế, tuy vẫn gọi nàng là tỷ muội, nhưng quan hệ quân thần là luật trời.
Bao nhiêu đại công thần trong lịch sử vì kiêu căng ngạo mạn mà cuối cùng đi đến kết cục thân bại danh liệt.
Ngân Hồ cười khẩy: “Người Trung Nguyên các nàng lo lắng nhiều chuyện quá, ta biết mà.”
Vừa nói, hắn đột nhiên cúi xuống, vùi mặt vào bờ ngực mềm mại của nàng, thì thầm: “Nữ nhân của ta phải làm một vị đại thần cứu đời, phải vào nội các làm tể tướng, cẩn thận chút là đúng thôi.”
Từ Tú Dật hiện tại mới chỉ hai mươi chín tuổi. Ừ thì nàng muốn tạo vẻ chín chắn nên luôn tự làm mình già đi, cứ tính theo tuổi mụ là ba mươi.
Bây giờ nàng đã giữ chức Thị giảng học sĩ, thuộc hàng Chính tứ phẩm, nằm trong nhóm đầu tiên có khả năng tiến vào nội các. Là một nữ nhân, đạt được đến đây đã là rất phi thường.
“Giá như ta không phải là nữ nhân, con đường làm quan chắc hẳn sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Từ Tú Dật thở dài.
Nàng tự tin mình có thiên phú không thua bất kỳ nam nhân nào, hơn mười năm trước là người đầu tiên phát hiện ra Bắc Mông có âm mưu, sau đó biên soạn sách vở, giám sát thủy lợi, thậm chí làm giám quân.
Trong sáu bộ, nàng đã kinh qua ba bộ, mỗi nhiệm vụ đều hoàn thành xuất sắc.
Năm xưa phụ thân nàng ngoài vẻ bề ngoài “nghiêm khắc, cứng nhắc”, nhưng trên thực tế làm việc gì cũng chu toàn, vào quan trường mười năm đã sớm đạt đến tam phẩm trở lên.
Thế nhưng dù xuất thân từ danh môn, lại là tâm phúc của nữ đế, nàng vẫn phải nỗ lực hơn nam nhân rất nhiều, cố gắng phấn đấu suốt hơn mười năm mới miễn cưỡng đạt được chức quan tứ phẩm, vẫn còn không ít người nghi ngờ.
“Ta biết Minh tỷ tỷ đã cố gắng nâng đỡ ta hết sức. Tỷ ấy mong ta có thể trở thành tấm gương cho nữ tử khắp thiên hạ, nhưng đôi khi ta không khỏi cảm thán, đi được đến ngày hôm nay thật sự quá gian nan.” Từ Tú Dật nói, có chút u buồn.

Ads
';
Advertisement