Minh Lan Nhược - FULL

“Khinh la tiểu phiến phác lưu huỳnh, thiên giai dạ sắc lương như thuỷ…”
Minh Nguyệt Oánh lắc nhẹ chiếc quạt tròn trong tay, ngồi bên cửa sổ, nhìn tiểu nhân nhi trên giường tre lắc lư đọc thơ.
“Nương… nương… con muốn ăn trái cây…”
Tiểu cô nương ba tuổi trên giường quay đầu nhìn về phía mẫu thân, giọng nói non nớt đáng yêu.
Minh Lan Nhược vừa bước vào cửa đã nhìn thấy ánh mắt mong chờ của tiểu nha đầu.
Nàng không nhịn được mỉm cười: “Tiểu Niệm Niệm muốn ăn trái cây gì nào?”
Minh Nguyệt Oánh ngẩng đầu nhìn Minh Lan Nhược, ngẩn người một chút rồi vội vàng đứng dậy: “Trưởng tỷ, chẳng phải ngày mai tỷ và điện hạ cử hành đại điển đăng cơ sao? Sao tỷ lại rảnh rỗi đến đây?”
Minh Lan Nhược mỉm cười: “Nghe nói muội và Niệm Niệm từ Vân Châu đến, nên ta ghé qua thăm một chút. Ngày mai ta cũng chỉ xuất hiện một lát thôi.”
Nàng thuận thế ngồi xuống chiếc ghế đối diện Minh Nguyệt Oánh, nhìn nàng ấy hỏi: “Mấy năm nay muội sống có tốt không?”
Nghe vậy, Minh Nguyệt Oánh nhìn tiểu nha đầu đang nhận trái cây từ tay vú em, nụ cười dịu dàng hiện trên môi: “Có Niệm Niệm ở bên, muội có người để chăm sóc, tự nhiên là tốt. Hơn nữa…”
Nàng ấy khựng lại một chút, cúi đầu: “Muội cũng đã được như ý nguyện, trở thành thê tử của Thanh Ngọc, được ghi tên vào gia phả Mộ gia, muội rất mãn nguyện.”
Minh Lan khựng lại, nhíu mày: “Nguyệt Oánh, muội thật sự muốn gả vào nhà có tục *kiêm nhị, phải chăm lo cho cả hai nhánh nhà sao? Nếu muội không muốn, chuyện nhà họ Mộ và Thái Hoàng Thái Hậu, tỷ sẽ lo liệu…”
*Thuật ngữ này thường dùng để chỉ một tục lệ hôn nhân thời xưa, khi một người con trai kết hôn với một nữ nhân, nhưng nữ nhân đó đồng thời cũng được xem như vợ của người anh/em trai đã khuất của người chồng. Mục đích của tục lệ này là để duy trì dòng dõi cho cả hai chi họ.
“Trưởng tỷ, muội là tự nguyện, không có ai ép buộc muội.” Minh Nguyệt Oánh đột nhiên cắt ngang lời nàng.
Minh Lan Nhược nhìn nàng ấy, không nhịn được thở dài: “Muội là muội muội của ta, không có tên nam nhân nào có thể ức hiếp muội, muội nên biết điều đó.”
Chuyện của Mộ Thanh Thư và Nguyệt Oánh, khi nàng biết thì đã muộn rồi.
Cũng không biết hai người bọn họ làm sao lại có thể đến với nhau, rõ ràng là hai người chẳng liên quan gì đến nhau.
Minh Nguyệt Oánh hơi đỏ mắt, đưa tay nắm lấy tay Minh Lan Nhược: “Muội biết, trưởng tỷ, muội biết… tỷ đang lo lắng cho muội. Nhưng đây là lựa chọn của muội.”
Nghĩ thông suốt rồi, buông bỏ hết mọi khúc mắc, tỷ muội ruột thịt còn gì mà không thể vượt qua, rõ ràng là huyết thống thân thiết nhất.
Vì một nam nhân mà xa cách, mới là chuyện ngu xuẩn nhất.
Minh Lan Nhược nhìn Minh Nguyệt Oánh, trong đôi mắt đẹp thanh lệ lóe lên tia nghi hoặc: “Muội nói thật cho tỷ biết, rốt cuộc giữa muội và Mộ Thanh Thư đã xảy ra chuyện gì? Tại sao sau khi Mộ Thanh Thư ở bên muội, lại đột nhiên đầu quân cho hắn? Có phải hắn…”
“Trưởng tỷ, tất cả đều là do muội tự nguyện, không liên quan đến ai khác.” Minh Nguyệt Oánh lần nữa dứt khoát cắt lời Minh Lan Nhược.
Dưới ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu lòng người của Minh Lan Nhược, nàng ấy cười khổ một tiếng, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trưởng tỷ, tỷ cũng biết, từ nhỏ muội đã không thông minh như tỷ, học cái gì cũng chậm hơn tỷ…”
“Nhưng mà…” Nàng ấy dừng lại một chút, khẽ cười: “Tỷ cứ coi như muội hồ đồ đi, coi Mộ Thanh Thư là thế thân của Thanh Ngọc.”
Minh Lan Nhược sững người, chuyện này…
“Chẳng lẽ vì vậy mà muội đồng ý để Mộ Thanh Thư kiêm tế nhị phòng? Nhưng Mộ Thanh Thư vĩnh viễn không phải là Mộ Thanh Ngọc!”
Minh Lan Nhược vẻ mặt phức tạp khó tả.
Nàng không thể nào hiểu được, cũng không thể chấp nhận loại tình cảm này.
Thương Kiều đối với nàng chính là tồn tại độc nhất vô nhị trên thế gian.
Không có thế thân, cũng không ai có thể thay thế.
Minh Nguyệt Oánh lắc đầu, khẽ nói: “Trưởng tỷ, tỷ cứ coi như muội ngu ngốc đi, không thể nào lý trí và quyết đoán như tỷ được.”
Nàng ấy không muốn để tỷ tỷ và Diễm vương điện hạ có bất kỳ hiềm khích nào.
Lúc trước, nàng ấy lựa chọn nghe theo chỉ thị của Diễm vương điện hạ, chính là không muốn để tỷ tỷ vì chuyện này mà phải lo lắng thêm.
“Trưởng tỷ, sự đã rồi, muội chỉ là một cựu Thái tử phi, người đã chết trên sử sách và ngọc điệp. Giờ đây có thể dùng thân phận tiểu thư nhà quan thanh bạch sa sút ở Vân thành gả vào Mộ gia, sinh con nối dõi, cho dù chỉ là danh phận là hài tử của Thanh Ngọc…”
Minh Nguyệt Oánh nhìn tiểu Niệm Niệm đang vui vẻ ăn trái cây, ánh mắt dịu dàng: “Ít nhất muội có thể tự lừa dối bản thân, Mộ Thanh Thư và Mộ Thanh Ngọc cùng chung huyết thống, trên người Niệm Niệm cũng chảy dòng máu của Thanh Ngọc.”
Minh Lan Nhược nhìn Minh Nguyệt Oánh, khẽ mở miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra lời, chỉ lặng lẽ thở dài — đều là những đứa trẻ si tình.
Hồng trần cuồn cuộn, mỗi người đều có duyên phận của riêng mình.
Nếu Nguyệt Oánh cam tâm tình nguyện, mà cách làm của nàng ấy cũng không tổn hại đến ai.
Vậy thì nàng có tư cách gì mà can thiệp vào suy nghĩ và hôn nhân của muội muội mình chứ.
Huống chi, nàng biết tính cách của muội muội mình, cũng có chút cố chấp giống như nàng, không đâm đầu vào tường thì không chịu bỏ cuộc.
Minh Lan Nhược thở dài, đổi cách nói khác: “Nhưng mà Nguyệt Oánh, Mộ Thanh Thư kiêm tế nhị phòng, cũng có nghĩa là hắn ta vẫn sẽ cưới vợ nạp thiếp cho phòng của hắn ta đấy.”
Mộ Thanh Thư không phải là phu quân chân chính của Nguyệt Oánh, mà là tiểu thúc của con nàng ấy.
Nói trắng ra, kiểu kiêm tế nhị phòng này chính là để nam nhân được lợi, gieo giống trên người nữ nhân, nhưng nữ nhân lại là đại tẩu của hắn ta.
Nghe thế nào cũng thấy… khốn nạn!
Minh Lan Nhược không nói ra hai chữ cuối cùng.
“Muội biết, hắn ta nên đi cưới nữ nhân mà hắn ta yêu thích. Muội là đại tẩu của hắn ta, giờ lại có con của Thanh Ngọc, từ nay về sau cũng sẽ không qua lại với hắn ta nữa.”
Minh Nguyệt Oánh dừng lại một chút, siết chặt khăn tay, trong lòng trăm mối ngổn ngang, nhưng vẫn mỉm cười.
Cũng giống như mấy năm nay nàng ở Vân Châu chăm sóc con cái, phụng dưỡng cha mẹ chồng, Mộ Thanh Thư thỉnh thoảng đến thăm, còn phải gọi nàng một tiếng đại tẩu.
Tuy rằng, hắn ta chưa từng gọi như vậy.
Minh Lan Nhược nhìn bộ dạng của muội muội mình, không nhịn được xoa trán.
Thật là tạo nghiệt mà, rốt cuộc muội muội nàng vì sao cứ phải cố chấp với nam nhân Mộ gia chứ.
Thôi vậy, thôi vậy, thiên kim khó mua được lòng người.
Minh Lan Nhược lắc đầu: “Tóm lại, muội suy nghĩ kỹ là được. Hiện giờ Bắc Mông đã là bãi chăn ngựa của thiết kỵ chúng ta, bốn cõi vừa mới bình ổn, sắp tới sẽ luận công ban thưởng, sắc phong các đại thần, Mộ Thanh Thư và Mộ gia đều sẽ trở về kinh thành.”
“Muội sẽ tiếp tục đưa Niệm Niệm ở lại Vân Châu, đợi đại điển đăng cơ của tỷ và điện hạ kết thúc, muội sẽ rời đi. Muội đã thương lượng với cha mẹ chồng rồi, muội xuất hiện ở kinh thành không thích hợp.”
Minh Nguyệt Oánh mỉm cười hiền dịu.
Sau khi có con, cuộc sống của nàng ấy đã có mục tiêu.
Ba năm sống ở Vân Châu yên bình như vậy, nàng ấy chỉ đến tham gia đại điển của tỷ tỷ, điều này khiến nàng ấy cảm thấy vinh hạnh.
Minh Lan Nhược chỉ cảm thấy nàng ấy nghĩ mọi chuyện thật đơn giản, nhưng không hiểu sao, nàng lại cảm thấy Mộ Thanh Thư có lẽ còn có dự tính khác.
Dù sao, việc Mộ Thanh Thư đột nhiên hoàn toàn ngả về phía Thương Kiều rất kỳ lạ.
Càng kỳ lạ hơn là một nam nhân chính trực như quân tử kiếm như hắn ta, lại đồng ý làm chuyện kiêm tế nhị phòng, để Nguyệt Oánh – “đại tẩu” của hắn ta sinh con.
Minh Lan Nhược lại muốn xoa thái dương.
Hình như có chuyện gì đó, chỉ có mình nàng không biết, đám người này có phải đang giấu nàng chuyện gì không?
“Trưởng tỷ, tỷ nên trở về đi, Diễm vương điện hạ nhất định đang đợi tỷ.” Minh Nguyệt Oánh dịu dàng cười nói.
Minh Lan Nhược chỉ có thể gật đầu: “Tỷ vẫn nói câu đó, muội là muội muội của tỷ, có bất cứ chuyện gì, tỷ sẽ làm chủ cho muội.”
Minh Nguyệt Oánh ngẩn người, đột nhiên đưa tay ôm lấy Minh Lan Nhược, hốc mắt cay cay: “Muội nhớ rồi.”
Lúc còn nhỏ, chẳng phải họ thường xuyên ôm nhau như vậy sao?
Minh Lan Nhược khẽ thở dài, vỗ vỗ lưng nàng ấy: “Vậy, tỷ đi nha.”
Minh Nguyệt Oánh tiễn Minh Lan Nhược ra khỏi sân, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nàng nữa mới lưu luyến quay người trở về tìm con gái.
Minh Lan Nhược vừa lên xe ngựa, đã thấy phụ thân buông sách xuống, nhìn về phía nàng.
“Nguyệt Oánh có nghe lời khuyên của con không?”
Minh Lan Nhược nhìn ông rồi ngồi xuống: “Phụ thân lo lắng cho muội muội, sao không tự mình vào xem, còn bày đặt ra vẻ gì chứ?”
Minh quốc công nhíu mày: “Ngày mai con phải cùng Diễm vương đăng cơ rồi, sao còn không ra dáng vẻ ổn trọng như vậy? Minh Nguyệt Oánh là cựu Thái tử phi, đã chết rồi, ta đường đường là nam nhân, sao có thể tùy tiện vào trong sân của quả phụ Mộ gia thiếu tướng chứ?”

Ads
';
Advertisement