Minh Lan Nhược - FULL

Nếu Minh Nguyệt Oánh sống ở trăm năm sau, có lẽ nàng sẽ biết một câu chửi thề —
Có vài kẻ, thật đúng là chó!
Nhưng nàng lại sống ở thời đại vương triều, cho nên nàng chỉ có thể nói —
“Ngài điên rồi!” Thiếu nữ đột ngột đứng bật dậy, khiếp sợ lại hoang mang, phẫn nộ nhìn nam nhân trước mặt.
Mộ Thanh Thư nhìn nàng mất khống chế, đáy mắt lại xẹt qua một tia khoái ý: “Sao, tẩu tẩu không muốn?”
Minh Nguyệt Oánh cắn chặt môi, nhìn hắn một bộ dáng quân tử đoan chính lạnh nhạt, chỉ thẳng chóp mũi hắn: “Mộ Thanh Thư, ngài đừng hòng làm nhục ta như vậy! Đừng quên, trưởng tỷ ta là Nữ Đế bệ hạ, phụ thân ta là Tể phụ đương triều! Ngài tính là cái gì, dám bảo ta làm thế thân sinh con cho ngài?”
Nàng điên rồi mới thế thân sinh con cho nữ nhân hắn yêu!
Hắn tính là cái gì, lại dám đối xử với nàng như vậy?!
Mộ Thanh Thư nhìn nữ tử trước mặt, lớp mặt nạ thanh nhã lánh đời kia rốt cuộc cũng không đeo nổi nữa, cốt cách tiểu thư khuê các, kiêu ngạo của vị Thái tử phi năm nào lại hiện lên.
Hắn cười khẩy: “Sao, chịu gọi tên ta rồi, cũng không kiêng dè ta, dám chỉ thẳng mũi mắng ta rồi?”
“Ngài…ngài…” Minh Nguyệt Oánh rất muốn hỏi hắn có phải bị bệnh không, còn có kẻ nào thích bị mắng như vậy!
Nàng hít sâu một hơi: “Mộ Thanh Thư, ngài đừng có quá đáng!”
Bùn nhão còn nặn được tượng Phật, nàng là bị cuộc sống mài nhẵn góc cạnh, nhưng không có nghĩa nàng không còn chút tôn nghiêm nào của một con người!
Nói xong, sắc mặt nàng khó coi, đứng dậy phủi tay áo bỏ đi.
Nhưng ngay sau đó, thanh âm nhàn nhạt của Mộ Thanh Thư bỗng nhiên vang lên sau lưng nàng: “Cho dù nàng không muốn sinh con cho ta, nhưng năm đó nàng đã đáp ứng làm kế thê, sinh con nối dõi cho đại ca, chẳng lẽ bây giờ nàng muốn để cho Niệm Niệm kế thừa dòng dõi đại ca, sau này lên chiến trường chém giết?”
Một câu, khiến bước chân Minh Nguyệt Oánh khựng lại.
“Đúng vậy, Minh gia đại tiểu thư, Nữ Đế bệ hạ có thể lên chiến trường chém giết, Cảnh Minh cũng có thể, Hồng đại tướng quân cũng có thể, thậm chí Đóa Ninh cũng có thể, Niệm Niệm cũng không có gì không thể, nữ nhi cũng không thua kém nam tử, đúng không?” Mộ Thanh Thư thản nhiên nói.
Minh Nguyệt Oánh bỗng chốc nhớ tới một lần nàng nhìn thấy trưởng tỷ thay y phục, trên bụng, sau lưng, trên vai đều là những vết sẹo cũ đáng sợ.
Đó là còn là lúc trưởng tỷ có võ công, còn có độc có cổ, đủ loại ám khí giết người, bên cạnh có nhiều người liều chết bảo vệ như vậy.
Còn về những nữ vệ hy sinh trên chiến trường trong biển máu…
Trước mắt nàng bỗng hiện lên hình ảnh nữ nhi nhỏ nhắn yếu ớt của nàng máu chảy đầm đìa trên chiến trường.
Nàng lập tức thân hình lảo đảo, che ngực, theo bản năng nói: “Không, không được… Niệm Niệm thân thể yếu ớt, từ nhỏ đã phải uống thuốc, con bé không giống trưởng tỷ, Cảnh Minh…”
Niệm Niệm là lúc thân thể nàng yếu ớt nhất, lại bị chuốc xuân dược mới sinh ra.
Đứa nhỏ sinh ra đã không có thân thể khỏe mạnh, nuôi đến ba tuổi cực kỳ không dễ dàng, nàng vốn đã áy náy với Niệm Niệm, sao có thể để con bé lên chiến trường!
Mộ Thanh Thư không chút biểu cảm nhìn bóng lưng nàng: “Cho nên, rốt cuộc nàng có sinh hay không, nếu không sinh, ta sẽ mang Niệm Niệm về tướng quân phủ, con bé sẽ là nữ nhi duy nhất của Mộ gia ta và là người thừa kế tướng quân phủ, cho dù là Nữ Đế và Thánh Quân cũng không có lý do ngăn cản thần tử lập người thừa kế.”
Hắn dừng một chút, bưng chén rượu nhấp một ngụm: “Hơn nữa, ta nghe nói Nữ Đế, Minh tướng gia, Từ đại nhân đang dự định thi hành chính sách cho phép nữ tử lập hộ, tham gia khoa cử, tòng quân, Mộ gia ta đương nhiên sẽ dốc lòng ủng hộ bệ hạ.”
Sắc mặt Minh Nguyệt Oánh lúc xanh lúc trắng.
Mộ Thanh Thư đây là đang uy hiếp nàng.
Trưởng tỷ chống lại định kiến thế tục, thi hành chính lệnh đã không dễ dàng.
Nếu trưởng tỷ vì nàng, cự tuyệt đề nghị của Mộ Thanh Thư cho Niệm Niệm kế thừa tước vị và tướng quân phủ, chẳng phải là tự mình đánh vào mặt mình sao!
“Ngài…” Minh Nguyệt Oánh chỉ vào hắn, đầu ngón tay đều đỏ bừng.
Minh Nguyệt Oánh nhịn không được cười lạnh: “Nói Mộ gia gia phong tốt đẹp, ta xem tướng quân cũng chỉ là dùng một bộ mặt quân tử đoan chính, khoác lên mình lớp da lễ giáo mà làm chuyện ức hiếp người khác.”
Mộ Thanh Thư bình tĩnh uống rượu, ánh mắt sâu thẳm: “Cho nên, Minh Nguyệt Oánh, nàng nên quyết định rồi.”
Minh Nguyệt Oánh nhắm hai mắt lại, nắm chặt tay rồi lại buông ra, hồi lâu sau, mới nghiến răng nói: “Ta… ta sinh.”
Hiện tại nàng tuyệt đối không nỡ để Niệm Niệm chịu khổ sở và nguy hiểm như vậy, còn về đứa nhỏ sau này sinh ra… có nỡ hay không…
Sau này… rồi tính sau.
Mộ Thanh Thư khẽ gật đầu, buông chén rượu xuống, ngẩng mắt nhìn nàng: “Rất tốt, cởi giáp cho ta, tẩu — tẩu.”
Minh Nguyệt Oánh vừa thẹn vừa giận, hắn là cố ý.
Người chưa từng muốn gọi nàng là tẩu tẩu, lúc này lại gọi nàng là tẩu tẩu, rõ ràng là đang mỉa mai nàng!
Nhưng nàng vẫn đứng dậy, gian nan đi đến bên cạnh hắn, run rẩy cởi áo giáp cho hắn.
Mộ Thanh Thư nhìn nữ tử trước mặt, chầm chậm tháo dây buộc, eo thon đến mức như thể chỉ cần một tay là có thể ôm trọn.
Hắn cụp mắt xuống, bỗng nhiên đưa tay ra, giữ lấy eo nàng, kéo nàng ngồi xuống trên đùi mình: “Ngồi cởi đi, không vội, bản tướng quân có cả đêm để nàng thụ thai.”
Minh Nguyệt Oánh đỏ mặt, đưa tay lên tát vào mặt hắn một cái “Chát”
Mộ Thanh Thư lại chỉ dùng đầu lưỡi liếm khóe môi, sau đó cúi đầu hung hăng hôn lên cổ nàng, khàn giọng nói: “Đánh xong rồi thì tiếp tục đi, tẩu tẩu.”
Bờ môi nóng bỏng dán lên da thịt, khiến Minh Nguyệt Oánh run rẩy, suýt nữa khóc thành tiếng, theo bản năng muốn đẩy hắn ra.
Nhưng khóe mắt liếc thấy quả cầu thêu nhỏ mà Niệm Niệm hay chơi, cuối cùng, nàng vẫn cắn răng, bắt đầu cởi áo giáp ngoài cho hắn.
Không phải chỉ là chuyện nam nữ sao, nàng và hắn cũng không phải chưa từng có.
Mộ Thanh Thư cảm nhận được bàn tay nhỏ bé di chuyển trên người mình, trên khuôn mặt tuấn tú đoan chính hiện lên dục vọng, khẽ thở dài một tiếng, đưa tay ôm nàng lên giường, thuận thế xé rách váy của nàng.
Hắn không phải là quân tử đoan chính gì, sau lần đề nghị nàng làm kế thê kia, vị quân tử kiếm kia đã không còn nữa.
Trên chiến trường chém giết xong, đêm về lại mơ thấy đêm đó ở thanh lâu, nàng rên rỉ dưới thân hắn ra sao.
Nhưng khi đó nàng gọi là tên đại ca, hiện tại hắn muốn nghe nàng gọi tên hắn.
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm càng thêm dày đặc.
Minh Nguyệt Oánh run rẩy, hắn thậm chí còn chưa cởi bỏ hoàn toàn áo giáp đã chiếm hữu nàng.
Bộ giáp lạnh lẽo cứng ngắc trên người hắn cọ xát vào làn da mịn màng trên đôi chân thon dài của nàng, khiến nàng nhịn không được bật ra tiếng rên rỉ.
Nàng rõ ràng nên hận sự vô tình của hắn, nhưng cánh tay lại vô thức ôm lấy vai hắn.
Mộ Thanh Thư khựng lại, bóp cằm nàng, không cho nàng né tránh nụ hôn của hắn, thấp giọng nói bên môi nàng: “Dù sao cũng sinh con cho đại ca rồi, vậy thì tiện thể sinh cho ta một đứa con nối dõi, không quá đáng chứ?”
Ngoài cửa sổ, sương mù dày đặc

Ads
';
Advertisement