Minh Lan Nhược - FULL

Cùng lúc đó, những đệ tử của Thiên Đao Môn nghe thấy tiếng động liền kéo đến, không khỏi kinh ngạc đến mức há hốc mồm.
“Sư tôn…” Nữ đệ tử áo tím dẫn đầu lắp bắp mở miệng, nhưng không biết phải nói gì.
Ngược lại, một thanh niên mặc bộ y phục tím sẫm, trông điềm đạm, tiến lên phía trước, chắp tay trước mặt Cảnh Minh: “Sư tôn, đã xảy ra chuyện gì? Tiểu sư đệ đã làm gì sai, khiến sư tôn phải tự mình ra tay dạy dỗ? Đệ tử chúng con…”
Cảnh Minh phất tay, lạnh lùng nói với đại đệ tử của mình: “Lão đại, từ hôm nay trở đi, Đàm Sinh không còn là đệ tử của Thiên Đao Môn nữa. Ai muốn tiếp tục làm sư huynh hay sư tỷ của hắn, cứ việc rời khỏi môn phái cùng hắn.”
Mục Châu sững sờ: “Sư tôn…”
Cả đám đệ tử đều đồng loạt kinh ngạc, nhất là mấy đại đệ tử. Rõ ràng sư tôn luôn rất yêu chiều tiểu sư đệ, sao đột nhiên lại tuyệt tình như vậy?
Đàm Sinh thấy Cảnh Minh không để lại chút đường lui nào cho mình, liền tỏ ra đầy ủy khuất: “Đại sư huynh, nhị sư tỷ…”
“Sư tôn, con biết sai rồi, xin đừng đuổi con đi.” Cậu ta quỳ xuống, gương mặt tái nhợt, nước mắt rưng rưng, vốn dĩ Đàm Sinh có nhan sắc nên luôn được lòng người, khiến không ít đệ tử khác thấy mủi lòng.
Nhưng Cảnh Minh chưa để ai kịp lên tiếng đã cười lạnh: “Giả bộ đi, ngươi cứ tiếp tục giả bộ nữa. Thiên Đao Môn ta không giữ lại những kẻ âm mưu xấu xa, dám ra tay với sư tôn.”
Nói rồi, nàng kể qua chuyện của Đàm Sinh.
Mọi người liền xôn xao.
Đàm Sinh cắn chặt môi, không hề biện minh, chỉ lặng lẽ quỳ gục xuống đất mà dập đầu.
Nữ đệ tử áo tím dẫn đầu nhìn cậu ta với vẻ thương xót: “Sư tôn, cậu ấy còn nhỏ, mới mười bảy tuổi, gia đình lại bị thảm sát, nên có thể đã sinh lòng…”
Nhưng Mục Châu và mấy người khác thì đã lạnh mặt.
Động thủ với sư tôn, chuyện này họ tuyệt đối không thể tha thứ.
Cảnh Minh lạnh lùng nói: “Lý Tú Ninh, nếu ngươi thấy tội nghiệp hắn, muốn giúp hắn trả thù thì cứ rời khỏi môn phái cùng hắn.”
Lý Tú Ninh giật mình, vội vàng cúi đầu: “Đệ tử tuyệt đối không dám.”
Nàng ta có thể ham mê nhan sắc, nhưng tuyệt đối không phản bội sư tôn vì nam nhân.
“Được rồi, để hắn đi. Thiên Đao Môn tuyệt đối không để ai lợi dụng.” Cảnh Minh khoanh tay đứng, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng kiên định, khí thế tỏa ra vô cùng lạnh lùng, vô tình.
Mục Châu cùng Lý Tú Ninh và các đệ tử đồng loạt chắp tay: “Tuân lệnh sư tôn.”
Bên cạnh, Trần Ninh nhìn nàng, ánh mắt vừa dịu dàng vừa phức tạp.
Con hổ nhỏ mạnh mẽ này, hóa ra cuối cùng cũng đạt được ước mơ trở thành một tông sư, đứng trên đỉnh cao võ học. Và trông nàng thật sự rất đẹp trong khoảnh khắc này.
Nhưng chỉ một giây sau…
“A Ninh, chính sự xong rồi, chúng ta đi thôi, đi thôi nha? Được không?” Minh Chủ Võ Lâm vừa nói vừa nắm lấy tay hắn, ánh mắt đầy vẻ nịnh nọt, như sợ hắn sẽ giận vì bị bỏ rơi.
Trần Ninh khẽ cười, xoa đầu nàng: “Đi thôi.”
Nhìn thấy hai người chuẩn bị rời đi, mà chưởng môn của mình hoàn toàn không thèm giới thiệu người kia là ai, như thể coi họ là không khí, đám đệ tử đều ngơ ngác nhìn nhau.
Trần Ninh dẫn theo Cảnh Minh xuống núi. Họ biết phía sau có rất nhiều người đi theo, nhưng chẳng thèm bận tâm. Sau một thời gian dài xa cách, cả hai chỉ muốn nghe đối phương nói chuyện.
Cảnh Minh hào hứng kể lại những câu chuyện thú vị của nàng trong một năm qua trên giang hồ, còn Trần Ninh kể về những điều kỳ thú ở thảo nguyên.
Khi xuống đến chân núi, sắp rời khỏi núi Võ Đang, Lý Tú Ninh vẫn không nhịn được mà gạt người đi cùng ra, vội bước lên vài bước, ôm lấy tay Cảnh Minh: “Sư tôn, người định đi đâu, có thể nói với chúng con một tiếng không?”
Cảnh Minh liếc nhìn đệ tử thứ hai của mình, thấy nàng đang phòng bị nhìn chằm chằm Trần Ninh.
Cảnh Minh có chút ngạc nhiên, nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: “À, phải rồi, ta đi bế quan!”
Lý Tú Ninh ngơ ngác: “Bế quan… nhưng bế quan đâu có…”
“Bế quan gì chứ, nàng ta là đi gặp nam nhân thì có.” Đàm Sinh bỗng hừ lạnh một tiếng.
Cảnh Minh sững lại, nhíu mày nhìn cậu ta đang bị vài đệ tử khác áp giải: “Ngươi sao còn ở đây?”
Đàm Sinh cười lạnh: “Không phải người nói sẽ trục xuất con khỏi sư môn sao?”
Lúc này, Cảnh Minh mới nhận ra đám đệ tử đang cầm hành lý của Đàm Sinh, nàng đưa ngón tay cái về phía họ, ra hiệu khen ngợi: “Tốt lắm, làm việc nhanh nhẹn, có phong cách của ta.”
Mọi người: “…”
Lý Tú Ninh thì không nhịn được nữa, ôm lấy tay Cảnh Minh với vẻ mặt tủi thân, thận trọng hỏi: “Sư tôn, lời Đàm Sinh nói có thật không, người thật sự… bế quan với vị này sao…?”
Lý Tú Ninh thực sự không dám tin rằng sư tôn của mình lại có một người nam nhân. Không chỉ có nàng, tất cả các đệ tử của Thiên Đao Môn đều sửng sốt, nhìn chằm chằm vào Cảnh Minh đầy ngạc nhiên.
Trong lòng họ, sư tôn chính là một võ học cuồng nhân, người say mê võ đạo, suốt đời theo đuổi việc mở môn lập phái, đứng trên đỉnh cao võ lâm! Người mà họ tôn thờ sao có thể để một phàm phu tục tử nào đó làm vấy bẩn?
Nhưng giờ đây, sư tôn của họ đang ôm một người nam nhân, lại còn với cái vẻ mặt đầy khó nói…
“Sư tôn, người luôn say mê võ học, tính cách thuần khiết. Có vài kẻ chắc hẳn đã nhìn vào sự lương thiện của người mà cố gắng lợi dụng.” Đại đệ tử Mục Châu nhìn chằm chằm vào Trần Ninh với vẻ lạnh lùng.
Lời vừa dứt, các đệ tử khác cũng liền lên tiếng, một người một câu:
“Đúng vậy! Hắn là ai? Hắn có xứng với sư tôn không?!”
“Sư tôn, người phải nhìn kỹ đấy, đừng để bị lừa!”
“Sư tôn, người là Minh Chủ Võ Lâm, chắc chắn có nhiều kẻ muốn lợi dụng người!”

Cảnh Minh nhìn đám đệ tử đang sục sôi khí thế mà ngẩn ra một lúc.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao bọn họ lại giống như những con thỏ bị giẫm đuôi thế này? Chẳng qua nàng chỉ không nói với họ là mình đã có nam nhân thôi mà!
Ngược lại, Trần Ninh khẽ cười lạnh, liếc nhìn Cảnh Minh: “Khá lắm, mấy năm nay nàng ra ngoài, tìm được cho ta đống tình địch rồi cơ à?”
Cảnh Minh đảo mắt, chẳng thèm để ý, vội vã giải thích: “Không phải, không phải! Bọn họ chỉ là đệ tử của ta, lo lắng ta bị lừa thôi.”
Với tính cách của nàng, ngoài Trần Ninh ra, chẳng có gã nam nhân nào khác có thể chịu đựng nổi một người luôn mạnh mẽ và có thể áp đảo bất cứ lúc nào như nàng. Nam nhân đều tránh nàng như tránh hổ dữ, còn Đàm Sinh thì chỉ muốn lợi dụng nàng để báo thù.
Trần Ninh khẽ nhếch môi cười bí hiểm: “Vậy sao?”
Cô nưỡng này thật quá chậm hiểu. Không chỉ có các nữ đệ tử tôn sùng nàng như một vị thần, mà ngay cả đám nam đệ tử nữa, những người sẵn sàng quỳ dưới chân một nữ nhân mạnh hơn mình.
Con người thường sẽ ganh tị với những ai hơn mình một chút, nhưng nếu đối phương có khả năng và địa vị mà mình không bao giờ với tới, sự ganh tị sẽ chuyển thành sự tôn thờ.
Cảnh Minh với tài năng phi thường, nếu như nàng đã ở tuổi có thể làm mẫu thân của đám đệ tử nam kia thì chắc không có chuyện gì xảy ra. Nhưng vấn đề là nàng trẻ, khuôn mặt bầu bĩnh như thiếu nữ, thân hình nhỏ nhắn, trông chỉ như một cô nương mười mấy tuổi.
Trong đám nam đệ tử này, có lẽ không ít người không chỉ tôn kính, mà còn từ sự tôn kính sinh ra tình cảm yêu mến.
Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Mục Châu và vài người khác khi họ nhìn thấy hắn, không chỉ là sự kinh ngạc, mà còn có cả sự giận dữ và ganh tị.
Nếu không, sao họ lại hô lên rằng hắn không xứng với sư tôn của họ?
Đám đệ tử này thường ngày không dám thể hiện ra bất kỳ ý định nào, nhưng vì hôm nay có sự xuất hiện của hắn, họ mới để lộ cảm xúc như vậy.
Trần Ninh nhìn Cảnh Minh bên cạnh, cười nhạt. Cũng may nàng chậm hiểu trong chuyện nam nữ.
Cảnh Minh tức tối chống tay vào hông, quay sang đệ tử mình quát lớn: “Câm miệng! Hắn là… sư mẫu của các ngươi! Đừng có vô lễ!”
Đám đệ tử sục sôi: “Hắn dựa vào cái gì mà làm sư mẫu của chúng con?!”

Ads
';
Advertisement