Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược nhìn một người chăm chú ngắm Cảnh Minh, người kia thì dán mắt vào Minh Nguyệt Oánh, cảm thấy bực bội liền phất tay: “Được rồi, có chuyện thì nói nhanh, nói xong thì đi ngay cho ta.”
Hai người này sau khi tan triều lại chạy đến hậu cung tìm nàng, thì còn có chuyện gì nghiêm túc được cơ chứ? Ngay cả nghĩ bằng gót chân cũng có thể đoán ra.
Trần Ninh khẽ ho một tiếng, tỏ vẻ nghiêm túc: “Thần, quả thật có một việc muốn bẩm báo. Gần đây Cảnh thiếu tướng không khỏe, nàng hiếm khi đồng ý ở lại kinh thành dưỡng bệnh. Thần và nàng tình như…”
Hắn ngừng lại một chút: “Tình như huynh muội, thêm vào đó, gần đây thần cũng không được khỏe, muốn ở lại kinh thành dưỡng sức một năm rồi mới quay về Tây Ninh, mong bệ hạ và thánh quân chuẩn tấu.”
Minh Lan Nhược liếc nhìn khuôn mặt điển trai của Trần Ninh, thấy hắn ta đang tỏ vẻ đắc ý: “…”
Nói đơn giản là: Nữ nhân của ta có bầu rồi, ta muốn nghỉ một năm để ở bên nàng sinh con, xin hai vị thông cảm cho.
Tình như huynh muội? Nghe cho được quá ha?
Nàng liếc sang Cảnh Minh, thấy cô nương đang chống cằm, cười tít mắt ngắm nghía vòng eo thon của Trần Ninh.
Minh Lan Nhược đành đưa tay lên xoa trán: “Chuẩn tấu! Chuẩn tấu!”
Mau kéo cô nương hổ báo này đi ngay, nhìn cái vẻ mê trai kia, thật là mất mặt.
Trần Ninh dẫn Cảnh Minh hành lễ rồi lui ra.
Mộ Thanh Thư vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Minh Lan Nhược liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi còn có chuyện gì?”
Mộ Thanh Thư chắp tay, cung kính nói: “Bẩm bệ hạ, mẫu thân già yếu, Ninh Quốc phu nhân đã ở trong cung hầu hạ bệ hạ suốt một tháng, nay nên trở về nhà phụng dưỡng cha mẹ.”
Minh Lan Nhược cười lạnh hai tiếng: “Sao ngươi không gọi phu nhân của ngươi đến hầu hạ ta? Có cần ta ban thánh chỉ không?”
Mộ Thanh Thư trầm mặc: “… Thần có tội.”
Minh Lan Nhược: “Ngươi phạm tội gì nào?”
Minh Nguyệt Oánh thấy Mộ Thanh Thư như sắp quỳ xuống, không đành lòng bèn lên tiếng: “Thần phụ đúng là nên trở về nhà phụng dưỡng cha mẹ chồng.”
Minh Lan Nhược tức giận, nắm tay siết chặt.
Nàng muốn lôi tay áo lên và nắm lấy đầu Minh Nguyệt Oánh mà lắc mạnh, để xem có thể đổ bớt nước trong đầu nàng ấy ra không.
Chẳng phải cô nương vì cãi nhau với Mộ Thanh Thư mà ấm ức chạy vào cung sao?
Nàng định giúp nàng ấy xử lý Mộ Thanh Thư, thế mà kẻ phản bội này lại không nhẫn tâm nữa rồi!
Với cái đầu đơn giản của muội muội nàng và thân phận trước đây, nếu không có nàng đứng ra chống lưng, hai lão Mộ gia liệu có chịu chấp nhận nàng ấy không?
Minh Lan Nhược hậm hực đứng dậy: “Được rồi, cút đi, tất cả cút hết!”
Nói xong, nàng phất tay áo bỏ đi.
Xuân Hòa vội vã dẫn đám cung nữ nhanh chóng theo sau.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Mộ Thanh Thư nhìn Minh Nguyệt Oánh, ánh mắt sâu thẳm: “Đại tẩu, mời.”
Minh Nguyệt Oánh cúi đầu, đứng dậy và im lặng bước ra ngoài.
Thôi vậy, nàng cũng nhớ con cái rồi.
Suốt quãng đường, nàng ngồi trong xe ngựa, còn Mộ Thanh Thư thì cưỡi ngựa theo hộ tống phía sau.
“Mẫu thân! Mẫu thân!!”
Vừa vào đến cổng phủ, một cô bé khoảng tám chín tuổi đã nhấc váy chạy tới, theo sau là một bà vú dắt tay một cậu bé khoảng ba tuổi.
Ngoài ra, còn có một bé gái hơn một tuổi đang được nhũ mẫu bế trên tay, líu lo những âm thanh ngây thơ.
Vừa nhìn thấy các con, Minh Nguyệt Oánh lập tức đỏ mắt, vội vã bước tới ôm chầm lấy cô bé và cậu bé, rồi đưa tay vuốt ve bé gái nhỏ trên tay bà vú.
Nàng đồng ý trở về phủ, ngoài việc lo lắng cho sức khỏe của cha mẹ chồng, nàng còn lo lắng cho chính con mình.
“Niệm nhi dạo này có ngoan không?” Nàng hỏi, giọng nghẹn ngào.
“Mẫu thân, chúng con rất ngoan!” Niệm nhi gật đầu lia lịa.
Cô bé kéo tay em trai, ánh mắt đầy mong mỏi nhìn Minh Nguyệt Oánh: “Mẫu thân sẽ không vào cung lâu nữa, đúng không? Chúng con nhớ mẫu thân lắm!”
“Mẫu thân… bế con.” Cậu bé cũng giơ tay ra.
Minh Nguyệt Oánh bế cậu bé khoảng ba tuổi lên, hôn lên má cậu: “Tiêu nhi, mẫu thân đã nói khi ở ngoài phải gọi ta là bá mẫu, chỉ trong nhà mới được gọi là mẫu thân mà.”
Cậu bé nghiêng đầu, bối rối nhìn cha mình đang đứng bên cạnh, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Bá mẫu.”
Mộ Thanh Thư cúi người bế Tiêu nhi lên: “Tiêu nhi, lại đây với cha. Mẫu thân con sức khỏe yếu.”
Cậu bé ngoan ngoãn để cha bế đi.
Niệm nhi nhìn cha mình, lưỡng lự một lúc, rồi ngoan ngoãn thu lại tiếng “cha” định gọi, dịu dàng thưa: “Thưa thúc phụ.”
Mộ Thanh Thư mỉm cười, dịu dàng xoa đầu cô bé: “Ngoan lắm, con đưa các em đi ăn chút gì trước đi. Lát nữa chúng ta sẽ cùng đến thăm ông bà nội.”
Niệm nhi mắt sáng lên, lanh lợi đáp: “Vâng!”
Cô bé liền dắt tay em trai hành lễ, sau đó dẫn các em đi theo người hầu.
Minh Nguyệt Oánh nhìn theo các con khuất dần, rồi quay người bước vào sân viện của mình.
Mọi thứ trong viện vẫn ngăn nắp, sạch sẽ như cũ, người hầu cúi chào nàng một cách kính cẩn.
Trong lòng nàng có chút chua xót. Không có nàng chủ trì mọi việc, chẳng phải phủ vẫn hoạt động rất tốt hay sao?
Vào đến phòng, nàng đóng cửa lại. Nhưng ngay lập tức, một bàn tay to lớn nắm lấy cánh cửa, không cho nàng đóng lại, rồi đẩy cửa mở ra một cách dứt khoát.
Minh Nguyệt Oánh theo phản xạ lùi lại, nhìn chằm chằm vào Mộ Thanh Thư: “Tướng quân, đây là phòng của ta.”
Mộ Thanh Thư bước vào một cách bình thản, đóng cửa lại, sau đó kéo nàng vào lòng mình, ép nàng vào giữa cánh cửa và ngực hắn: “Ninh Quốc phu nhân, đã hơn một tháng rồi, nàng không định thực hiện nghĩa vụ của một con dâu nhà Mộ gia sao?”
Minh Nguyệt Oánh bị thân hình cao lớn của hắn ép sát, cả người nàng gần như dán chặt vào cơ thể hắn, khuôn mặt nàng đỏ bừng, giận dữ đấm vào hắn: “Thả ta ra! Chẳng phải ngươi định nạp thiếp sao? Ta đã sinh được đích tử cho ngươi, muốn có con cái gì thêm thì để thiếp thất của ngươi sinh đi!”
Mộ Thanh Thư nhíu mày: “Ta đã giải thích rồi, đó chỉ là ý định của quan lại địa phương muốn lấy lòng, chứ ta có bao giờ nói là sẽ nhận hai mỹ nhân đó đâu?”
“Mỹ nhân? Phải rồi, bọn họ là những cô nương gia giáo, trong sạch, sao lại không thể làm thiếp tốt? Ta thấy ngươi đâu có từ chối khi họ rót rượu, còn để họ ở lại ngoại viện.” Minh Nguyệt Oánh cười lạnh.
Nàng xuất thân cao quý, nhưng thân thế lại không trong sạch.
Ánh mắt Mộ Thanh Thư trầm xuống, nhìn nàng chăm chú: “Sao? Nàng đang ghen à?”
Minh Nguyệt Oánh mím môi, cúi đầu, cứng đờ nói: “Ta không biết tướng quân đang nói gì.”
Thấy vậy, Mộ Thanh Thư thẳng tay bế nàng lên, mặc kệ sự chống cự của nàng, đặt nàng ngồi trên đùi mình.
“Ngươi làm gì vậy!” Minh Nguyệt Oánh tức giận.
Mộ Thanh Thư giữ chặt eo nàng, mặt không chút cảm xúc: “Đại tẩu, tốt nhất là đừng động đậy, ta đã nhịn hơn một tháng rồi.”
Minh Nguyệt Oánh đột nhiên cảm nhận được thứ cứng rắn dưới thân mình, mặt nàng đỏ lựng: “Ngươi… ngươi thả ta xuống ngay!”
Mộ Thanh Thư làm như không nghe, chỉ nhàn nhạt nói: “Hai cô nương đó được chuộc ra từ thanh lâu, không thể tính là lương thiếp. Huống chi, ta không định nạp họ làm thiếp, nhưng nếu ta đuổi họ đi, họ sẽ lại bị bán.”
“Vậy nên tướng quân định giữ họ lại, để họ hầu hạ bên cạnh người đúng không?” Minh Nguyệt Oánh lạnh lùng hỏi.
Nhìn nữ nhân đang tức giận trong lòng mình, Mộ Thanh Thư bật cười khẽ: “Nếu vậy thì nàng chắc phải ghen chết mất. Quân doanh của ta còn nhiều kẻ độc thân lắm, ta sẽ gả họ cho những người tử tế. Sau này, nếu có ai đem người đến tặng, ta cũng sẽ xử lý như vậy.”
Minh Nguyệt Oánh sững sờ, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mộ Thanh Thư, thấy hắn đang nở nụ cười thoáng qua.
Nàng lập tức quay mặt đi, giọng lí nhí: “Tướng quân không cần nói với ta, đó là chuyện của gười.”
Mộ Thanh Thư cũng không muốn nói nhiều với nữ nhân cố chấp này nữa. Tính cách đà điểu tự lừa mình dối người của nàng đã chẳng phải ngày một ngày hai rồi.
Đã sinh ba đứa con, mà vẫn cứ lúng túng như thế, hắn chỉ coi đó là một kiểu “tình thú” mà thôi.
Khi đôi môi nóng ấm của hắn đặt lên cổ nàng, Minh Nguyệt Oánh khẽ run rẩy, nhưng không còn phản kháng dữ dội như trước.
Nàng chỉ đỏ mặt, giọng run run: “Tiểu Tuyết mới một tuổi… ta… không muốn nhanh chóng lại mang thai nữa…”
Mộ Thanh Thư thản nhiên kéo dây thắt lưng của nàng, một tay luồn vào trong áo, môi hờ hững rơi xuống xương quai xanh của nàng: “Vậy thì không sinh nữa…”
Con cái nhiều quá, nàng đã dồn hết tinh lực vào chúng rồi.
“Vậy sao người vẫn… làm vậy…” Khi váy của nàng bị kéo ra, Minh Nguyệt Oánh không kìm được mà vùng vẫy một chút.
Nhưng ngay sau đó, đôi môi khô nóng của hắn đã đặt lên eo nàng: “Nàng cứ coi như ta thích làm chuyện… trái đạo lý. Hay nếu nàng không thích chuyện trái đạo lý, thì gọi ta là phu quân xem có thoải mái hơn không.”
Minh Nguyệt Oánh mắt ướt đẫm, cắn môi, không nói lời nào.
Mộ Thanh Thư bật cười nhạt, khẽ thở dài: “Xem ra, nàng vẫn thích chuyện trái đạo lý rồi.”
Hắn giữ chặt người nàng, cúi xuống hôn nàng, làm câm nín những tiếng kêu và lời phản đối của nàng. Cơ thể cường tráng của hắn đè nặng xuống: “Thôi được, cứ tiếp tục cố chấp như vậy đi.”
Dù sao thì đã diễn kịch bao nhiêu năm rồi, cứ tiếp tục diễn vậy.

“Không biết khi nào nhị tiểu thư mới có thể mở lòng và thực sự chấp nhận Mộ tướng quân.”
Cảnh Minh ngồi trong xe ngựa, lười biếng tựa vào lòng Trần Ninh, thoải mái nhận những quả anh đào từ tay hắn.
Trần Ninh một tay xoa nhẹ lên bụng nàng đã hơi nhô lên, một tay đút trái anh đào đã rửa sạch cho nàng: “Trên đời có vô số cách để nam nhân và nữ nhân ở bên nhau, chỉ cần hai người đều cam tâm tình nguyện là được.”
Cảnh Minh vừa nhai quả anh đào, đột nhiên ngồi thẳng dậy, mắt dán chặt vào Trần Ninh.
Trần Ninh bị ánh mắt trực diện của nàng nhìn chằm chằm, hơi nhíu mày, lùi lại một chút: “Nàng đừng có nghĩ bậy bạ, ba tháng đầu rất nguy hiểm, nếu có muốn làm gì, cũng phải đợi sau khi thái y xác nhận tình trạng ổn định đã.”
Cảnh Minh cầm hạt anh đào ném thẳng vào trán hắn: “Chàng đang tưởng tượng linh tinh cái gì thế hả!”
Trần Ninh nhướn mày: “Vậy nàng định làm gì?”
Cảnh Minh tiến lại gần, đột nhiên nâng mặt hắn lên, nghiêm túc nói: “A Ninh, cảm ơn chàng, cảm ơn vì bao năm qua đã yêu thương và chiều chuộng ta như vậy.”
Đại tiểu thư từng nói với nàng, điều khó nhất trên đời không phải là có một người tình.
Trái tim người đời dễ thay đổi, khi lửa tình phai nhạt, những người từng yêu thích nét nổi bật của nhau sẽ không thể chịu nổi những khuyết điểm, thậm chí những điểm từng sáng nhất cũng có thể trở thành khuyết điểm.
Tình cảm đáng quý nhất trên đời là tri kỷ, và người tri kỷ đó lại vừa vặn yêu nàng.
Dù nàng có là ai, hắn vẫn chấp nhận và yêu thương, khuyết điểm của nàng trong mắt hắn cũng đáng yêu.
Cảnh Minh nhìn hắn đầy chân thành: “Ta muốn nói với chàng, A Ninh, ta cũng rất yêu chàng, yêu chàng vô cùng.”
Trần Ninh nhìn cô nương bỗng dưng nghiêm túc này, cảm xúc trong lòng vừa phức tạp vừa dịu dàng. Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng: “Ngốc à…”
Hắn luôn biết nàng yêu hắn… Cô nương ngốc nghếch này…
Cô nương ngốc nghếch, chân thật và chất phác này chính là người mà cả đời hắn, dù có phải từ bỏ tất cả, cũng không thể từ bỏ.

Ads
';
Advertisement