Minh Lan Nhược - FULL

Mỗi người một trăm roi, hay là dìm xuống nước?
Không thì, giết chết bọn họ đi!

Những ám vệ đang ẩn nấp trên cây cách đó không xa bỗng dưng cảm thấy ớn lạnh, toàn thân run rẩy không rõ lí do.

“Chóc, chóc chóc…” Cái lưỡi hồng to, ươn ướt của con ngựa lại liếm nhẹ lên mặt thư sinh Ẩn.
“Bốp!”
Mặt thư sinh Ẩn không cảm xúc, đưa ngón tay lên, bắn một luồng gió mạnh về phía đầu con ngựa, lập tức, toàn thân nó cứng đờ rồi ngã phịch xuống đất.
Điều này làm thân ảnh mảnh mai đang nấu thuốc giật mình, Minh Lan Nhược lập tức quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy con ngựa ngã phịch xuống, sùi bọt mép.
Tần Vương nằm bên cạnh cũng sững sờ, con ngựa đang gặm tóc hắn ta cũng ngơ ngác nhìn đồng loại ngã xuống bên cạnh mình.
“Có chuyện gì vậy?” Minh Lan Nhược kéo váy lên, hớt hải chạy tới kiểm tra nhưng lại chẳng phát hiện điều gì bất thường.
Thư sinh Ẩn bình tĩnh nói: “Không biết nữa, chắc bị côn trùng độc cắn rồi.”
Minh Lan Nhược nhìn hắn: “Ngươi tỉnh rồi à?”
Thư sinh Ẩn lau nước dãi ngựa dính trên mặt mình đi, ghê tởm đến suýt bị nôn mửa: “Đúng vậy, tiểu nương tử có nước không, ta muốn rửa mặt.”
Minh Lan Nhược thấy tâm tình hắn đang không tốt, nhịn cười lấy túi nước bên đống lửa đưa cho hắn: “Đây.”
Thư sinh Ẩn cầm lấy túi nước, đứng dậy lấy khăn đi rửa mặt.
Minh Lan Nhược quay người, đang định quay lại đống lửa tiếp tục nấu thuốc thì bị ai đó tóm lấy mắt cá chân.
“Chờ một chút, kéo con ngựa ngu xuẩn này ra đi đã!” Thượng Quan Hoành Nghiệp nghiến răng nghiến lợi nói.
Con ngựa đó gặm muốn trọc đầu hắn ta luôn rồi, con người hào hoa phong nhã như hắn ta sao để mình bị hói đầu vì thế được!
Minh Lan Nhược thản nhiên nói: “Ồ, liên quan gì đến ta?
Nói xong, nàng quay người đi, tiếp tục nấu thuốc.
Thượng Quan Hoành Nghiệp sửng sốt, nàng ta… thế mà dám rời rời đi! Nữ nhân hôi hám này cố ý làm vậy chứ gì?
Hắn ta tức đến run người, phẫn nộ gào lên: “Minh Lan Nhược, bản vương phải giết chết ngươi!”
Minh Lan Nhược ngoáy lỗ tai, nhìn nam nhân vẫn đang bị ngựa gặm tóc: “Điện hạ nói gì cơ, sao ta không nghe rõ, ngài nói không cần ta nấu thuốc cho ngài nữa đúng không?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nuốt cục tức, không nói thêm nữa: “…”
Nếu không phải hắn ta bị thương nặng, gần như không cử động được thì làm sao có thể biến thành hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt thế này!
Quân Tử trả thù, mười năm chưa muộn!
Minh Lan Nhược vừa nấu thuốc, vừa ngâm nga câu hát.
Thư sinh Ẩn rửa mặt xong đi tới, nhìn thấy nàng đang cầm một nắm lá, bên trong là đống lá cỏ sền sệt.
“Cái này dùng để làm thuốc gì vậy?” Thư sinh Ẩn hỏi.
Minh Lan Nhược cười nói: “Đây là thuốc chữa thương ta mới chế ra, dùng để bôi lên vết thương, hiệu quả cũng không tồi.”
Thư sinh Ẩn liếc mắt nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp đang nằm một chỗ không thể động đậy: “Là làm cho hắn sao?”
Minh Lan Nhược gật đầu, nàng rất nóng lòng muốn thử hiệu quả của thuốc.
Thư sinh Ẩn nheo đôi mắt thon dài, đột nhiên giơ tay chỉ vào một bên đầu: “Tiểu nương tử, không biết tại sao chỗ này của ta cảm thấy hơi đau, ngươi có thể xem qua cho ta trước được không?”
Nàng quan tâm đến Thượng Quan Hoành Nghiệp như vậy, thực sự khiến người ta khó chịu.
Minh Lan Nhược sửng sốt một chút, cảm thấy có chút áy náy: “A, có lẽ lúc ngất đi ngươi ngã đập đầu vào đâu đó.”
Thực ra, khi thư sinh Ẩn ngã xuống không bị thương mà là khi được nàng đỡ bị đập đầu nên mới sưng lên.
“Vậy để ta xem cho ngươi nhé?” Nàng ho nhẹ một tiếng rồi chủ động đỡ hắn ngồi xuống.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn thấy nồi thuốc đang nấu của mình bị thư sinh Ẩn cướp đi, hung ác trợn mắt lên, mặc dù biết hắn ta bị thương nặng hơn nhưng nữ nhân hôi hám Minh Lan Nhược kia vẫn chạy tới chăm sóc tên thư sinh ngu ngốc đó trước!
Thư sinh Ẩn ngồi bên đống lửa nhìn nàng dựa vào bên cạnh mình, cẩn thận bôi thuốc cho hắn.
Đầu ngón tay mềm mại của nàng nhúng vào thuốc, luồn qua tóc rồi ấn lên đầu hắn, khiến tâm trạng vốn không vui của hắn nhẹ nhõm đi rất nhiều.
“Bôi thuốc mới này thấy dễ chịu hơn chút nào chưa? Có còn đau không?” Minh Lan Nhược vừa bôi thuốc cho hắn vừa hỏi.
Thư sinh Ẩn chỉ cảm thấy mùi thuốc thảo dược tỏa ra nồng nặc, vết sưng tấy ở một bên đầu không những không còn đau nữa mà còn cảm thấy thoải mái, tỉnh táo lên rất nhiều.
Hắn mỉm cười nhìn nàng: “Y thuật của tiểu nương tử thật giỏi, loại thuốc mới này thực sự có tác dụng rất tốt, chỗ bị thương không còn đau chút nào.”
Minh Lan Nhược đột nhiên cười rạng rỡ, khuôn mặt trắng như tuyết tràn đầy thỏa mãn: “Ta biết mà, nước tiểu của đại bảo bối thực sự có hiệu quả như trong sách nói!”
Thư sinh Ẩn khựng lại, ý cười nhạt dần: “Đại bảo bối, chẳng lẽ là…”
Minh Lan Nhược lấy ra từ bên hông một cái túi lớn, cẩn thận mở ra cho hắn xem: “Chính là nó, trước đây dọa sợ ngươi rồi. Đại Hoàng tuy có độc nhưng nước tiểu của nó có thể dùng làm thuốc, tác dụng đúng là thần kì thật!
Cuốn sách của A Cổ ma ma năm đó có ghi loài nhện vàng mắt đỏ này sống ở những nơi cực kỳ ẩm ướt và ấm áp.
Thậm chí ở Miêu Cương, con nhện này cũng là một loài cực kỳ quý hiếm, cho dù chỉ lớn bằng ngón tay cái cũng có thể được các cổ sư coi là bảo bối dưới đáy hộp.

Ads
';
Advertisement