“Vị công tử này, tuy rằng ngài là khách của Vương phi nhưng cũng không phải người trong cung, lại còn là nam tử ở bên ngoài, thiết nghĩ không thể đi lại chung quanh nơi này, nếu không thì đầu sẽ rơi mất, tiểu thiếu gia của chúng ta thì chúng ta sẽ đi theo, ngài cứ ở trong phòng biệt quán này là tốt rồi.”
Bước chân của thư sinh Ẩn ngừng lại, lạnh lùng thốt lên: “Chăm sóc thằng bé cho tốt, nếu không thì cứ cẩn thận cái đầu của các ngươi.”
Các cung thì cứng người, cầm lòng không đậu kính cẩn hành lễ: “Rõ.”
Hắn xoay người, quay trở về căn phòng mà các nàng đã sắp xếp cho mình.
Trở về phòng, hắn ngồi bên cạnh chiếc bàn, im lặng nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài.
Thương Minh Hi… Thương Minh Hi…
Không biết như thế nào, cái tên này làm cho tâm trạng của hắn không thể bình tĩnh nổi.
Hắn trầm ngâm, ngước con mắt lạnh như băng của mình lên, hắn phải có được đáp áp, cái đáp án mà chính hắn cũng không biết là tìm như thế nào.
Thư sinh Ẩn dứt khoát đẩy cửa sổ ra, cơ thể xoay một cái, trong nháy mắt căn phòng đã không một bóng người.
Hắn vút qua gian sau, dừng trên một con đường nhỏ của hành cung, búng tay một cái.
Lập tức có mấy bóng đen lao ra, kính cẩn quỳ một gối hành lễ: “Chủ tử.”
Thư sinh Ẩn lạnh lùng nói: “Phái người đi tới Minh gia và Điệu Vương phủ điều tra xem con của Minh Lan Nhược tên là gì.”
“Rõ!” Bóng đen kia lập tức tuân mệnh.
Lại có một người khác kính cẩn hỏi: “Thưa chủ tử, dưới trấn Thang Tuyền vẫn có sót lại một tên là dư nghiệt của Tĩnh vương, đúng là tiên sinh vô danh kia, quan hệ của ông ta và Tĩnh vương rất gần, Tĩnh vương thường xuyên nghe ông ta can gián, có cần phải thanh trừ không?”
Thư sinh Ẩn dừng một chút, nhớ tới tiên sinh vô danh đã từng nói ông ta và Tĩnh vương gần như chưa từng xuất hiện cùng nhau.
Hắn nheo mắt lại đầy nguy hiểm, xem ra là có người nói dối.
Nhưng không sao cả, hiện tại hắn cũng coi như đã ẩn náu bên cạnh Minh Lan Nhược, kiểu gì cũng sẽ có thể điều tra ra tên vô danh kia có thân phận gì, Minh Lan Nhược lại làm thế nào để có mối quan hệ với Tĩnh vương phủ.
Hắn thản nhiên nói: “Không cần.”
Sau đó, hắn trầm ngâm một lát, khoanh tay xoay người lao về hướng hành cung của Thái hậu.
Muốn điều tra ra tên của thằng nhãi con kia, trừ việc sai người tới Minh gia và Điệu vương phủ điều tra thì đương nhiên hắn cũng không thể buông tha việc cạy miệng của thằng nhóc này để tìm ra sự thật được.
Mặt khác, Minh Lan Nhược đã nhanh chóng xin chỉ thị của Thái hậu, phái người đưa Thượng Quan Hoành Nghiệp trở về.
Số lượng lớn thị vệ của hành cung được điều động đi đương nhiên sẽ nhanh hơn tốc độ Minh Lan Nhược bò ra từ vùng đất hoang kia rất nhiều.
Chưa đến hai khắc, Thượng Quan Hoành Nghiệp đã được đưa vào hành cung.
Nghe được tin, Thái hậu thở phào nhẹ nhõm, biểu cảm phức tạp nhìn Minh Lan Nhược: “Lần này, ít nhiều cũng nhờ con không so đo ân oán xưa mới có thể cứu được cho thằng bé Hoành Nghiệp một cái mạng về.”
Minh Lan Nhược khẽ gật đầu: “Con ra tay tương trợ hắn cũng vì lợi ích đôi bên, chỉ là bên phía Thái tử…”
“Nó còn muốn thế nào nữa, vừa rồi đã thất bại, giờ chẳng lẽ còn muốn đến đây giết chết bà lão này ư?” Thái hậu cười lạnh, không giấu được sự mệt mỏi.
Minh Lan Nhược an ủi bà: “Chuyện lần này, con đoán rằng Tần vương và Thái tử sẽ tìm cách đè xuống, không để chuyện đến tai bệ hạ đâu.”
Thái hậu chán ghét đứng dậy, vỗ mạnh xuống mặt bàn, tức giận thở hổn hển: “Chỉ vì ngôi vị hoàng đế mà huynh đệ tương tàn, sao chúng dám làm ầm ĩ lên được?”
Bọn thị nữ chung quanh rối rít quỳ xuống: “Thái hậu nương nương xin nguôi giận.”
Minh Lan Nhược lặng yên không nói, chỉ di mẫuu Thái hậu ngồi xuống lại. Từ xưa đến nay, huynh đệ tương tàn vì ngôi vị không phải chuyện lạ.
Thậm chí cả đương kim bệ hạ Minh đế cũng là đệ đệ của tiên đế. Năm đó, khi Minh đế lên ngôi, có tin đồn bí ẩn rằng ngài đã giết tiên đế mới ngồi lên ngôi hoàng đế.
Thái hậu kích động như vậy không biết có phải do đau lòng trước tình cảnh này hay không.
Đây là bí mật của hoàng thất, kiếp trước nàng cũng không biết rõ nhưng nàng biết rằng muốn sống được lâu, tốt nhất không nên nói nhiều về loại chuyện này.
“Vương phi, Tần Vương điện hạ muốn người tới, ngài ấy nói người nhất định phải có trách nhiệm chữa trị cho ngài ấy.” Đàm ma ma đột nhiên đi vào, vội vàng bẩm báo.
Minh Lan Nhược yên lặng trợn trắng mắt trong lòng, quả nhiên tên Thượng Quan Hoành Nghiệp kia lại bắt đầu muốn làm phiền nàng.
“Hơn nửa đêm rồi, ai gia biết con cũng rất mệt mỏi, cũng phải chăm sóc Tiểu Hi Nhi. Nhưng con đến đó một chuyến đi, ai gia chỉ tin tưởng y thuật của con.” Thái hậu hơi bất đắc dĩ nhìn Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược gật đầu, Thái hậu bỗng nói: “Thằng bé Hoành Nghiệp kia không phải đối thủ của con, nó chỉ mang đến phiền toái cho con.”
Thái hậu vỗ về tay nàng, nhìn nàng trìu mến.
Minh Lan Nhược ngước đôi mắt trong veo, nói: “Lan Nhược không phải tiểu cô nương năm đó, mặc dù không nói đoạn tình tuyệt ái nhưng trong lòng hiểu rõ nam nhân trên đời này bạc tình bạc nghĩa, người cứ yên lòng.”
Thái hậu lo lắng rằng sau quãng thời gian “Đồng sinh cộng tử” cùng Thượng Quan Hoành Nghiệp, nàng lại động lòng với hắn ta.
Thái hậu thở dài, ra hiệu cho Đàm ma ma đi theo nàng: “Về nghỉ ngơi sớm một chút, Tiểu Hi Nhi rất lo lắng cho con.”
Minh Lan Nhược hành lễ, mang theo chiếc hòm thuốc đi thăm khám cho Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Nàng mới đến phòng của Thượng Quan Hoành Nghiệp đã nhìn thấy cung nhân cởi bỏ y phục đẫm máu của hắn mang ra ngoài, hắn ta thay một bộ trung y sạch sẽ nằm trên giường, đang chờ đợi được tắm rửa.
Ngồi bên cạnh giường là một thiếu nữ mặc hoa phục, lôi kéo tay hắn ta, nước mắt lưng tròng, ngập tràn vẻ nhu mì lo lắng: “Biểu ca… Sao huynh lại bị thương như thế này, muội thật sự đau lòng lắm!”
Người vừa tới không phải trưởng nữ Chu gia – Chu Trường Nhạc thì còn ai vào đây.
Thượng Quan Hoành Nghiệp dịu dàng nói: “Trường Nhạc đừng khóc, biểu ca không sao.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất