Minh Lan Nhược - FULL

Nhìn mọi người chia nhau ra hành động, Minh Lan Nhược nhìn sắc trời một chút, quay lại nhìn Xuân Hòa nhàn nhạt nói: “Ta với ngươi đi nghỉ ngơi thật tốt, cầm nhiều bạc như vậy, ta e rằng di mẫu ta không chịu để yên, ngày mai hẵng còn một trận chiến ác liệt nữa cần phải đánh.”
Xuân Hòa gật đầu.
Minh Lan Nhược xoay người bỏ đi thay y phục, dùng bữa cùng Tiểu Hi Nhi, về giường nghỉ ngơi thật sớm.
“Mẫu thân, hôm nay người không vui sao?” Cậu bé nhạy bén phát hiện tâm tình mẫu thân nhà mình không tốt, vươn bàn tay nhỏ nhắn vỗ về bả vai nàng.
Minh Lan Nhược nằm ở trên giường, khẽ ngửi mùi sữa thân thuộc trên người Tiểu Hi Nhi, mọi cảm xúc phiền muộn, khó chịu đó dường như đã lắng xuống.
Mưa tuyết bay ngoài cửa sổ, nàng gối cằm trên mái đầu mềm mại của thằng bé, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, con yêu, mẫu thân ổn mà.”
Nhân gian vốn đã thê lương, thời gian lại khắc nghiệt, nàng có thể sống lại lần nữa là rất may mắn, đứa con yêu quý đang được nàng ôm trong lòng, phụ thân vẫn ở đây, bằng hữu gần xa vẫn khoẻ mạnh.
Còn muốn cầu xin điều gì nữa chứ?
Vậy thì cầu xin nắm chắc quyền lực, trường đao trong tay, bất kể người nào cũng không thể cướp đi người nàng yêu thương, kể cả là Thái tử, Tần Vương, hoàng đế, thậm chí là… Thương Kiều.

Bên phía này, tâm trạng Thương Kiều không tốt, thúc ngựa chạy như bay một mạch đến cửa Đông Xưởng, cũng may do có mưa tuyết nên dọc đường vắng người qua.
Hắn tung người xuống ngựa, nhìn thấy Vân Nghê đứng ở cửa phủ, trông thấy hắn lập tức hành lễ: “Thiên Tuế Gia, ngài đi đường bình an, Điệu Vương Phi có bình an không?”
Thương Kiều nhàn nhạt nhìn nàng ta một cái: “Thân thể ngươi không tốt, không cần phải chờ ở ngoài mỗi ngày.”
Dứt lời, hắn không chờ nàng ta nói câu nào, quăng dây cương ngựa cho Tiểu Tề Tử, xoay người sải bước vào phủ.
Vân Nghê nhìn bóng lưng lạnh như băng của hắn, lại hơi cười, cũng không nói nhiều, dẫn Kiếm Vũ rời đi.
Thương Kiều vào võ phòng, cầm roi thép, gương mặt lạnh lùng, xoay người vụt roi thép một vòng.
Đá vụn văng tung toé, tiếng nứt vang vọng khắp bốn phía, khiến người ta nghe được sở nổi da gà.
Tiểu Tề Tử rụt đầu ở ngoài cửa, lặng lẽ suy nghĩ, lần này võ phòng lại phải tu sửa, tường đá cẩm thạch phải làm dày thêm mấy phần.
Lúc này, bỗng nhiên một gã Cẩm Y Vệ tất tả chạy vào bẩm báo bên tai Tiểu Tề Tử.
Tiểu Tề Tử cả kinh, liếc nhìn Cẩm Y Vệ kia: “Thật không?”
“Thật, đúng là có chủ tiệm kinh doanh hàng ăn báo án lên Đàm phủ nhưng vì quá mức kì lạ nên đã báo lên Đại Lý tự, bọn họ ở đó mấy đêm để khám nghiệm tử thi rồi!” Cẩm Y Vệ thấp giọng nói.
Tiểu Tề Tử nhíu mày, nhanh nhẹn xoay người vào trong khẽ bẩm báo lên Thương Kiều.
Thương Kiều cuộn lại roi thép, dưới ánh nến mờ, đôi mắt phượng lúc này u ám khó lường, hắn nghiến răng lạnh nhạt nói: “Minh Lan Nhược… thật là có bản lĩnh.”
Hắn xoay người ra lệnh: “Chuẩn bị ngựa, mang theo người khám nghiệm tử thi, phối hợp điều tra tại hiện trường tra án, đi Đàm Phủ ở ngoại ô kinh thành!”
“Tuân lệnh!” Tiểu Tề Tử khom người, vội vàng theo Thương Kiều ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Minh Lan Nhược mới rời khỏi giường dùng bữa đã thấy Vương ma ma vội vã chạy đến thì thầm bên tai nàng.
Minh Lan Nhược nghe được con số kia, cực kì hài lòng gật đầu một cái: “Tốt lắm, ngươi kiểm kê đồ đạc rồi cho nhập kho đi.”
Vương ma ma chần chờ giây lát, lại nói: “Một ma ma của Quốc Công Phủ đứng đợi bên ngoài nhất định không chịu rời đi, kêu người phải ra trả lại con dấu, đồng thời đi gặp Đàm phu nhân, chắc là Đàm phu nhân đã biết chuyện tối qua chúng ta vơ vét toàn bộ cửa hàng.”
Sau đó, nàng dùng khăn tay lau miệng, đứng dậy mỉm cười nói: “Đi thì đi, dù sao tiền cũng về tay rồi, ta muốn cho bà ta một kinh hỉ.”
Minh Lan Nhược sửa soạn một hồi, dẫn theo Xuân Hoà lên xe ngựa, rất nhanh đã đến Quốc Công Phủ.
Ma ma được phái tới để đòi lại con dấu, dọc đường đi cứ nhìn chằm chằm nàng bằng biểu cảm kì quái.
Minh Lan Nhược đương nhiên hiểu rõ tại sao bà ta lại làm trò như vậy, không những kinh ngạc vì nàng không chết, chỉ là nàng mặc kệ đám tôm tép này thôi.
Khi đến sân viện của Đàm thị, nàng lạnh nhạt nói: “Chúc di mẫu buổi sáng an lành.”
Đàm thị trông thấy nàng, đáy mắt thoáng hiện lên tia thất vọng, nét mặt lại bình tĩnh ung dung: “Lan Nhược, con hơi quá phận, dám cầm con dấu của ta đi khắp tiệm bạc trong thành nói dối, con muốn tạo phản sao?”
Minh Lan Nhược ngồi xuống, mỉm cười: “Đúng vậy, di mẫu bất cẩn quá. Chẳng phải vì hôm qua di mẫu thấy ta không có cách nào sống sót quay trở về nên mới yên tâm đưa con dấu chủ mẫu cho ta sao?”
Khuôn mặt Đàm thị tái nhợt, tay áo đã bị siết chặt: “Ta không biết con đang nói gì.”
Hai người Minh Lan Nhược và Đàm thị đối chọi gay gắt, cánh cửa Quốc Công Phủ một lần nữa bị đập vang lên tiếng “bang bang”.
“Đại Lý Tự xử án, mở cửa!”
Người gác cổng của Quốc công phủ ngơ ngác nhìn nhau, lập tức xoay người chạy vào trong viện thông báo cho quản gia và phu nhân nhà mình.
Trong phòng khách ở hậu viện, Minh Lan Nhược nhìn Đàm phu nhân, ra hiệu cho Xuân Hòa lấy con dấu của chủ mẫu Quốc công phủ ra.
“Con dấu này vốn dĩ là của nương ta, đương nhiên ta được sử dụng. Ba vạn tám ngàn lượng bạc dư hai đồng tối qua coi như là lãi suất của hồi môn của ta.”
Đàm thị không nhịn được đập bàn đứng dậy: “Ngươi điên rồi à, mùa xuân năm sau là thời điểm bắt đầu vụ xuân cày bừa và các việc kinh doanh, phủ chúng ta cung cấp một khoản bạc lớn cho các cửa hàng và thôn trang để làm vốn cho việc kinh doanh và trồng trọt cả năm. Ngươi cướp hết số tiền bạc đó thì cửa hàng và thôn trang của chúng ta làm sao duy trì hoạt động được?”
Bà ta không thể nào ngờ rằng Minh Lan Nhược không những còn sống sót mà còn phản công bà ta, cướp hết tiền bạc đi!
Tâm trạng của Minh Lan Nhược rất tốt, nâng tách trà lên nhấp một ngụm: “Đó là việc của bà, liên quan gì đến ta? Bà không phải là đương gia chủ mẫu sao?”

Ads
';
Advertisement