Minh Lan Nhược - FULL

Xuân Hòa nhìn thấy trên lưng và ngực nàng có vài vết đỏ đang dần biến mất trong nước thuốc, có hơi tò mò: “Lọ thuốc này thật sự rất hữu dụng, những vết muỗi cắn trên người của người đều đã biến mất hết.”
Xuân Hòa, Cảnh Minh đều là những nữ nhân chưa chồng, đâu hiểu những dấu vết mờ ám này có ý nghĩa gì.
Minh Lan Nhược ngẩn người một lát, có hơi khó hiểu, trời lạnh thế này đâu ra muỗi, khi nàng cúi đầu nhìn xuống thì những dấu vết đó đã mờ nhạt đi đến mức gần như không thấy nữa.
Thế là nàng cũng không để ý, chỉ nói: “Thuốc này giúp lưu thông máu ứ, giải rượu là tuyệt nhất, đúng rồi, Thiên Tuế Gia rời đi lúc nào?”
Xuân Hòa ho nhẹ: “Thiên Tuế Gia đưa người về phòng, đến khoảng nửa đêm mới đi.”
Minh Lan Nhược cảm thấy có hơi không thoải mái, nàng ho nhẹ: “Hóa ra là hắn chăm sóc ta, ta có làm điều gì thất thố không?”
Xuân Hòa lắc đầu: “Nô tỳ không nhìn thấy, người của Đông Xưởng canh giữ cửa.”
Nàng ấy hơi do dự một chút, ngập ngừng hỏi thử: “Người có chỗ nào không thoải mái không?”
Thiên Tuế Gia sẽ không “làm” điều gì đó với đại tiểu thư mà đúng không?
Minh Lan Nhược cố gắng nhớ lại nhưng không nhớ ra điều gì, chỉ cho là không có chuyện gì xảy ra: “Không có gì… Nhỉ?”
Nàng cũng không cảm thấy khó chịu gì, ngoại từ cơn đau ở đầu trước khi ngâm thuốc.
Sau khi tắm xong, nàng đứng dậy đi dùng bữa trưa.
“Tiểu Hi đâu?” Nàng hỏi.
Xuân Hòa nói: “Tiểu thiếu gia đã đi đến chỗ thư sinh Ẩn, Vương ma ma đã mang bữa trưa qua đó rồi.”
Minh Lan Nhược chợt sững lại, mới nhớ ra hôm qua nàng uống nhiều quá rồi phạm sai lầm, không chỉ không tái khám cho Thương Kiều mà còn không đến khám cho thư sinh Ẩn.
Nàng vội vàng dùng bữa, sau đó nói Xuân Hòa mang theo hộp thuốc đi cùng mình đến Tây Khoái Viện nơi mà thư sinh Ẩn và sư phụ vô danh đang ở.
“Tiểu nương tử.” Thư sinh vẫn mặc bộ y phục bằng vải bông màu trắng đã sờn cũ, đầu đội một chiếc khăn vuông nhìn thấy nàng đến, trong đôi mắt dài hẹp của hắn lóe lên một ánh cười.
Hắn đoán lúc nàng tỉnh dậy, chắc chắn sẽ đến thăm thư sinh Ẩn trước nên hắn đã vội vàng đến, còn dạy học cho Tiểu Hi nguyên cả một buổi sáng.
Minh Lan Nhược nhìn hắn, ngồi xuống mở hộp thuốc: “Tiểu Hi nói ngươi bị bệnh, ta thấy sắc mặt ngươi nhìn khá tốt, có phải đỡ hơn rồi không, để ta bắt mạch cho ngươi.”
Thư sinh Ẩn hơi ngẩn người, nhẹ nhàng từ chối: “Tiểu thiếu gia lo lắng quá rồi, tiểu sinh chỉ là có hơi không quen chỗ, ngủ hai ngày là khỏi, nếu không thì hôm nay làm sao có thể dạy học được?”
Nàng là thầy thuốc, bắt mạch nhiều, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra điều gì đó không đúng.
Minh Lan Nhược thấy hắn từ chối nhưng sắc mặt khá tốt nên cũng không ép: “Được rồi, ngươi tự chăm sóc cho bản thân, nếu có cảm thấy không khỏe thì nhất định phải nói cho ta biết.”
Thư sinh Ẩn thấy nàng cầm hộp thuốc định rời đi, bỗng nhiên lên tiếng gọi, nhẹ dàng hỏi: “Tiểu nương tử, hôm nay có chỗ nào không thoải mái không?”
Hôm qua hắn đã rất dịu dàng, cũng làm theo những ghi chép trong “Những ghi chép nhỏ về quan hệ đối thực” mà lão Hòa tìm cho, mặc dù hắn không thành thạo nhưng đã làm tốt hơn lần đầu tiên.
Nhưng nàng cứ luôn rên rỉ, nhìn đẹp đến mức khiên hắn không thể không khám phá nàng.
Nhưng liệu nàng có cảm thấy khó chịu không? Theo ghi chép trong những bức tranh xuân cung khác, ngày thứ hai sau khi trải qua chuyện nam nữ này sẽ có hơi khó chịu.
Tuy hắn chưa thể thực hiện bước cuối cùng với nàng trong khoảng thời gian này nhưng những gì cần làm đều đã làm, chắc cũng sẽ có chút cảm giác chứ.
Lần trước, nàng cũng nói là đã mơ thấy giấc mơ xuân nữa.
Minh Lan Nhược ngạc nhiên nhìn hắn: “Sao ngươi biết hôm qua ta uống nhiều quá mất trí nhớ?”
Thư sinh Ẩn ngơ ngác: “Cái gì… Mất trí nhớ?”
Minh Lan Nhược vẫy tay, rất chán nản: “Có phải mọi người đều biết ta uống nhiều quá làm loạn, còn chẳng nhớ gì không?”
Trán Thư sinh Ẩn như ẩn như hiện nổi lên gân xanh: “Vậy nên… Vậy nên người chẳng nhớ gì?”
Thậm chí cả việc chủ động hôn hắn cũng không nhớ sao?
Minh Lan Nhược nhíu mày: “Đúng vậy, cũng không biết hôm qua có nôn không, ta uống rượu gây chuyện, cũng không biết Thiên Tuế Gia rời đi lúc nào.”
Bây giờ nàng có hơi lo lắng về việc mình nói lung tung, liệu có lộ ra chuyện mình tái sinh hay gì đó không.
Thư sinh Ẩn vô cùng bực tức, nghiến răng: “Vì không phải nam nhân chân chính, nên người mới chẳng nhớ gì sao?”
Hắn chỉ cảm thấy cực kỳ nhục nhã và không vui.
Thậm chí là nàng còn mong hắn không nhớ, sau khi chuyện này xong thì xách váy lên là không thèm nhận người nữa sao?
Hắn còn tưởng nàng không oán trách hắn nữa.
Minh Lan Nhược khó hiểu: “Nam nhân nữ nhân gì cơ?”
Thư sinh Ẩn cúi xuống: “… Không có gì, tiểu sinh còn tưởng quan hệ giữa tiểu nương tử và Thiên Tuế Gia rất tốt, không phải người còn để cho hắn ôm vào phòng sao?”
Minh Lan Nhược lạnh lùng nói: “Chẳng có gì là tốt cả, hắn là trưởng bối của ta, chỉ cần đến ăn uống và kính trọng là đủ rồi, hơn nữa hắn cũng có ích cho phủ chúng ta.”
Thư sinh Ẩn ngẩn người một lát, gương mặt trắng nhợt của hắn trở nên u ám, trong lòng tràn đầy đau đớn.
Trưởng bối… Giá trị lợi dụng, tốt, rất tốt.
Thôi thì, nàng đã không muốn hắn nhớ, thì thôi vậy.
Dù sao, hắn cũng đã thề không thể ở bên nàng, cho dù hắn có lén lút “ăn” nàng hay là bị nàng “ăn” cũng được, nếu hắn không nói ra thì nàng cũng không biết, vậy thì sẽ không bị coi là vi phạm lời thề của hắn, cứ thế đi!
Minh Lan Nhược nhìn thấy vẻ mặt thư sinh Ẩn trở nên u ám, nghiến răng nghiến lợi, không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc nhưng nàng không suy nghĩ nhiều, vậy nên đã xoay người đi tới chỗ sân đối diện.
Trong khoảng sân nhỏ của sư phụ vô danh đầy những công việc liên quan đến gỗ và đá.

Ads
';
Advertisement